Thương Thiên

Chương 29: Tuyền Cơ tinh






Lệ biệt ly ——

Khe nhỏ nước chảy dài, biên ải trăng càng sáng.

Gió cát bụi kín trời, đau lòng lúc biệt ly.

...

Bên hòn giả sơn tại hậu viện phủ tướng quân, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi ôm nhau, tình cảm khó nói hết bằng lời.

“Nguyệt Nhi, nàng thật sự quyết định đi cùng ta?”

“Đương nhiên phải cùng đi rồi, chúng ta đã bao giờ tách ra chưa?”

“Ài! Lại không được tự do rồi?”

“Cái gì? Chẳng lẽ chàng muốn tới ngắm mấy cô gái bên tộc Thát Đát hả?”

“Không, đương nhiên là không rồi, ta chỉ tiện miệng hỏi chút thôi, hỏi chút thôi mà. Ha ha ~~”

“Hừ ~~ Có cho chàng cũng không dám!”

...

Im lặng trong chốc lát Nhan Nguyệt Thi lại nói: “Lão Phó, nếu lần này chúng ta cùng chết...”

“Không đâu, chúng ta nhất định sẽ sống sót trở về... Ta còn muốn sinh mười đứa tám đứa cùng nàng cơ mà, ha ha ~~”



“Chàng, đi mà...”

“Đúng rồi!” Lại đổi giọng, Nhan Nguyệt Thi nói: “Lão Phó, chàng có cảm thấy Trần Hương cô nương rất quen thuộc không, chắc hẳn chúng ta đã từng gặp ở đâu đó rồi.”



Trầm ngâm trong chốc lát, Phó Suất gật đầu nói: “Không sai, ta cũng cảm thấy như từng gặp ở đâu rồi. Chỉ có điều khi nhìn cô ấy lại cảm thấy cực kỳ xa lạ. Hơn nữa cảm giác bình thản trong mắt cô ấy rõ ràng không phải giả bộ, cho nên ta chắc chắn rằng cô ấy không nhận ra chúng ta.”



Nhan Nguyệt Thi buồn bã nói: “Nhưng thiếp cứ thấy nàng có điểm giống một người.”

“Ồ! Giống ai?”

Nhan Nguyệt Thi trả lời: “Nhã Nhi muội muội.”

“Cái này, chắc chúng ta suy nghĩ nhiều quá! Tiểu muội do Nhạc Phàm tự tay an táng, làm sao sống lại được đây? Huống chi tiểu muội đâu nói được... Thế gian này chuyện người giống người đâu có ít...”



“Bỏ đi, không nói những thứ này nữa, thiếp rất thích Trần Hương cô nương, lúc nào phải bảo cô ấy gọi thiếp là tỷ tỷ mới được. Hì hì ~~”



“Ách!” Phó Suất đầu óc mchoáng váng, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.

๑๑۩۞۩๑๑
Chờ hai người Phó Suất đi khỏi, Nhạc Phàm mới lặng lẽ bước khỏi một góc nhỏ, Tiểu Hỏa lười biếng đi ngay sau lưng hắn.

Những lời vừa rồi hắn đều nghe được, trong lòng dâng trào vô vàn sóng gió. Ánh mắt trống rỗng nhìn vào trong ao, tâm tư không biết bay tận phương nào.



"Ồ! Lý huynh..."

Một giọng nói đánh thức Nhạc Phàm, quay đầu nhìn lại,hóa ra là Trần Hương cô nương. Tiểu Hỏa thân mật cọ cọ dưới chân nàng, ra vẻ hoan nghênh.



Lúc trước Nhạc Phàm và Trần Hương đều có hảo cảm với nhau, không mấy để ý tới cách xưng hô của đối phương.Nhưng sau khi vào thành, Trần Hương vì kiêng kỵ, đổi giọng gọi Nhạc Phàm là Lý huynh. Chuyện này Nhạc Phàm cũng không mấy để ý, dẫu sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi.



“Tiểu Nhu đang đi chơi cùng quận chúa, ta ra ngoài một chút, không ngờ huynh lại ở đây.”

“Ừ.”

Thấy ánh mắt Nhạc Phàm có vẻ mất tập trung, Trần Hương hiếu kỳ hỏi: “Lý huynh có tâm sự gì à?”

Lời vừa rời miệng, Trần Hương lập tức hối hận, quen biết Nhạc Phàm một thời gian ngắn, nàng cũng hiểu được tính cách của y, hỏi như vậy khác nào tự làm mất mặt?



Nào ngờ Nhạc Phàm đưa mắt nhìn sang, gật đầu nói: “Ta đang nhớ người.”

Trần Hương hơi ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Là bằng hữu à?”

“Là người thân của ta.”

“Bọn họ ở rất xa à?”

“Xa, rất xa!”

Giọng điệu Nhạc Phàm nhuốm vẻ u buồn, trong lòng Trần Hương cũng thầm thương cảm, không biết phải nói điều gì.

“Ngươi rất giống cô ấy.” Im lặng một lúc lâu, Nhạc Phàm lại mở miệng nói.

“Cô ấy tên là gì?”

“Cô ấy, Vạn Nhã Nhi.”

“Cô ấy giờ ở đâu?”

“Một nơi rất xa.”

“Là ở đâu?”

“Trong lòng.”

Trần Hương cười một tiếng nói: “Nếu ở trong lòng, vậy làm sao lại xa?”

Thở dài một hơi, Nhạc Phàm chậm rãi nói: “Vì người không còn nữa.”

Người không còn, đương nhiên xa, Trần Hương như đã hiểu.”

Nhạc Phàm vuốt ve Đan Tâm Thạch trên cổ, nhỏ giọng nói: “Trần Hương cô nương, tại hạ muốn thấy mặt cô nương...”

“Cái gì?” Yêu cầu này của đối phương khiến Trần Hương kinh ngạc, Nhạc Phàm quá trực tiếp.

“Được.” Tuy hơi căng thẳng, do dự, song nàng suy nghĩ một chút rồi vẫn đáp ứng.

Giơ tay phải lên, Nhạc Phàm khẽ vén tấm khăn che mặt của nàng. Chính lớp lụa mỏng manh này đã cản trở biết bao ánh mắt trần tục.



Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng trẻo toát lên vẻ thánh khiết, không nhiễm chút bụi trần.

Đôi mắt Nhạc Phàm trợn tròn, lui lại nửa bước, như gặp chuyện gì rất kinh khủng.

“Không thể nào, không thể nào...”

Xoay ngừoi một cái, Nhạc Phàm biến mất trong màn đêm, Trần Hương cũng lao theo, chỉ để lại Trần Hương vẻ mặt mịt mờ.

Rốt cuộc Nhạc Phàm thấy điều gì? Sao lại đột nhiên đi khỏi?

๑๑۩۞۩๑๑
“Trần Hương tỷ tỷ! Sao tỷ lại đứng đây?” Tiểu Nhu đi từ phía sau tới, thấy Trần Hương đứng sững một mình ở đây.

“Tiểu Nhu, muội đến đúng lúc lắm, tỷ có việc cần hỏi muội đây.”

“Tỷ tỷ hỏi đi.”

Trần Hương vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước đây muội có biết Lý huynh không?”

“A! Không, không biết, sao muội biết hắn được cơ chứ.” Tiểu Nhu trả lời qua loa.

“Tiểu Nhu, muội không nói thật thì sao này đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa.”

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Trần Hương, Tiểu Nhu biết sự tình rất nghiêm trọng, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích: “Có, trước đây muội từng gặp Lý đại ca, lúc đó muội và cô cô cùng hạ sơn, từng gặp huynh ấy ở Hàng Châu.”



“Có phải muội còn chuyện gì giấu tỷ không?”

Tiểu Nhu lúc này không thể không cảm thán, trực giác của nữ nhân thật đáng sợ, tuy rằng nàng cũng là nữ.

“Trần Hương tỷ tỷ, có chuyện muội thật sự không thể nói, muội đã đáp ứng cô cô, nếu nói cô cô sẽ không tha cho muội. Tỷ có vấn đề gì lúc về núi cứ hỏi thẳng cô cô đi!”



Nhớ tới cô cô, Trần Hương chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.

Cảm thấy có chuyện không bình thường, Tiểu Nhu hiếu kỳ nói: “Sao tỷ tỷ lại đột nhiên hỏi những chuyện này?”

Trần Hương lắc đầu nói: “Vừa rồi tỷ gặp Lý huynh, không biết vì sao huynh ấy luôn khiến tỷ có cảm giác quen thuộc. Nhưng rõ ràng trước đây tỷ chưa từng gặp huynh ấy.”



“Ồ! Vậy giờ huynh ấy đâu rồi?” Tiểu Nhu dáo dác nhìn xung quanh, song không thấy bóng dáng Nhạc Phàm đâu.

Trần Hương cười khổ: “Không biết vì sao, đột nhiên huynh ấy bỏ đi.”

“Vậy vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

“Huynh ấy, thấy khuôn mặt tỷ.”

“Hả!” Tiểu Nhu kinh ngạc: “Chẳng lẽ tỷ tỷ quên lời dặn của cô cô trước khi hạ sơn sao? Sau này lúc về nên nói sao với cô cô đây!”



“...” Trần Hương không nói gì, dường như lòng chất chứa đầy tâm sự.

๑๑۩۞۩๑๑
Trấn Phong Lâm...

Một bóng người đi giữa màn đêm đen, bước vào một trang viên cũ nát.

Nơi đây vốn là một nghĩa trang, song lâu năm thiếu người tu sửa, vì vậy hoang phế tới tận hiện giờ.

Người đến thắp một ngọn đèn, dưới ánh sáng mơ hồ thấy được đường nét của hắn. Là một nam tử mặc bộ áo tam màu xám, bên hông còn có một lưỡi dao, khuôn mặt bình thường nhưng có vẻ lạnh lẽo, hắn chính là môn đồ Thần Cơ Các, Vân Phương.



Từ sau khi từ biệt, Văn Phương không âm thầm bước theo Nhạc Phàm, có điều hắn vẫn tập trung để ý tới phương hướng của Nhạc Phàm. Hôm nay nghe được trong thành Đại Đồng có tin của Nhạc Phàm, hắn vội theo tin tới.



Đi về phía quan tài, Vân Phương trực tiếp mở nắp gỗ, lấy từ trong quan lớp vách kép của quan tài trống ra một phong thư.

Mở ra, trên bức thư chỉ có khoảng vài trăm trữ, bên dưới đề Toàn Cơ Tinh.

Toàn Cơ Tinh là ngôi sao mịt mờ nhất trong thập nhị tinh đấu, ẩn mà không hiện, hiện mà không thấy, ý chỉ có huyền cơ. Còn người này có thể thu thập được nhiều tin tức trong thành Đại Đồng như vậy, rốt cuộc là ai đây?