Thương Thiên

Chương 50: Ma binh phệ hồn



Trong Phong Ma điện, một đám nam tử áo đen đột nhiên xông vào, ai nấy lăm lăm binh khí, dẫn đầu là tổng quản che mặt.

“Người tới là ai?” Quần hùng lên tiếng chất vấn.

“Khà khà~~” Tổng quản cười lên quái dị nói: “Ta là ai các ngươi không cần biết, các ngươi cũng không xứng biết.”

“Ngươi...”

Tổng quát ngắt lời mọi người, khinh thường nói: “Chỉ bằng đám mãng phu các ngươi, tưởng mình có thể rút thần binh ra hay sao? Ngay cả đây là đâu cũng không biết còn dám tới chịu chết!”

“Nói năng ngông cuồng~~”

“Lên!”

“Dạy cho chúng một bài học!”

... Quần hùng cùng lao tới, đồng lòng đối địch, đang định tiến lên động thủ lại đột nhiên run sợ.

“Sao, sao vậy, sao ta không dùng sức được?”

“Hả? Ta cũng vậy!”

“Trúng độc!”

... “Keng keng~~”

Binh khí rơi xuống trên mặt đất, quần hùng lần lượt ngã xuống, cao thủ công lực thâm hậu một chút cũng không may mắn thoát khỏi, ngay cả thủ lĩnh các thế lưucj khác cũng khổ sở chống cự... Bọn Đông Vũ cũng điều tức tại chỗ, áp chế độc tính.

Mễ Triết quay sang Tuyền Thanh hỏi: “Tiểu Thanh, có cách nào giải độc không?”

Tuyền Thanh đáp lời: “Đây không phải là độc mà là một loại mê hương rất lợi hại, sau nửa canh giờ sẽ tự động giải trừ.”

“Giờ làm gì có thời gian mà chờ! Còn cách nào khác không?”

“CÓ, dùng băng là giải được.”

“Ngươi... nói cũng bằng không?” Đang lúc này, ở nơi này kiếm đâu ra băng?

... Chỉ chốc lát sau, trong đại điện chỉ còn đám người áo đen đứng thẳng.

“Ha ha ha~~” Tổng quản cười lớn nói: “Các ngươi lao lên đi! Lao lên giết ta đi! Sao cả lũ như một đám chó chết rục thế này? Ha ha ha~~ Có phải các ngươi thấy toàn thân vô lực không? Không sai, là do tạ hạ độc. Đây là một loại thuốc mê do Độc Ẩn Dược Vương bố trí cho các ngươi, tên là Mộng Thiên Niên. Không àmu không vị, thậm chí cả linh giác cũng không cảm ứng được. Có điều các vị yên tâm, giờ ta không giết các ngươi, sau nửa canh giờ nữa, độc của các ngươi sẽ tự động được giải.”

Tổng quản nói toàn bộ là sự thật, từ lúc quần hùng tranh luận hắn đã lén hạ mê hương. Người thường muốn hạ độc trước mặt nhiều người như vậy quả thực là chuyện bất khả thi. Có điều hắn không phải người bình thường, hắn là một dị thuật sư!

“Tên đê tiện!”

“Chó chết...”

“Đồ rùa đen...”

“Ta nhổ vào! Đám chó má các ngươi!”

... Mặc cho mọi người thóa mạ châm học, tổng quản vẫn thờ ơ híp hai mắt lại, âm trầm nói: “Các ngươi cứ việc mắng chửi! Không bao lâu nữa đây sẽ thành nơi chôn thân của các ngươi! Khà khà...”

“Người đâu!”

“Vâng!”

Gọi thuộc hạ tới, tổng quản lấy ra vài chục viên Lôi Hỏa Đạn, phát hco bọn họ rồi nói: “Chín là chí cực, uy lực tối cường. Các ngươi đặt chín hạt ở mỗi thần thú bốn phương sau đó lại đặt chín hạt trên bia đá, đợi ta ra lệnh đồng thời kích nổ!”

“Tuân lệnh!” Thuộc hạ nhanh chóng tuân lệnh, bắt đầu bố trí.

Ngay lúc quần hùng nghi hoặc đột nhiên nghe Bất Giới hét lớn “Dừng tay!” rồi lập tức nổi giận đùng đùng quát: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nóiv ậy chắc ngươi cũng là người trong kỳ môn, hẳn phải biết không thể động vào Trấn Hồn Tỏa này bằng không vật bị phong ấn sẽ tái hiện trên thế gian, khiến thiên hạ đại loạn. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ô!” Tổng quản ngây người, híp mắt nói: “Hóa ra ở đây cũng có đồng đạo, hèn gì tử khí bên các ngươi ít nhất... Ta cũng chẳng ngại nói cho các ngươi, mục đích của ta chính là khiến thiên hạ đại loạn đấy! Thiên hạ đại loạn thì đã sao? Ha ha~~”

Cười mộtt ràng dài, tổng quản nhảy lên đỉnh bia đá, lấy chủy thủ cắt lên ngón tay, huyết tế sợi xích. Tiếp đó duỗi ngón tay vẽ vài dòng nghuệc ngoạc lên sợi xích...

“Được rồi!”

Sắp xếp xong xuôi, tổng quản nhảy khỏi bia đá...

“Đừng~~” Bất Giới gào lên song đáng tiếc không thể cứu vãn nổi!

“Bùng~! Bùng bùng~~!”

Vô số đóa hoa lửa bùng nổ, trong lúc nhất thời sơn cốc rung lên kịch liệt, bụi đất đầy trời. Trong đại diện vô cùng hỗn loạn, tầm mắt mọi người như bị che khuất, không biết làm sao cho phải...

Dưới lòng đất Quỷ Trủng, hai cô gái vừa qua chỗ dung nham, đột nhiên một tiếng nổ kịch liệt vang lên, kèm them trận trận rung động.

Nhu Nhi cả kinh kêu lên: “Trần Hương tỷ tỷ! Có người đang phá phong ấn!”

“Không tốt! Chúng ta đi mau!” Trần Hương vội vàng kéo tay Nhu Nhi bay vọt tới.

...
“Khụ khụ... Khụ...”

Trong Phong Ma đại điện, bụi mù tan đi, xung quanh cũng dần an tĩnh lại, không có bất cứ thương vong nào.

Mọi người nhìn bốn phía xung quanh, mọi thứ vẫn gần như trước chỉ có bốn trụ đá khổng lồ đã tan thành từng mảnh! Còn trên đỉnh bia đá, sợi dây xích cũng đã bị cắt thành hai đoạn.

“...”

Yên lặng, tới mức chỉ có tiếng hít thở!

Trong mắt quần hùng mọi thứ đều mờ mịt, chỉ có Bất Giới cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố đang lan tràn khắp bốn phương. Cảm giác tanh máu, hắc ám như muốn cắn nuốt cả linh hồn.

“Phù phù... Hừ...”

Tổng quản thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào thanh “thần binh”trên bia đá, đôi mắt đầy vẻ tham lam thèm muốn. Đang định bước tới, tổng quản lại đột nhiên dừng bước, sai thuộc hạ thay mình mang nó tới.

“Keng~~”

Dưới ánh mắt của mọi người, thanh “thần binh” khiến mọi người bó tay không có đối sách bị người ta dễ dàng rút ra. Chuyện đang phức tạp lại đột nhiên đơn giản khiến người ta không dám tin vào hai mắt mình.

Thần binh rời vỏ, lúc này mọi người mới thấy rõ diện mạo chân thực của nó. Chỉnh thể dài hơn một trượng, dài hơn kiếm bình thường, phần lưỡi còn dày hơn cả với đại đao, dáng vẻ bá đạo lẫm liệt!

Rỉ sắt trên thần binh dần tróc ra, lộ ra bóng dáng đen bóng lộng lẫy. Chuôi đao như hình nanh sói uống máu, trên lưỡi đao thoáng hiện hai chữ Phệ Hồn tỏa ra ánh sáng vàng sậm, hơn nữa còn bập bùng một nhịp điệu quỷ dị, như từ từ cắn nuốt tâm thần của mọi người.

Ngay lúc này, bọn họ thấy được một cảnh tượng mãi mãi không thể quên được! Nếu để họ miêu tả lại, vậy chỉ có hai chữ địa ngục mới có thể hình dung được mức độ tàn khốc.

Trên đỉnh bia đá, con ngươi người áo đen co rút lại, vẻ mặt sợ hãi, thân thể không nhịn được co co quắp quắp.

“Mau nhìn, nó là cái gì?”

“Cái... cái gì vậy?”

... Trong tiếng kêu đầy kinh hãi, người áo đen từ từ gầy đi! Nói chính xác hơn là máu thịt toàn thân hắn đang bị thứ gì từ từ hút cạn... Cuối cùng chỉ còn một đống xương trắng cùng một bộ áo đen.

Đây... Đây nào phải thần binh? Quả thực là một thanh ma khí tà ác – Mệ Hồn, ma binh Phệ Hồn!

Ai nấy kinh hãi lẳng lặng nhìn lên không trung. Nhưng yên tĩnh không có nghĩa là kết thúc, nó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.

“Phệ Hồn” lại tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, tự mình bay lên không trung, hoàn toàn vượt khỏi phạm trù binh khí bình thường.

“Xoạt~~”

Trong chớp mắt, Phệ Hồn xuyên qua thân thể một người áo đen khác, chỉ để lại một đống xương trắng và một bộ áo đen.

“Lên! Bắt nó lại cho ta!”

Tổng quản sắc mặt tái nhợt, điên cuồng phóng bùa chu sa Thất Bảo. Song vẫn không ngăn cản nổi Phệ Hồn đồ thán sinh linh!

Lại một người... Hai người... Ba người... Tới sau, không biết có phải Phệ HỒn hút no rồi hay do chán ghét việc xâm lấn từng người, hay cũng có thể do phát tiết... Nó không tiếp tục hút nữa, trực tiếp đâm chém, trảm người khác ra thành mảnh nhỏ, máu thịt mơ hồ.

“Ọe~~”

Không ít người nôn mửa, lại không ít người giãy dụa lui lại, cũng không thiếu người sợ tới phát ngất.

Đám người mặc áo đen lần lượt bị tru diệt, cuối cùng Phệ Hồn bay về phía tổng quản.

“Bùng~~”

Lần đầu tiên Phệ Hồn bị người khác chống đỡ, có điều tổng quản cũng phải trả giá, đó là lá bài giữ mạng cuối cùng của hắn.

Một đòn không thành, Phệ Hồn xoay thân lao vào đám người, gặp ai giết nấy.

“A~~”

“Đừng, đừng~~”

“Cứu~~”

“Phốc!”

... Thảm sát, từng tiếng kêu tuyệt vọng vang lên tấu thành khúc ca tuyệt vọng! Kinh khủng, thê thảm, ghê tởm, khóc lóc... Không thể phản kháng, cũng không cách nào chạy trốn, chỉ trong thời gian ngăn ngủi, hơn ngàn người đã bị tiêu diệt phân nửa. Mặc dù bọn họ đều là những kẻ liều mạng trên giang hồ, song lúc này ai cũng muốn sống sót, cho dù chỉ là tạm bợ.

Phệ Hồn lại xoay chuyển giữa không trung, lần này kẻ phải chết là ai?... Đang lúc nguy nan, một bóng người lao qua, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chộp về phía Phệ Hồn!

Hắn là ai? Không ai thấy rõ! Cho dù là Quan Mạc Vân cũng chỉ thấy một bóng người... Lẽ nào?

“Đùng!”

Phệ Hồn bị người ta nắm trong tay, giãy dụa không cam lòng... Trong bóng mờ, người kia nắm lấy phệ hồn múa như điên, trong đại điện bỗng chốc khí kình tung hoành ngang dọc, bụi đất nổi lên!

“Bùng~~” Lưỡi đao va chạm với bia đá phát ra tiếng vang ầm ầm! Chấn động tới mức mọi người đều cảm thấy tai mình như ù đi.

“Dừng tay!”

Một tiếng hô lớn vang lên, một bóng người muốn lao qua ngăn cản mọi chuyện... Song tất cả đều đã quá muộn, thật sự quá muộn.

Đỉnh bia đá nứt ra, từ trong khe hở bắn ra ánh sáng vạn trượng, chiếu rọi cả đại điện. Trong tia sáng ẩn hiện từng luồng khí đen, lan tràn ra phía ngoài, rải rác khắp nơi sau đó biến mất không còn tăm hơi.

~HẾT QUYỂN 8~