Thương Thiên

Chương 21: Hắn còn mãnh liệt hơn hung thú






Trước Quỷ Động, hung thú Cùng Kỳ vờn chơi Đồ Lôi, một người một thú lúc qua lúc lại.

Chẳng biết có phải vì là thợ săn không, sau một lúc phát tiết, Đồ Lôi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Đối mặt với kẻ địch bình tĩnh, chí có liều mạng khiến mình bình tĩnh lại mới có hy vọng, chứ không phải phẫn nộ.

Kẻ địch cường đại như vậy, tuyệt đối không đối đầu được! Nhược điểm? Ngay cả đối phương là quái vật gì cũng không biết, còn nói gì tới nhược điểm. Chỉ có di chuyển không ngừng mới có thể nắm được cơ hội. Khi đối phương biết đối phương đang đùa bỡn với mình, ngược lại, hắn chẳng hề vội, chọn cách tiếp tục chịu đựng.

๑๑۩۞۩๑๑
Con mắt? Đúng! Bất cứ động vật nào cũng không có cách bảo vệ tốt đôi mắt, trừ phi nó nhắm mắt lại. Nghĩ thông điểm này, Đồ Lôi bắt đầu suy tính xem nên ra tay ra sao.

Cay đắng! Bất đắc dĩ! Không cam lòng! Đây chính là tâm trạng hiện giờ của Đồ Lôi. Cho dù biết được nhược điểm của đối phương thì sao? Đối mặt với quái thú cường đại hơn mình tới vài lần, mình sẽ có cơ hội sao? Đối phương sẽ cho mình cơ hội sao?

Chẳng bao lâu sau, CùnG Kỳ có vẻ chơi chán rồi, bèn gào lên hai tiếng rồi vồ về phía Đồ Lôi.

Cha mẹ chết rồi, muội muội cũng đã chết, trong lúc tuyệt vọng, Đồ Lôi bỗng có suy nghĩ liều cả mạng sống trong một đòn.

Chủy thủ nắm trong tay, ngay lúc Cùng Kỳ va chạm với Đồ Lôi, lưỡi dao lại đột nhiên vung ra, nhắm thẳng vào mắt trái Cùng kỳ.

“Bùng ~~”

Lực va đập mãnh liệt đánh bay Đồ Lôi, máu bắn khăp nơi, tiếng xương gãy, tiếng kêu thảm cùng vang lên! Có điều, Đồ Lôi đang cười, vẻ mặt đau đớn cũng không che nổi nụ cười nơi khóe miệng hắn. Không biết là do cái chết giải thoát hay do đánh một đòn thành công, xuôi tay nhắm mắt.

Trả một cái giá khổng lồ, con dao rốt cuộc cũng bắn trúng mắt trái Cùng Kỳ, song kết quả sau đó lại khiến người ta lạnh buốt cõi lòng.

Nếu là dã thú bình thường, con dao đó chắc chắn có thể chọc mù mắt nó. Song hôm nay Đồ Lôi lại gặp phải hung thú thượng cổ, loại hung thú này chỉ đứng sau thần thú trong truyền thuyết! Cho dù nó còn đang trong thời kỳ trưởng thành, nhưng một con dao nho nhỏ làm sao làm nó bị thương cho được?

Ngoài dự liệu song lại hợp tình hợp lý... Con dao bắn trúng Cùng Kỳ song chỉ khiến nó đau đớn một phen nhưng không tạo thành chút thương tổn nào. Ngược lại còn khơi dậy bản tính hung hãn của Cùng Kỳ!

“Ngao ~~” Cùng Kỳ bị đau, lại đuổi theo, ánh mắt lộ vẻ hung ác, rõ ràng muốn xé tan kẻ làm đau mình.

“Nghiệt súc!”

Ánh sáng màu tím lóe lên trên đỉnh đầu, một khí thế mênh mông giáng từ trên trời xuống, ép thẳng Cùng Kỳ, hung thú không dám sơ xảy, vội vàng bỏ Đồ Lôi ra, nhảy lên. Gầm lên hai tiếng thị uy rồi giương móng vuốt đỡ lấy kẻ vừa tấn công.

๑๑۩۞۩๑๑
Trong rừng vang lên ánh sáng tím, rạng lên ngàn ánh côn, bóng dáng tầng tầng, phảng phất như cả thiên địa cũng lu mờ.

Trần Hương nắm Tử Trúc Trơngj trong tay, chân đạp bộ pháp, người như bóng tiên mờ ảo, qua qua lại lại với Cùng Kỳ trong rừng núi.

Đây là lần đầu tiên Trần Hương dùng binh khí kể từ khi xuất đạo, nàng hiểu uy lực của Tử Trúc Trượng lớn tới mức nào.

Tử Trúc Trượng chẳng những là tượng trưng cho cung chủ của Thiên Môn mà còn là kỳ bảo đệ nhất của Thiên Môn, nếu vận dụng toàn lực còn có thể dẫn động uy thế của thiên địa. Vũ khí công kích như vậy một khi xuất thủ ắt có thể tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho kẻ địch, với tính cách cẩn thận bảo đảm của Trần Hương, không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại là trên người hung thú thượng cổ.

๑๑۩۞۩๑๑
Bên này Trần Hương chiến đấu kịch liệt, còn ngoài Quỷ Động lại tự có u buồn chuyện sinh mệnh.

Tiểu Nhu bước tới nâng Đồ Lôi đậy, thương thế của hắn đã nghiêm trọng tới mức ngất xỉu, trong miệng không ngừng chảy máu, xương cốt trước ngực vỡ vụn, xử lý không tốt, Đồ Lôi sợ rằng khó lòng cứu sống! Song giờ hung thú ngay trước mặt, sao còn thời gian cứu người? Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Nhu cắn răng, lấy từ trong người ra một một viên đan dược như ngọc bích cho Đồ Lôi ăn vào... Khí huyết hắn đần dần khôi phục, xem ra là linh đan diệu dược.

Đặt người sang một bên, Tiểu Nhu lấy từ chiếc bọc bên hông ra một mảnh ngọc khắc đầy phù chú, rồi nhanh chóng chạy về phía Trần Hương.

Trong khe suối, Trương Tam bị vứt ở một chỗ không người. Hắn cẩn thận từng chút một liếc trái liếc phải, Trương Tam mừng rỡ, nhân lúc không có ai chú ý, hắn cố nén đau, liều mạng bỏ chạy theo một hướng khác.

๑๑۩۞۩๑๑
“Ầm ~~”

Một gốc cây lớn bị Cùng Kỳ xô đổ, Trần Hương lập tức tránh sang bên, một côn đánh thẳng vào lưng Cùng Kỳ.

“Bùng ~~”

Cứng rắn chịu một đòn, Cùng Kỳ chẳng hề thụ thương, ngược lại lực đàn hồi mạnh mẽ chấn động khiến Trần Hương tê dại hai tay, khuôn mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc!

Thật ra, Cùng Kỳ cũng chẳng dễ chịu gì, tuy không bị thương, nhưng cái “gậy” kỳ lạ kia đánh vào người thật rất đau!

“Ngao ngao~~”

Cùng Kỳ lại giơ trảo lên, Trần Hương nhẹ nhàng tránh sang... Một người một thú giao chiến trong khu rừng, cứ thế, cây cối xung quanh bị Cùng Kỳ tàn phá không còn một gốc.

๑๑۩۞۩๑๑
Dây dưa một lúc, Trần Hương đã hiểu rõ thực lực của Cùng Kỳ, tốc độ chạy rất nhanh, động tác nhanh nhẹn, thân thể dẻo dai cứng chắc, nanh vuốt sắc bén so được với bất cứ tuyệt thế thần binh nào, bất kể lực lượng hay tốc độ đều là hoàn mỹ! Nếu cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng chỉ là lưỡng bại câu thương! Cũng may Trần Hương khinh công tuyệt đỉnh, đặc biệt là thân pháp như bóng mờ, càng khiến cho Cùng Kỳ bó tay không cách nào đối phó.

Vốn dĩ, nương theo thân pháp và vũ khí, Trần Hương cól òng tin đánh chết Cùng Kỳ. Chỉ có điều nàng lòng đầy nhân nghĩa, không đủ lạnh lùng để hạ sát thủ. Dẫu sao cũng là sinh linh thượng cổ, cứ thế giết đi thật không đành lòng, song nếu thả lại khó tránh làm hại dân chúng... Nữ nhân có lúc như vậy, lý tính là lý trí rất khó cân bằng. Trong lòng do dự, bởi vậy hình thành cục diện giằng co không ngừng.

๑๑۩۞۩๑๑
“Tỷ tỷ, để muội tới! Hung thú xem chiêu ~~”

Một tiếng quát vang lên, Tiểu Nhu đột nhiên xuất hiện, tay nắm ngọc phù ném thẳng về phía Cùng Kỳ.

“Ầm ~~ Ầm ~~”

“Ầm ầm!”

Rừng núi rung chuyển trong tiếng nổ kinh khủng đó! Vụn gỗ bay khắp nơi, Cùng Kỳ cũng bị nhấn chìm trong đó...

“Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!” Một chiêu đắc thủ, Tiểu Nhu vui mừng giơ nắm tay lên.

Trần Hương xuất hiện bên cạnh cô bé,t hở dài nói: “Muội đúng là, thế mà cũng ra tay được.”

“Đối phó với loại hung thú này không thể nương tay, bằng không nó sẽ lại tới nơi khác hại người.”

“Tỷ cũng biết thế, có điều... Tránh mau ~~” Trần Hương còn chưa dứt lời, một bóng máu khổng lồ chui ra từ trong khói bụi, lao thẳng tới.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, không đủ thời gian né tránh! Trần Hương đẩy Tiểu Nhu sang, giơ ngang Tử Mộc Trượng chặn phía trước, cứng rắn chịu một đòn lao tới của Cùng Kỳ.

“Bùng ~~”

Trần Hương ngã xuống, bay xa mấy trượng, tinh lực trong cơ thể khó lòng bình ổn lại.

๑๑۩۞۩๑๑
"Ngao —— ngao —— "

Bị ngọc phù nổ văng, thân thể Cùng Kỳ trong nháy mắt phồng to gấp đôi, lực lượng tăng vọt, hung khí cũng hoàn toàn kích phát.

Dường như nó biết không làm gì được Trần Hương, bèn bỏ mặc đối phương, đuổi theo một hướng khác, mục tiêu chính là Tiểu Nhu!

“Tiểu Nhu!” Trần Hương lo lắng hô lớn, bất kể nguy hiểm khi chân khí phản phệ, đề khí lao thẳng lên.

Đã quá muộn... Trần Hương cách quá xa, cho dù dùng hết sức lực cũng không nhanh bằng Cùng Kỳ đã nhảy tới trước mặt Tiểu Nhu, vuốt phải duỗi ra.

Con ngươi co rút, Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn móng vuốt sắc bén kia. Không ai nghi ngờ, khi một trảo này hạ xuống, Tiểu Nhu sẽ bị bổ thành vài khúc.

Ta sắp chết? Tiểu Nhu không phải không nghĩ sẽ có ngày mình chết đi, song khi nàng đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, trong lòng vẫn đầy sợ hãi, nhất là chết trong hoàn cảnh như thế, sao khiến nàng cam tâm cho được?

Ánh mắt tuyệt vọng mang theo vẻ không cam lòng, Tiểu Nhu quyết định dùng bước cuối cùng... Đồng quy vu tận với Cùng Kỳ!

Đưa tay vào trong bọc nhỏ, đang lúc nàng muốn ra tay lại đột nhiên cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua mặt. Nhẹ, rất nhẹ, mềm mại, thoải mái...

“Bùng ~~”

Bóng người lóe lên, không chờ Tiểu Nhu phản ứng, quái vật khổng lồ trước mặt lại bị người vừa tới dùng một quyền đánh bay ra ngoài!

Trước mặt là một bóng lưng cao lớn, kiên cường, cô độc, hơi gầy gò những thật cao lớn, phảng phất như trời có sập xuống cũng không thể ép hắn cong lưng.

Thấy Tiểu Nhu binh an, Trần Hương mừng như điên, bất quản người vừa tới là ai, vội vàng nhảy tới bên cạnh Tiểu Nhu, nói với vẻ quan tâm: “Tiểu Nhu, muội ra sao rồi? Có bị thương không?” Nói xong kiểm tra người thiếu nữ một phen.

“Muội, muội không sao...” Tiểu Nhu khôi phục tinh thần, nghe giọng quan tâm của tỷ tỷ trong lòng lập tức ấm áp lại, những rung động vừa rồi dần dần tan đi.

“Cám ơn tiên sinh đã cứu giúp.” Trần Hương cũng buông lỏng, lập tức quay sang thi lễ cảm tạ người vừa tới.

“Ta có việc cần hỏi các ngươi.” Nam tử từ từ quay người lại, hai nữ tử đồng thanh hét lên kinh ngạc! Người trước mặt rõ ràng là nam tử đã thấy hai lần hôm trước.

“...” Trần Hương không nói gì, trong mắt chỉ đầy nghi hoặc? Vẫn là cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.

Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Sao lại trùng hợp như vậy?

Tiểu Nhu vẻ mặt dại ra, há hốc mồm không nói được một lừoi!

Nàng rất muốn nòi gì đó, song nàng biết mình không thể, bởi nàng có nỗi khổ tâm riêng trong lòng.

๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm cũng không hề làm gì tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái áo trắng trước mặt. Tuy nàng mang theo khăn che mặt song trên người lại toát lên cảm giác quen thuộc. Chỉ có điều, sao nhìn ánh mắt nàng hắn lại thấy xa lạ tới vậy?

"Ngao ngao —— ngao —— "

Nhạc Phàm đang muốn nói chuyện, Cùng Kỳ phía sau lại như phát rồ đánh tới, tốc độ cực kỳ nhanh chóng...

“Cẩn Thận! Đây là thượng cổ hung thú Cùng Kỳ!”

Trần Hương cùng Tiểu Nhu đồng thanh nhắc nhở, đang muốn liên thủ đối địch, nào ngờ Nhạc Phàm chẳng hề do dự ra tay, một thân một mình lao tới!

Hắn định làm gì? Chẳng lẽ hắn định cứng chọi cứng với Cùng Kỳ hay sao? Hai người Trần Hương đều thấy khó tin! Lại có người dám đấu cứng với hung thú như Cùng Kỳ hay sao?

Từ khi có linh thức tới giờ, Cùng Kỳ luôn cảm thấy lực lượng bản thân không ai địch nổi, tuy thân thể vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành song nó tuyệt đối tin tưởng lực lượng của mình.

Song ngay lúc vừa rồi, một kẻ rất nhỏ yếu trong mắt nó lại dùng một quyền đấnh bay nó đi! Lần đầu tiên, lần đầu tiên nó cảm thấy như bị sỉ nhục, lần đầu tiên tức giận vì sự tự tin bị đả kích! Nếu hỏi Cùng Kỳ định làm gì! Lửa giận bừng bừng trong mắt nó đủ để trả lời.

Nhạc Phàm không có lý do gì để thối lui, đặc biệt là lúc đang định hỏi câu then chốt lại bị “người khác” ngắt lời, sao chàng không buồn bực cho được. Lửa giận cần có chỗ trút, mà Cùng Kỳ tất nhiên là đối tượng mà Nhạc Phàm lựa chọn.

๑๑۩۞۩๑๑
Dưới ánh trăng, hai bóng người lượn quanh, một người một thú kịch chiến giữa núi rừng, một bên hung hãn, một bên điên cuồng, một trận chiến về lực lượng.

"Ngao —— "

Cùng Kỳ giơ vuốt lên, Nhạc Phàm duỗi tay phải đón đỡ! Một lực lượng thuần túy đánh văng cánh tay chàng ra, tuy không thụ thương nhưng khiến hắn đau xót...

“Bùng ~~”

Tay Nhạc Phàm xiết lại thành quyền, nện thẳng vào cổ Cùng Kỳ.

Không có bất cứ kỹ thuật nào, không có bất cứ tiểu xảo nào, cứ thế, ta một quyền ngươi một trảo!

"Bồng —— bồng —— bồng —— "

Nhạc Phàm va chạm kịch liệt với Nhạc Phàm, sau đó dùng từng quyền nện lên cổ nó.

"Hống —— "

Gầm lên giận dữ, Nhạc Phàm lại tăng thêm sức lưucj đánh lên Cùng Kỳ, kẻ sau không chống đỡ nổi, ầm một tiếng ngã lăn xuống mặt đất, thở hổn hển, trong mắt lần đầu lộ vẻ kinh hãi!

๑๑۩۞۩๑๑
Tĩnh lặng, tĩnh lặng như chết!

Trần Hương dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Phàm dưới ánh trăng, Tiểu Nhu há hốc miệng, kinh ngạc tới mức có thể nhét cả bàn tay vào miệng.

Bọn họ chưa từng thấy ai mạnh mẽ như Nhạc Phàm, không cần kỹ xảo, không cần né tránh, chỉ dùng một đôi tay trần đánh cho thượng cổ hung thú không còn sức hoàn thủ! Thật khiến người ta kinh hãi!

“Hắn rất lợi hại!” Trần Hương mặc dù rất tin tưởng vào võ công của mình, song nàng cũng biết mình chỉ có thể giết chết Cùng Kỳ chứ không thể đánh thắng nó. Trong lòng nàng, giết và thắng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Người phía trước, quả thật mãnh liệt hơn cả hung thú! Hắn rất nguy hiểm!

Đây chính là ấn tượng sâu sắc nhất của Trần Hương và Tiểu Nhu với Nhạc Phàm lúc này.