Thương Thiên

Chương 3: Điểm lạ khó giải




Hậu viện Nghênh Lai Khanh lâu, hương thơm nức mũi, cảnh sắc mê người. So với khách lâu ầm ĩ, nơi này như một thế giới khác hẳn.

Nhạc Phàm được Lăng Thông dẫn đường, đi tới một căn lầu trúc nhỏ trên mặt hồ. Trong thuyền vang lên giọng nói quen thuộc, từ xa đã nghe được lời trò chuyện của bọn họ.

๑๑۩۞۩๑๑
“Vương huynh, đêm trước bầu trời xuất hiện điềm lạ. Giang hồ đồn đại chuyện này có liên quan tới hành trình Quỷ Trùng, không biết có thật hay không?”

“Không sai, tối hôm trước đại ca truyền tin tới nói lần tầm bảo này tử thương vô số, cuối cùng chỉ tìm được một thanh ma kiếm. Mà căn cứ theo suy đoán sau đó, chúng ta nghĩ chuyện tầm bảo lần này rất có thể là một âm mưu bố cục, dị tượng thiên địa chắc cũng do ma kiếm xuất vỏ.”

“Ài! Lại âm mưu, giờ đang thời loạn lạc, chẳng biết dị tượng lần này có ảnh hưởng gì tới thiên hạ đây.”

“Chuyện thiên hạ tự có người trong thiên hạ quản. Tới nào! Chúng ta uổng ượu thôi.”

“Đứng ngắm mây buồn thả bước trôi, chân trắng chẳng vướng chút bụi bùn. Hôm nay không say không về!”

๑๑۩۞۩๑๑
“Hôm nay vui như vậy, không say không về. Ha ha~~”

Cười lớn một tiếng, Lăng Thông bước vào trong căn lầu trúc, nở nụ cười cực kỳ hài lòng! Nhạc Phàm bước theo sau, khuôn mặt bất giác mỉm cười.

Căn phòng nhỏ rộng rãi thoáng mát, tinh xảo trang nhã. Hơn nữa trong căn phòng có ba người đang ngồi, hai nam một nữ. Vương Sung khí chất mạnh mẽ, Phó Suất nụ cười hào sảng, Nhan Nguyệt Thi anh tư hiên ngang.

“Là ngươi!” Một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

“Là ta.”

Nhạc Phàm bước tới, quay sang phía Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi chắp tay thi lễ. Bọn họ chuyện bọn họ đã chăm sóc Nhã Nhi Nhạc Phàm vẫn khắc ghi trong lòng, cho dù Nhã Nhi không còn nữa, Nhạc Phàm vẫn vô cùng cảm kích.

Phó Suất đáp lễ: “Nhạc Phàm huynh đệ, sau khi từ biệt trên đỉnh Bình Nam, thật chẳng ngờ hôm nay lại được gặp mặt, chúng ta cũng coi như hữu duyên.”

“Được ồi, được rồi, đều là người quen cả, đừng đứng ngây ra đó nữa, có gì thì ngồi xuống rồi vừa uống vừa nói.” Nhan Nguyệt Thi mỉm cười, vội vàng thu xếp.

๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm không thích nói nhiều, năm người ngồi xuống, trong chốc lát không biết nên nói gì cho phải, bầu không khí có phần lạ lẫm.

Vương Sung nhìn Nhạc Phàm, định nói gì đó song rốt cuộc vẫn không mở miệng.

Nhạc Phàm đều thu hết vào mắt, nhìn về phía Vương Sung nói: “Cha ta từng nói, Vương Sung là một nam tử không tồi, sao giờ muốn nói mà cũng không dám?”

“Ách!” Vương Sung ngạc nhiên, không hiểu sao lại đột nhiên thấy vui thầm, không khỏi lên tiếng hỏi: “Đàm thúc nói về ta như thế thật không?” Vương Sung vô cùng phấn khởi, hắn tôn kính Lý Đàm, bởi Lý Đàm là người đáng để tôn kính.

“Ngươi biết mà, ta đâu cần lừa ngươi.” Nhạc Phàm gật đầu cười, ánh mắt như đang hồi tưởng: “Chuyện năm đó ngươi tìm ta đánh nhau như mới xảy ra hôm qua, thật chẳng ngờ mới như chớp mắt mà vật đổi sao dời. Có điều, ngươi vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn cứ quật cường như trước đây.”

Mấy người Phó Suất không biết chuyện năm đó cũng không tiện ngắt lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Chỉ thấy Vương Sung cười khổ nói: “Ta quật cường thì có ích lợi gì? Ta phát hiện ngươi càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu nổi. Ài!” Trong tiếng thở dài mang theo vẻ chua xót và đau buồn. Nếu tính tình hắn không như vậy sao có thành tích ngày nay. Song tới tận bây giờ, Vương Sung luôn cảm giác được chênh lệch giữa mình và Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm không nhanh không chậm đáp: “Ngươi đang tiến bộ, ta cũng vậy, không hề ngơi nghỉ. Chính vì muốn sống cho nên ta cần mạnh mẽ hơn. Muốn có thực lực chỉ nỗ lực không thôi là chưa đủ, còn cần xem ngươi có kiên trì hay không... Ta biết, ngươi sẽ không bỏ qua.”



Đạo lý trong lời Nhạc Phàm rất đơn giản, bởi cuộc đời bản thân chàng chính là bước từng bước nhưu vậy. Có lẽ trước đây Nhạc Phàm chỉ là một thợ săn bình thường, tư chất học võ cũng chỉ coi như không tồi, nhưng những gì chàng trải qua, những gì chàng phải trả giá tuyệt đối không ít hơn bất cứ ai. Có thể nói không chút khiêm nhường, thành tựu của chàng ngày hôm nay đều là thành quả của sự nỗ lực. Người khác có thể ước ao, có thể đố kị, song không thể phủ nhận.

Những người bên dưới đều thuộc hạng nhất lưu, đương nhiên hiểu ý Nhạc Phàm.

Vương Sung uống một ngụm rượu rồi cười tự giễu: “Con mẹ nó! Lý Nhạc Phàm, ta hận ngươi nhiều năm như vậy, không ngờ hôm nay lại tụ tập uống rượu trò chuyện.”

“Ta cũng chẳng ngờ.” Nhạc Phàm cười nói: “Vốn còn tưởng người vừa thấy ta sẽ lại muốn đánh nhau.”

“Đương nhiên rồi, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi. Khà khà ~~” Buông bỏ khúc mắc trong lòng, Vương Sung có vẻ nhẹ nhõm hơn không ít, song tính tình vẫn quật cường như trước.

“Ta cũng đã nói rồi, ta sẽ chờ ngươi.”

“Ha ha ~~” Lăng Thông nhân lúc không khí náo nhiệt này nâng chén nói: “Tới nào! Cạn chén này, ít ra hôm nay chúng ta là bằng hữu.”

“Cạn!”

Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi sao không nhận ra, Nhạc Phàm nói rất chậm rãi, có vẻ rất hào hiệp song thực ra cực kỳ cô độc và ưu thương. Chỉ có điều, có những lời không thích hợp để nói.

“Cạn!”

๑๑۩۞۩๑๑
Trò chuyện một lúc, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ta nghe các ngươi nói tới điềm lạ với chuyện tầm bảo ở Quỷ Trủng, có thể kể rõ hơn không?”

Thật ra Nhạc Phàm vốn không mấy hứng thú với chuyện tầm bảo ở Quỷ Trủng, song điềm lạ đêm trước thật quá quỷ dị, thậm chí còn liên quan tới thanh Ngư Tràng kiếm trong tay mình. Vừa rồi hắn hỏi là muốn nhận được chút gợi ý. Đuowng nhiên, nếu Nhạc Phàm hỏi người của Thần Cơ các cũng vậy, có điều chàng muốn hiểu thêm nhiều hơn.

Nghe Nhạc Phàm hỏi, Phó Suất quay sang Vương Sung nói: “Ta cũng chỉ nghe đồn mà thôi, chuyện này tốt hơn hết nên do Vương huynh kể, đại đương gia của Thanh bang tự mình tham gia vào chuyện này, chắc Vương huynh hiểu rõ nhất.”

Vương Sung cũng không chần chừ, kể liền một hơi: “Chuyện điềm lạ ta cũng nghe đại ca kể, quả thật rất quỷ dị. Lần này tử thương rất nhiều người, mấy vạn người giang hồ vào tầm bảo cuối cùng ra được chỉ có không tới một trăm. Đây là đả kích cực lớn đối với võ lâm Trung Nguyên...”

Tiếp đó Vương Sung kể lần lượt những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Từ khi bắt đầu thương nghị tới tranh chấp với Miêu tộc, hành trình tại Quỷ Trủng, ánh trăng màu đỏ, tuyệt địa kinh khủng... Cuối cùng tới ma binh xuất vỏ!

Nói tới chuyện ma binhphệ hồn, Vương Sung quay sang Nhạc Phàm mỉm cười thần bí: “Ngươi có biết cuối cùng ai đoạt được ma binh này không?”

“Nghe giọng điệu của ngươi vậy chắc người này có liên quan tới ta?” Nhạc Phàm suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Chắc hẳn là Thiết Huyết của huynh đệ hội chiếm được ma binh này?” Trước mặt người khác, Thiết Huyết mãi mãi là Thiết Huyết, không còn là Đông Vũ nữa.

“Được!” Vương Sung cười lớn vỗ vỗ bả vai Nhạc Phàm nói: “Thợ săn đúng là thợ săn, trực giác thật nhạy bén.”

“Cái này là trí tuệ!”

Nhạc Phàm đáp trả một câu khiến Vương Sung thiếu chút nữa phun mấy, ngây ngốc cả nửa ngày.

Đám người Phó Suất không mấy cảm giác, song Vương Sung quen Nhạc Phàm lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy Nhạc Phàm nói đùa. Quả thực còn kinh ngạc hơn so với lúc hắn học nghệ. Có lẽ tâm tình con người sẽ chuyển biến theo thời gian, người tu luyện gọi là cảnh giới tăng trưởng.

“Đừng ngây ra nữa, nói tiếp đi.” Nhạc Phàm hiểu ý mỉm cười, tiếp tục nói: “Ma binh xuất vỏ này với điềm lạ của trời đât có liên quan gì sao?”

Vương Sung bị nói vậy cũng chẳng giận chỉ lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Đương nhiên có liên quan!”

Ma binh xuất vỏ thiên địa biến, trảm phá trấn phong quỷ thần kinh...

Ngày đó quần húng trúng độc, tất cả đều bó tay chờ chết. Ngay lúc nguy nan nhất, Đông Vũ đột nhiên ra tay đoạt lấy ma binh, cứu mọi người một mạng.

Không ai biết vì sao Đông Vũ không trúng độc, cũng không ai biết vì sao hắn lại có thể cầm đc ma binh! Ngoại trừ bản thân Đông Vũ không một ai hiểu hắn làm cách nào. Có điều, quần húng dàm khẳng định, thực lực của Đông Vũ tuyệt đối không dưới Quan Mạc Vân.

Đông Vũ cầm ma binh, Phệ Hồn liều mạng phản kháng. Trong lúc tranh đáu, Đông Vũ chém đổ Phong Ma Bi mới khiến cho trời đất xảy ra dị biến.

“... Ngay lúc Trấn Ma Bi bị phá, hai cô gái xuất hiện.” Vương Sung gật đầu nói: “Tên của hai nàng một là Trần Hương, một là Tiểu Nhu... Giang hồ rộng lớn đúng là không gì không có! Hướng lão đại hành tẩu trên giang hồ đã nhiều năm song chưa từng nghe nói có người như hai nàng. Trong đó cô gái tên Trần Hương kia tuổi còn trẻ mà võ công cao siêu tới mức thần kỳ, không ngờ lại có thể đối chọi với Thiết Huyết tay cầm ma binh mà bất bại. Ha ha ~~ đúng là lợi hại!”

Nhắc tới tên Trần Hương, Nhạc Phàm bỗng giật mình, bỗng có cảm giác như đã từng quen biết, lại nỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Vương Sung thất vọng nói: “Nhắc tới là lại matá hứng, con mẹ nó, vốn bọn họ còn định đấu tiếp nào ngờ đúng lúc này đại điện đổ xuống, hai bên vội cứu người không động thủ nữa.”

Đám người Phó Suất cũng chưa hề nghe được phần sau, hiếu kỳ hỏi: “Theo lời ngươi nói vậy ít nhất cũng có mấy trăm người sống sót ra ngoài, sao cuối cùng lại còn ít vậy?”

Vương Sung căm tức nói: “Vốn dĩ đúng là vậy nhưng không biết do bọn khốn kiếp nào nữa, chúng chôn thuốc nổ tại Quỷ Trủng mai phục, định chôn sống tất cả mọi người... Tới thời khắc cuối cùng là nhờ một đạo sĩ tên Bất Giới, dùng phép kỳ môn tìm một con đường sống cho mọi người. Có điều, chính ông ấy lại bị chôn lại trong Quỷ Trủng. Ài ~ Đúng là bất hạnh!”