Thương Thiên

Chương 25: Tòa thành hiểm nhất thiên hạ



Thành Đại Đồng, một trong những trường thành nơi quan ải. Đây chính là đạo phòng tuyến cuối cùng của Đại Minh nởi beien định, từ cổ xưa đã là nơi tranh chấp của binh gia, còn có cái tên là “chìa khóa phương bắc”.

Đại Đồng từ thời chiến quốc đã là điểm quân sự quan trọng, Năm Hồng Vũ thứ năm của Đại minh, đại tướng quân Từ Đạt phụng mệnh suất quân củng cố thành Đại Đồng, khiến cho thành càng kiên cố hoàn thiện. Tòa thành này có hình vuông, dài gần hai dặm, chiếm diện tích vài dặm vuông, tường thành được bao phủ bởi đầm sâu.

Từ thời xa xưa, đối mặt với dị tộc xâm lấn như lang như sói, giờ thành Đại Đồng đương nhiên là nơi nguy hiểm nhất trong thiên hạ. Nông dân sống ở đây chỉ có ngàn hộ, mà lại đều là những người già yếu không cách nào di chuyển, binh cũng chỉ có mừoi vạn, lại có nửa là người bệnh... Có gọi là tòa thành nguy hiểm nhất thiên hạ cũng chẳng có gì quá đáng.

Hiện giờ, trấn thủ thành Đại Đồng chính là huynh truownrg của Hoàng Quý Phi Địch Vũ, Chinh Vũ Đại tướng quân nổi danh thiên hạ, Địch Thu Nhiên.

Địch tướng quân sáu tuổi học võ, mười tuổi theo cha xuất chinh, mười sáu tuổi trở thành tướng quân tam phẩm nổi danh, cũng là vị tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Minh. Hai mươi tuổi trở thành nhất phẩm đại soái của Đại Minh, cũng trấn thủ vùng đất biên cương quanh thành Đại Đồng, thời gian xoay chuyển, đã được hai hơn mười năm. Cuộc đời hắn có thể nói là truyền kỳ trong quân đội, hắn dùng nửa đời trấn thủ nơi biên cương nhưng không vợ không con, phẩm đức vì nước vì dân này đáng cho người người ca tụng..

๑๑۩۞۩๑๑
Trong phủ Chinh Vũ tướng quân, ba bước một đồn, năm bước một trạm, cảnh vệ sâm nghiêm chẳng kém hoàng cung là bao. Dẫu sao, kẻ muốn ám sát Địch Thu Nhiên không phỉa là ít, song trước giờ chưa từng có ai thành công.

Trong Bảo Quốc Đường, Địch Thu Nhiên chắp tay đứng trước sa bàn, uy thế ôm cả thiên hạ. Mặt chữ quốc, lông mi sắc, giáp kim cường, thắt lưng đỏ, hơn bốn mươi năm phong trần không để lại bao nhiêu vết tích trên khuôn mặt hắn.

Như cảm nhận được tâm sự nặng nề, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.

"Mạt tướng Địch Phong —— "

"Mạt tướng Địch Vũ —— "

"Địch Lôi —— "

"Địch Điện —— "

...

Vừa tới là mười hai người, phân biết lấy phong vũ lôi điện, tinh trung vệ quốc, đỉnh thiên lập địa làm tên.

“Thập nhị gia tướng tham kiến Đại tướng quân...” Mọi người cùng hành lễ.

Mười hai gia tướng Địch Gia Quân bên dưới sắc mặt nghiêm túc, giữa hai hàng mi lẫm liệt sát khí, bọn họ đềul à nam nhân huyết tính đã trải qua thiên chuy bách luyện nơi chiến trường!

Địch Thu Nhiên thấy mọi người đã đến đông đủ bèn lên tiếng trả lời: “Các vị huynh đệ, ta vừa nhận được tin tức, ngày đại hôn của công chúa, Hoàng Thái Cực của tộc Thát Đát mời chúng ta tới cùng dự lễ...”

“Không được, đây là âm mưu!” Vừa nói chính là Địch Lôi, hắn là người tính cách cương trực nhất trong số gia tướng.

“Địch Lôi, ngươi im ngay cho ta! Chuyện này tướng quân tự có tính toán, ngươi còn dám nói lung tung ông đây sẽ nhét phân vào đấy.” Dám nói như vậy chính là lão đại trong số gia tướng, Địch Phong.

“Ta...” Địch Lôi vội vàng che miệng, không dám nói tiếp một lời, hiển nhiên có cố kỵ.

Thấy vẻ mặt ủy khuất của Địch Lôi, mọi người muốn cười lại chẳng thể cười, khó chịu không thôi. Đột nhiên ngắt lời tướng quân, biết là không nên song mọi người cũng hiểu tình khí huynh đệ mình nên cũng không nói gì, bằng không đã sớm dùng quân pháp.

Địch Thu Nhiên cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Sao ta không biết đây là âm mưu? Giao phong với thát tử đã vài trăm trận, chú thủ đoạn đó của bọn họ sao lừa được ta?” Giọng nói lại đổi, thở dài rồi tiếp lời: “Có điều, hoàng thượng đã hạ ý chỉ, lệnh cho ta làm trưởng bối của tam công chúa dự đợt hôn lễ lần này.”

“Không...” Địch Lôi lại định ngắt lời song nhớ tới cảnh cáo của lão đại, cố nhịn xuống.

Nhìn các vị gia tướng xung quanh, khuôn mặt ai nấy mang theo vẻ phẫn nộ, trong mắt còn ánh lên sự bất đắc dĩ, ai cũng ý thức được, lần này sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Địch Thu Nhiên tiếp tục nói: “Cho nên ta quyết định sẽ do một mình ta tới dự lễ, các ngươi đều lưu lại ở đây trân thủ.”

“Tướng quân...”

Mười hai gia tướng toàn bộ quỳ xuống, muốn nói điều gì, song bọn họ biết chức trách của bản thân, dẫu không cam lòng.

Du Tùng Nham nhìn mười hai người phía dưới, đột nhiên cảm thấy phiền muộn khó tả: “Các người theo ta đã hơn mười năm rồi nhỉ?”

“Mười bốn năm lẻ tám tháng.” Địch Phong thay mọi người trả lời.

Địch Thu Nhiên độtn hiên quỳ xuống, ôm lấy bả vai Địch Phong: “Mọi người đều rất tốt, đều rất tốt... Ta thay mặt bách tính, thay mặt dân chúng Đại Đồng, thay mặt quốc gia cảm tạ các ngươi...”

“Tướng quân, xin người mau đứng dậy!”

“Tướng quân...”

Mười hai gia tướng vội vàng tiến tới nâng người dậy, trong lòng vừa cảm động vừa bi thương.

“Bảo vệ quốc gia, sinh tử bất kể, anh dũng giết địch, lòng không hối hận, máu huyết nam nhi, lệ của anh hùng, tảm sạch tới cùng...”

Địch Thu Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt không buồn không vui, kiên định phất tay nói: “Cho dù ta không còn ở đây các huynh đệ cũng phải tử thủ nơi này. Nhớ kỹ, các ngươi bảo vệ không phải giang sơn mà là quốc gia, là bách tính!”

“Tướng quân...” Mười hai gia tướng lệ rơi đầy mặt. Không biết vì sao, bọn họ cảm thấy những lời dặn dò này của tướng quân như biểu thị điều gì.

“Gọi ta đại ca, ta muốn các ngươi đáp ứng ta!”

“Vâng thưa đại ca!”

“Cám ơn!”

๑๑۩۞۩๑๑
Mười hai gia tướng thối lui, Địch Thu Nhiên lấy từ trong lòng ra một tấm mật hàm, vung tay lên, mật hàm lập tức hóa thành bột phấn.

“Báo! Báo cáo tướng quân, giám quân đại nhân cầu kiến.” Bên ngoài vang lên tiếng thị vệ.

“Lão già này tới thật đúng lúc!” Địch Thu Nhiên tâm trạng hòa hoãn lại, nhẹ nhàng nói: “Mời hắn vào phòng khách.”

“Vâng!” Thị vệ theo tiếng thối lui.

Địch Thu Nhiên tay cầm một lá cờ nhỏ, cắm thẳng xuống sa bàn rồi cất bước rời đi.

Nhìn xuống sa bàn, vị trí lá cờ đó chính là thành Đại Đồng.


๑๑۩۞۩๑๑

Đường lớn trải dài, thẳng tới Đại Đồng.

Phía trước cổng nam sắp xếp rào chắn, cửa lớn khép chặt, trên tườngt hành là binh sĩ chỉnh tề.

“Lý đại ca, mau nhìn kìa, phía trước là thành Đại Đồng rồi...”

Một giọng nói yếu ớt vang lên, trên con đường lớn, một nhóm bảy người đi về phía cổng thành. Bọn họ là Nhạc Phàm, Lăng Thông, Phó Suất, Nguyên Thác Triệt cùng cô bé Chu Phượng. Đương nhiên, vì cùng đường nên Trần Hương cùng Tiểu Nhu cũng đi theo.

Gấp rút lên đường, sau hai ngày đoàn người rốt cuộc cũng tới Đại Đồng.

Sau lưng Nhạc Phàm, một con “mèo lớn” kỳ quái ngênh ngang bước theo. Nó toàn thânh đỏ như lửa, mặt trông như hổ, song thể tích chỉ lớn cỡ hai ba con mèo, trên lưng còn mọc lên hai quả cầuth ịt nho nhỏ. Ai mà ngờ được một con thú bé nhỏ đáng yêu quái dị đó lại là thượng cổ hung thú Cùng Kỳ!

Thượng cổ dị thú đa số đều có năng lực biến thân, hôm đó Cùng Kỳ chiến đấu với Trần Hương đã dùng năng lực biến lớn để tăng tốc độ và lực lượng bản thân.

Lúc đầu, Tiểu Hỏa còn cho rằng càng lớn càng mạnh nên có chết cũng không chịu biến lại nguyên hình. Song để hành động thuận tiện, Nhạc Phàm đương nhiên không để một quái vật khổng lồ đi bên cạnh, tuy quan hệ không phải chủ tớ nhưng cũng rất phiền phức. Kết quả Tiểu Hỏa bị Nhạc Phàm bức bách chỉ đành hồi phục nguyên hình, cuối cùng thành dáng dấp chưa trưởng thành hiện tại.

Ngay cả như vậy cũng không ai nguyện ý tới gần con thú nhỏ này. Nó hung hãn quá mức, thấy gì cũng cắn, chỉ có Nhạc Phàm mới dám đem theo nó bên người. Càng thêm kỳ lạ là con thú nhỏ này lại rất thích Trần Hương, không có chuyện gì cũng luẩn quẩn bên người nàng. Mọi người đều có suy nghĩ, nếu không phải sợ nắm đấm của Nhạc Phàm, chắc con thú này đã sớm hùng hục tới nhận chủ.

Lại nói ngược lại, mọi người đều biết ghi chép về Cùng Kỳ, nhưng lai lịch của nó lại không thể tra nổi.

Theo lý thuyết, thượng cổ hung thú đã sớm tuyệt chủng, vì sao lại đột nhiên xuát hiện trong một sơn thôn nhỏ? Ngay cả Nhạc Phàm dùng phép câu thông cũng không hỏi được gì, có điều chàng mơ hồ cảm nhận dược chuyện này nhất định có liên quan tới việc Phong ma bị phá. Sau đó chàng đem suy nghĩ bản thân nói cho Trần Hương, người sau cũng vô cùng đồng ý.

๑๑۩۞۩๑๑
“Đứng lại, các người là ai?” Trên tường cao vang lên tiếng quát to, tất cả các tay cung đều nhắm thẳng vào đám người Nhạc Phàm.

Giờ dang thời chiến loạn, có nghiêm ngặt như vậy cũng bình thường. Nhạc Phàm gật đầu với Lăng Thông, người sau thu lại vẻ mặt cười cợt, sửa sang y phục trên người rồi lớn giọng đáp: “Y đại nhân, tại hạ là chủ Nghênh Lai Khách Lâu Lăng Thông cùng các bằng hữu cầu kiến Địch đại tướng quân.”

Y đại nhân trong miệng Lăng Thông chính là vị tướng thủ thành này, có điều hắn cũng không nhận ra, chỉ nghe nói mà thôi.



Mọi người xung quanh đều lên tiếng tán thưởng, Lăng Thông quả nhiên thông tuệ, chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ đều biết một chút, chỉ riêng trí nhớ này đã đáng cho mọi người bội phục.

Tiểu Tài Thần Lăng Thông kết bạn khắp thiên hạ, Y đại nhân cũng từng nghe nói tới y, nhanh chóng thò đầu ra, lại phát hiện không quen biết một ai bên dưới.

“Bản tướng Y Năng, các ngươi có chuyện gì cần gặp đại tướng quân.

“Quân tình quan trọng!” Lăng Thông cũng nghiêm túc, nếu là quân tình quan trọng đương nhiên không thể đối xử tệ với họ.

Y Năng đương nhiên không thể chỉ nghe vài lời đã cho bọn họ vào, song hắn đang định lên tiếng lại bị một giọng nói sắc bén ngắt lời: “Bọn chúng đều là gian tế! Người đâu! Bắt hết lại cho ta!”

Lăng Thông ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, trên tường thành một gã công tử trẻ tuổi bước ra, trông cũng có chút vẻ tiêu sái song giữa hai hàng mi lộ ra khí chất âm nhu.

Mọi người không khỏi ác cảm.