Thương Thiên

Chương 6: Hiểm nguy không nhìn thấy






Giữa sân tập không ngừng vang lên tiếng khóc lóc, xung quanh lại nghiêm nghị lạ thường, ai nấy đều lộ sắc lạ, có không đành lòng, có kinh hoàng, cũng có sợ hãi.

Thủ đoạn của Mẫn Hàn như vậy quả thực có tác dụng chấn nhiếp, có điều nếu tiếp tục phạt như vậy, những người kia không chết cũng phải bị phế bỏ. Quả thật tàn nhẫn.

Ngay lúc này, Nhạc Phàm đứng dậy khiến ánh mắt mọi người đổ xô vào.

Mẫn Hàn xua tay cho người chấp pháp lui lại, quay sang phía Nhạc Phàm nói: “Ngươi có gì muốn nói?”

“Quốc có quốc pháp, quân có quân quy. Quân luật nói rõ, kẻ chưa chính thức tòng quân chỉ cần không xúc phạm vào quân cơ, khi dụng hình không được quá hai mươi trượng. Mẫn đại nhân tiêp tục làm thế bọn họ không chết cũng phải bị phế bỏ.” Khuôn mặt Nhạc Phàm không chút biểu tình, cứ như mọi chuyện không hề liên quan tới mình.

“Ồ ~~” Lời vừa nói ra khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Mẫn Hàn nổi tiếng là thủ đoạn tàn độc, giờ đang lúc nổi nóng, muốn chém ngựa lập uy, không ngờ lại có kẻ đứng dậy lên tiếng chống đối, chẳng phải tự tìm chết thì là gì?

Đám người Hoa Khuê đều ngạc nhiên, vốn tưởng hôm nay phải nằm lại tại đây, chẳng ngờ lại có người lên tiếng vì bọn họ. Lập tức mọi cảm xúc ùa lên, ba anh em họ Vương yếu ớt nở nụ cười rồi lại bắt đầu nói những lời linh ta linh tinh.

"Xin lỗi, xin lỗi Nhạc Phàm huynh đệ, đừng để ý tới chúng ta."

"Số thật khổ, lại bị treo ngược lên, sắp chết, chúng ta số đều khổ, Nhạc Phàm huynh đệ cũng sắp số khổ rồi."

"Không nói gì thì số không khổ."

๑๑۩۞۩๑๑
Mẫn Hàn như chẳng hề nghe thấy, quay sang Nhạc Phàm lạnh lùng nói: “Ngươi nói không sai, nhưng đừng quên đây là doanh trại của Tĩnh Quốc Quân. Ở đây, hình phạt đều theo lệnh ta, bọn họ phạm lỗi, ta có quyền xử phạt.”

“Giờ cũng đã phạt rồi, liệu có thể tha cho họ được không?”

“Hừ! Không tha thì sao?”

Dứt lời, ánh mắt sắng bén, lạnh lẽo như băng của Mẫn Hàn ép thẳng về phái Nhạc Phàm, người sau đưa mắt nhìn lại, nửa bước không lùi.

Mọi người thấy hai người cứ giằng co giữa sân tập, bầu không khí áp bức dần khuếch tán ra bốn phía!

๑๑۩۞۩๑๑
Trong mắt Mẫn Hàn, Nhạc Phàm toàn thân không chút khí thế, song một cảm giác như có như không khiến hắn nhận thấy nguy hiểm. Thứ cảm giác này chỉ khi liều mạng nơi sa trường Mẫn Hàn mới cảm thấy, khí tức của tử vong càng lúc càng nồng nặc.

“Người này không hề đơn giản!” Mẫn Hàn cả kinh, trong lòng thầm phỏng đoán: “Lẽ nào trước đây hắn cũng là tướng lãnh sa trường?” Nghĩ lại, tay phải Mẫn Hàn không khỏi xiết chặt chuôi đao bên hông, lập tức cảm thấy áp lực giảm đi không ít. Chỉ có điều cảm giác nguy hiểm sâu đậm vẫn không hề bớt đi.

๑๑۩۞۩๑๑
“Có chuyện gì vậy?”

Một tiếng quát lớn phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa sân tập, mọi người đều thở phào một hơi.

"A! Là tướng quân tới!"

"Lần này chắc lớn chuyện rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, thằng nhóc kia sợ là dữ nhiều lành ít."

Bí Hổ suất lĩnh một đội thị vệ tới sân tập, song thấy Nhạc Phàm và Mẫn Hàn đối lập cũng không khỏi kinh ngạc! Lập tức phất tay nói: “Người đâu, thả bọn chúng ra, đưa vào trong doanh trướng tu dưỡng... Gọi quân y bôi thuốc cho bọn chúng.”

“Rõ!”

Binh sĩ nhận lệnh, thả ba anh em họ Vương và đám Hoa Khuê xuống, sau đó nhấc họ đi.

Bí Hổ nhìn thoáng qua Nhạc Phàm rồi bước tới trước mặt Mẫn Hàn, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Mẫn tham tướng, mọi chuyện hôm nay tới đây thôi, ta tin rằng sau này bọn chúng không dám tái phạm đâu.” Tiếp đó quay sang phía ngoài sân tập, lớn tiếng nói với mọi người: “Các tướng sĩ nghe lệnh! Trở lại doanh trướng, ngày mai giờ mão nhổ trại xuât phát!”

Mẫn Hàn rời mắt khỏi Nhạc Phàm, bỏ đi mà không nói một lời.

Mọi người tản đi, một trường phong ba cứ thế tiêu tán trong vô hình. Song Nhạc Phàm tự biết, sau này sẽ không ít phiền phức.

๑๑۩۞۩๑๑
“Á a a! Mông của ta!”

“Tên quỷ mặt đen chó má kia, suýt nữa lấy cả mạng của ông đây rồi!”

“Số ta thật khổ, khổ quá!”

“Số chúng ta đều khổ...”

Trong doanh trướng thi thoảng lại vang lên những tiếng gào thét kêu khóc. Thấy Nhạc Phàm trở về, anh em họ Vương cùng đám người Hoa Khuê vội vàng cảm ơn. Mọi người coi như không đánh không quen, trò chuyện một lúc cũng coi như hòa hợp, có điều tính cách của ba anh em họ Vương thật khiến người ta khó mà chịu nổi.

๑๑۩۞۩๑๑
Qua giờ cấm, ngoại trừ những binh sĩ có nhiệm vụ canh gác, những binh lính khác đều đã đi ngủ, chỉ có Nhạc Phàm ngồi xếp bằng trên ghế, tay cầm Ngư Tràm Kiếm, cẩn thận dò xét ảo diệut rong đó.

Ngư Tràng Kiếm có vẻ khác trước đây, tuy hình dạng vẫn ngăm đem, nhìn qua khá tầm thường, song thân kiếm ẩn hiện chút hoa văn nhàn nhạt, bên troang tỏa ra khí tức cổ xưa! Từ trong cõi u tối như có một mối liên hệ khó tả. Nhạc Phàm tin vào nhân quả, Ngư Tràng Kiếm chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra biến hóa, trong đó ắt có nguyên nhân gì.

“Rốt cuộc ngươi có bí mật gì? Bỏ đi... Sau này sẽ biết vậy.” Đã không nghĩ ra vậy cũng chẳng miễn cưỡng nữa. Thu lại Ngư Tràng Kiếm, Nhạc Phàm lại bắt đầu tự tu luyện.

Sau kiếp nạn tại Khai Phong, nguyên khí của Nhạc Phàm đại thương, cũng may mạng hắn đủ cứng rắn, chẳng những không trở ngại gì mà ngược lại còn khiến cho lực lượng tinh thần tăng vọt! Tiễn Hồn càng thêm cô đọng, hấp thu lực lượng thất tình cũng càng lúc càng nhiều. Ngay cả Long Cực Cửu Biến không dễ tiến triển cũng phát sinh chất biến, từ màu đỏ sẫm tiến tới màu cam, độ cứng rắn của thân thể càng không cần phải bàn.

Sau đêm đó, Nhạc Phàm nghe từ miệng Vân Phương, biết thêm rất nhiều chuyện kỳ lạ trong thiên hạ, đồng thời cũng biết mình bị người khác hạ chú. Cũng may vu thuật dùng tinh thần làm vật dẫn, với lực lượng tinh thần sâu không lường được của Nhạc Phàm, sau này chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không vấn đề gì.

Nghĩ vậy, Nhạc Phàm thở một hơi trọc khí, lại chìm vào việc tu luyện.

๑๑۩۞۩๑๑
Bầu trời lóng lánh như muốn nói cho mọi người sắp có chuyện xảy ra.

Những chuyện yêu ma quỷ quái vốn chỉ là vôc ăn cứ, lời của thân tin cũng chẳng hể tin tới cùng. Xưa nay không vì quái lực loạn thần, loạn thế chắc đã khó thấy, an hưởng thái bình.

Thiên tinh rơi rụng, khuyết tinh lấp lánh.

Đại hung...

๑๑۩۞۩๑๑
Bình nguyên Loạn Thạch chính là con đường ắt phải đi qua nếu muốn lên phía Bắc Hà Gian, nơi này dường xa gồ ghề nhấp nhô, rất khó đi.

Suốt năm ngày ròng rã, Tĩnh Quốc Quân mới dừng chân nghỉ ngơi. Quân doanh nương được địa thế yểm trợ, cũng coi như an toàn.

Buổi tối...

Nhạc Phàm thao luyện xong một mình về doanh, trong lòng bỗng có dự cảm bất an nhưu trong bóng tối đang có gì đó ẩn nấp.

“Lạ thật, cứ có cảm giác như bị người khác theo dõi. Chẳng lẽ...” Căn cứ theo kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nơi sa trường, một dự cảm không tốt nảy lên trong lòng Nhạc Phàm.

“Trận pháp? Chắc hẳn là trận pháp!” Nhạc Phàm tự hỏi tự đám, giọng điệu đã chuyển thành khẳng định. Vội vàng buông linh thức ra... Cảnh tượng trong vòng trăm trượng đều ánh lên trong đầu chàng.

Trong doanh trại bập bùng ánh lửa, các trạm gác luân phiên, các tướng sĩ thương nghị chuyện quân cơ trong doanh trướng. Còn ngoài quân doanh là đá vụn san sát nhau, hoàn toàn yên tĩnh không có điểm nào lạ thường.

Quan sát một lúc, Nhạc Phàm vẫn không phát hiện điểm lạ nào, tâm trạng ngược lại càng thêm bất an. Chàng không cho rằng đây là ảo giác của mình, thân là thợ săn ưu tú, trực giác có khi còn đáng tin hơn đôi mắt.

Trong lúc suy nghĩ, anh em họ Vương và đám Hoa Khuê cũng uể oải trở lại daonh trướng. Ai nấy nhào hết xuống kẻ ngồi người nằm như sắp chết, miệng oán thán không ngừng.

“Con mẹ nó! Bị tên Hắc Diện Thần kia để ý tới căng thẳng thật, cái eo nhỏ đáng thương của ta!”

“Đừng nói nữa, chân ta vẫn còn đau!”

“Xin lỗi, xin lỗi Nhạc Phàm huynh đệ, sớm biết thế này thà không tòng quân.”

“Số thật khổ, kiếm cơm ăn thôi số cũng khổ!”

“Khà khà, không có cơm ăn số càng khổ.”

“Này, Nhạc huynh đệ, ngươi không thấy mệt à?”

“Biến thái!”



๑๑۩۞۩๑๑
Nghe đám người lảm nhảm, tâm sự trong lòng Nhạc Phàm cũng buông lỏng, bất giác nở nụ cười.

Mấy ngày nay cũng thật khổ cho họ, Mẫn Hàn vì chuyện lần trước cứ chăm chăm quan sát bọn họ, không buông tha.

Nhạc Phàm còn tốt, chốn địa ngục như Tử Dịch Doanh chàng còn sống sót rời khỏi được, huống gì là đây. Suốt vài ngày huấn luyện Mẫn Hàn vẫn không tìm được chút điểm xấu nào. Song anh em họ Vương với đám Hoa Khuê lại chịu khổ không thôi, làm không tốt một chút là lại chịu phạt, nếu không nhờ tố chất thân thể bọn họ cũng tạm được sợ rằng không thể lưu lại tới tận hôm nay. Có điều nói đi cũng phải nói lại, sau mấy ngày huấn luyện bọn họ cũng tiến bộ không ít, chí ít đánh nhau lợi hại hơn trước nhiều.

“Nhạc huynh đệ, sao ngươi không nói gì?” Hoa Khuê vốn phường đầu đường xó chợ, giỏi nghe lời đoán ý. Hắn thấy Nhạc Phàm sắc mặt nghiêm nghị, hai mắt thâm trầm, biết chắc chắn sắp có chuyện xảy ra.

Nghe Hoa Khuê hỏi vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt về phía Nhạc Phàm. Ở chung đã vài ngày, địa vị của Nhạc Phàm trong lòng mọi người hết sức quan trọng. Không chỉ bởi chàng đã cứu những người còn lại mà còn bởi Nhạc Phàm “đánh nhau” cực kỳ lợi hại, thi thoảng còn chỉ điểm cho nên bọn họ mới tiến bộ nhanh như vậy.

Trầm ngâm trong chốc lát, Nhạc Phàm nghiêm túc nói: “Đêm nay vẫn dùng phép thổ nạp tu dưỡng... Đừng cởi quần áo trang bị, cũng đừng chợp mắt.”

“Có chuyện gì à?”

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Nhạc Phàm nghiêm túc như vậy lập tức biết có chuyện nghiêm trọng.

“Nghe rồi đấy, muốn sống thì làm theo!” Khuôn mặt hờ hững của Nhạc Phàm toát lên từng luồng sát ý, trong mắt đã ẩn hiện hung quang.

Không khí như cứng lại, bầu không khí như vậy còn ai dám nói điều gì, ngay cả ba anh em họ Vương cũng bắt đầu thành thật hơn.

๑๑۩۞۩๑๑
Đêm không tiếng côn trùng, doanh trướng yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng hít thở... Đột nhiên Nhạc Phàm mở to hai mắt: “Tới rồi!”

"Ầm —— ầm —— "

Từng tiếng nổ lớn vang lên đánh thức mọi người, ai cũng hiểu ngay, nguy hiểm đã tới!