Thương Thiên

Chương 39: Quyết định của Long Tuấn




“Vèo ~~”

Một luồng tiễn khí bắn về phía Hoàng Thái Cực, tốc độ cực nhanh! Mắt thường khó thấy được! Nó đương nhiên là Tiễn Hồn do Nhạc Phàm bắn ra!

Trần Hương sắc mặt mờ mịt khó hiểu, hai vợ chồng Địch Thu Nhiên cùng Phó Suất lập tức biết đây là Tuyệt Tiễn mà giang hồ đồn đại!

Mọi người thấy thể cả kinh! Toàn bộ đều nhìn về một phía, phảng phất như thấy luồng tiễn khí xuyên qua cơ thể Hoàng Thái Cực, trái tim như đã nảy đến cổ.

Biến số!

Khi mũi tên kia chỉ cách Hoàng Thái Cực một thước, đột nhiên một người áo vàng xuất hiện, che trước mặt Hoàng Thái Cực... Hai tay bấm quyết, một bức tường khí bao lấy hai người.

"Hô —— "

Klhi mọi người cho rằng kiếp nạn đã qua, tiễn khí vẫn “phốc” một tiếng xuyên qua tường khí, bắn thẳng qua người áo đen, tiếp tục xạ trúng Hoàng Thái Cực.

Khí tường tiêu tán, hai người đều nửa quỳ trên mặt đất, hiển nhiên đã thụ thương.

"Không tốt!"

"Tộc vương!"

‘Mau gọi đại y."

๑๑۩۞۩๑๑
“Bắt bọn chúng lại ~~” Đa Nhĩ Cổn nhiều kinh nghiệm sa trường, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Song không chờ đám binh sĩ hành động, Nhạc Phàm đã trở lại bên người đám Địch Thu Nhiên, chỉ có điều trên tay chàng đã có thêm một người, chính là vương tử tộc Thát Đát, Mục Hãn Mông Đan.

"Dừng tay! Không muốn hắn chết lập tức đứng lại cho ta —— "

Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, tay trái dùng sức xiết chặt cổ vương tử Mông Đan, khiến hắn không phát lên được tiếng kêu nào. Có điều vẻ mặt đau đớn và ánh mắt sợ hãi đủ nói lên tâm tình của hắn lúc này.

Mọi chuyện xảy ra nhanh tới mức người ta không thở nổi, binh sĩ tộc Thát Đát xung quanh đều sửng sốt, không dám bước lên nửa bước.

Đa Nhĩ Cổn thật chẳng ngờ nổi, vốn dĩ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay song Nhạc Phàm vừa ra tay lại khiến kế hoạch của hắn chết từ trong trứng nước. Cũng may là Hoàng Thái Cực được cứu, ngoại trừ hơi suy yếu ra không có gì đáng ngại.

๑๑۩۞۩๑๑
Đợi thế cuộc bình ổn lại, Địch Thu Nhiên đem vài chục tinh anh Đại Minh tụ tập lại.

Nhạc Phàm nắm con tin, quay sang phía người áo vàng trước mặt Hoàng Thái Cực hỏi: “Ngươi là người của Ma Môn?”

“Hừ!” Người áp vàng đứng dậy, không trả lời câu hỏi của Nhạc Phàm mà tự nói: “Có thể dùng Tuyệt Tiễn đả thương người, nói vậy các hạ chắc là Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm mà mọi người đồn đại?”

Nhạc Phàm cũng không đáp lời, hỏi ngược lại: “Cô giá ở phủ đại soái Hà Gian có quan hệ gì với ngươi?

“Ta rất hiếu kỳ, hình như ngươi biết rất nhiều thứu.” Người áo vàng không phủ nhận, vì hắn biết trước mặt người thông minh, nói thật tốt hơn là nói dối.

Nhạc Phàm nhíu mày nói: “Trên người các ngươi có khí tức giống nhau, thợ săn sẽ không nhầm lẫn. Ta đã từng tiếp xúc với Ma Môn, cô ta đã là người của Ma Môn, ngươi chắc hẳn cũng vậy.”

“Ha ha ~~” Người áo vàng cười lớn nói: “Đao Cuồng không hổ là Đao Cuồng, chỉ dựa vào chút khí tức đã đoán ra được nhiều tới vậy. Hèn gì Kinh Thủy coi trọng mọi hành động của ngươi tới vậy. Chỉ có điều chính nàng chắc cũng không ngờ ngươi lại tới biên cương, lại càng không ngờ ngươi còn quản việc không đâu, chạy tới đây tham gia đại hôn của công chúa.”

Nghe đối phương nói vậy, khuôn mặt Nhạc Phàm vẫn không chút biểu tình nói: “Cô ta tên Kính Thủy? Rất lợi hại.”

Người áo vàng cười lạnh nói: “Chẳng phải lão tứ cuối cùng vẫn bại dưới tay ngươi sao?”

“Ngươi cũng vậy.”

“Ngươi...” Người áo vàng giận giữ nói: “Vừa rồi nếu không phải ngươi đột nhiên ra tay đánh lén, Cuồng Sa ta dễ gì trúng tên của ngươi?”

“Ngươi thật vô sỉ! Chẳng lẽ chỉ các ngươi được dùng âm mưu quỷ kế, không cho phép chúng ta ra thay chế ngự trước hay sao? Đúng là một đám mặt dày!” Người vừa mắng chính là Nhan Nguyệt Thi. Nàng tính cách cương nghị, đương nhiên không ngứa mắt với lời lẽ của người áo vàng. Tiên phát chế nhân là đạo của binh gia, lúc này cũng chẳng phải tỷ thí nơi lôi đài, Nhạc Phàm ra tay trước đâu thể coi là đánh lén.

๑๑۩۞۩๑๑
Lui lại chỗ cũ, Nhạc Phàm điểm lên huyệt đạo của vương tử Mông Đan sau đó giao cho Địch Thu Nhiên, gật đầu trịnh trọng, ý để hắn xử lý việc này.

Xuất phát từ hiểu biết của bản thân đối với chiến tranh, Nhạc Phàm biết sự tàn khốc của chiến trường. Trong thời điểm then chốt thế này cần quyết định chính xác và phán đoán bình tĩnh. Còn Địch Thu Nhiên vốn là tướng quân thân kinh bách chiến, quả thích hợp xử lý việc này.

Con tin đang trong tay, Địch Thu Nhiên có điều kiện để đàm phán. Vương tử Mông Đan khác vơi các vương tộc khác, được Hoàng Thái Cực và hoàng hậu sủng ái, còn là người thừa kế tiếp theo của tộc Thát Đát, thân phận không cầnb àn cãi.

“Địch tướng quân, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Đa Nhĩ Cổn biêt smọi chuyện nghiêm trọng, xử lý không tốt toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.

Địch Thu Nhiên đưa đao gác lên cổ vương tử Mông Đan, lớn tiếng đáp: “Dẫn ta đi gặp công chúa.”

Đa Nhĩ Cổn còn chưa kịp trả lời, hoàng hậu đã lớn tiếng đáp: “Được, ta đáp ứng với ngươi, cái gì cũng đáp ứng! Xin ngươi đừng làm hại Mông Đan, đừng làm hại nó...”

Lúc này Hoàng Thái Cực thần trí mơ hồ, chuyện liên quan tới sinh tử Vương Tử, hoàng hậu đương nhiên có quyền lên tiếng.

“Nữ nhân ngu ngốc!” Mắng thầm một tiếng, Đa Nhĩ Cổn sai người tránh lui.

Binh sĩ Đại Minh đi trước mở đường, Địch Thu Nhiên dẫn theo vương tử Mông Đan đi chính giữa, từ từ tiến tới.

“Ai dám vọng động, giết!”

๑๑۩۞۩๑๑
Phía ngoài tộc Thát Đát, đám người Long Tuấn chật vật tránh khỏi bọn thủ vệ, khi bọn họ đang định kích nổ hỏa dược, một nguwòi đột nhiên giáng xuống, ngăn cản bọn họ.

"Đứng lại! Các ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám xông vào lãnh địa Thát Đát cướp công chúa!"

Người vừa đến tuổi tác đã cao, áo bào trắng nho nhã, phía sau là mái tóc buộc dài, chẳng phải quốc sư Thát Đát thì là ai?

Long Tuấn vừa nhìn trang phục đối phương đã biết chuyện hôm nay không dễ, lập tức lên tiếng: “Quý tộc mượn đại hôn công chúa thi triển âm mưu, phá hỏng hiệp nghị hòa bình giữa hai bang, chúng ta đương nhiên phải cứu công chúa ra, có cái gì không đúng?”

“Nhóc con miệng còn hôi sữa, chỉ biết nói bậy!” Vũ Văn Trường Sinh phẫn nộ quát: “Rõ ràng là ngươi cướp công chúa đi còn dám ngụy biện... Nói mau, là ai phái các ngươi tới?”

Long Tuấn cảnh giác đáp: “Chúng ta là Long Vệ của hoàng tộc, phụng mệnh hoàng thượng. Các hạ là người phương nào?”

“Long Vệ của hoàng tộc Đại Minh?” Vũ Văn Trường Sinh mừng thầm, lần này quả là thu hoạch bất ngờ.

Chịu thiệt dưới tay Nhạc Phàm, Vũ Văn Trường Sinh không tới dự tiệc cưới của công chúa. Còn bố trí của Hoàng Thái Cực hắn cũng không tham dự, trong lúc phiền muộn đang tính tới xem thử tam công chúa Đại Minh tuyệt thế vô song ra sao. Nào ngờ tới hành trướng của công chúa lại phát hiện sự lạ nên mới đuổi đến đây.

Một công chúa nho nhỏ đương nhiên Vũ Văn Trường Sinh không để trong mắt. Hắn vốn định giết tất cả những kẻ đột nhập, song hỏi mới biết đối phương lại là Long Vệ của hoàng tộc Đại Minh!

Tình hình về Long Vệ của hoàng tộc, Vũ Văn Trường Sinh cũng không biết nhiều nhưng vẫn tạm ngừng xuất thủ. Trong suy nghĩ của hắn, tốt nhất là bắt đám người Long Tuấn lại từ từ thẩm vấn, thám thính mọi bí mật của hoàng tộc Đại Minh rồi sau đó dùng một mẻ lưới bắt gọn bọn họ.

Nghĩ tới có thể nhổ tận gốc Đại Minh, Vũ Văn Trường Sinh bất giác mỉm cười đắc ý.

Long Tuấn thông minh lanh lợi, đương nhiên nhận ra suy nghĩ của Vũ Văn Trường Sinh, đây cũng là ý đồ của hắn.

“Xin hỏi các hạ rốt cuộc là ai?” Vừa nói, Long Tuấn vừa cho tay ra hiệu ở phía sau.

Gắn bó sinh tử đã nhiều năm, Đinh Nghị sao không hiểu ý, lập tức nương theo thân thể Long Tuấn ngăn tầm mắt Vũ Văn Trường Sinh, truyền âm cho Cct và Trương Tĩnh nói: “Long Tuấn bảo chúng ta vừa động thủ lập tức chạy theo hướn gđông, những chuyện khác để hắn xử lý...”

Thấy hai cô gái như có gì muốn nói, Đinh Nghị lại tiếp tục: “Các ngươi yên tâm, Long Tuấn tốt số lắm, không chết được đâu. Sư phụ từng để lại cho chúng ta tuyệt chiêu bỏ trốn, chúng ta sẽ cố giữ hắn lại đây.”

Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Nhạc Phàm, Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh rốt cuộc cũng gật đầu, thàn sắc các nàng buồn bã song lại không thấy vẻ thống khổ trong mắt Đinh Nghị.

Cuộc sống, luôn có những lời nói dối.