Thương Thiên

Chương 42: Thuộc về anh hùng (3)




Màn đêm đen bóng, mây đen che phủ mặt trăng, dưới bầu trời mọi thứ đều tối đen mờ mịt.

Địch Thu Nhiên suất mọi người nhanh chóng lên đường, giáp trụ ma sát với nhau tạo thành tiếng boong boong giữa thảo nguyên trống vắng!

“Tướng quân cẩn thận, phía trước có địch!”

Người vừa lên tiếng nhắc nhở là Trần Hương, cho dù giữa thảo nguyên đen kịt, nàng cũng có thể nhận biết được tình hình trong vòng trăm trượng.

Quả nhiên, xa xa lấp loáng ánh lửa, đang tiến về phía này.

“Ẩn nấp ~~”

Địch Thu Nhiên lên tiếng ra lệnh, binh lính phục kích trên mặt đất sẵn sàng đón địch.

๑๑۩۞۩๑๑
Tiếng vó ngựa vang lên phía trước, chỉ thấy một khoảng đen kịt. Địch Thu Nhiên dần thấy rõ trang phục của kẻ đang tới, đồ đồng, sừng nhọn, áo vỉ bông, trước ngực còn thêu một chữ Minh lớn cực kỳ bắt mắt.

“Hay lắm! Là người mình!” Địch Thu Nhiên đột nhiên đứng bật dậy, vui mừng lao tới.

Tướng lĩnh dẫn đầy thấy là đám người Địch Thu Nhiên, lập tức xuống ngựa tiến tới nghênh tiếp.

“Tướng thám thính cánh tả, Phương Tín xin bái kiến đại tướng quân, vừa rồi nhìn thấy tín hiệu nên tới tiếp ứng trước.”

“Phương Tín, tới tốt lắm, mau dẫn ngựa tới cho ta.”

"Tuân lệnh!"

Đám người Phương Tín chính là ba trăm viện quân Địch Thu Nhiên thu xếp tại đây, lúc này bên Địch Thu Nhiên chỉ có tầm hai mươi người, ngựa chắc cũng đủ.



“Trần Hương cô nương, Phó đại hiệp, Nhan nữ hiệp, mời lên ngựa...”

“Chờ một chút!” Trần Hương thấy Nhạc Phàm còn chưa trở về, không yên lòng nói: “Đại tướng quân, các người cứ đi trước đi, ta lưu lại tiếp ứng cho Lý huynh, để cho ta một con ngựa là được.”

Phó Suất cướp lời nói: “Không được, không được, sao lại để một cô nương lưu lại được? Các ngươi cứ đi trước đi, để ta ở lại.”

“Không! Ta muốn ở cùng chàng, để bọn họ đi trước đi.” Đôi mắt Nhan Nguyệt Thi đỏ lên, nói thế nào cũng không chịu đi khỏi một mình.

Nhớ tới an nguy của Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên đáp lời không chút do dự: “Các vị đừng tranh cãi, bảo vệ an toàn cho tiên sinh là chuyện của Địch mỗ, không thể để chư vị bằng hữu mạo hiểm được.” Tiếp đó quay đầu nói: “Phương Tín, ta lệnh cho ngươi mang một đội tinh binh tới tiếp ứng cho Lý tiên sinh, phải bảo vệ tiên sinh trở về bình an.”



"Vâng!"

Lời còn chưa dứt, mặt đất động nhiên vang lên những tiếng “rầm rập”!

Phía sau, từng trận vó ngựa truyền tới, thế trận khổng lồ như có cả ngàn quân, đám người Địch Thu Nhiên nghe mà biến sắc.

Đột nhiên, một bóng người hạ xuống đội ngũ, tay cầm đồ đao, toàn thân đầy máu, thần sắc dữ tợn như sát thần hạ phàm.

“Ai?”

Phương Tín đang định rút đao, Địch Thu Nhiên đã nhận ra người vừa tới là Nhạc Phàm, vội vàng ngăn cản: “Chậm đã! Là lý tiên sinh, người mình.”

Cái gì? Phương Tín biết mình lỗ mãng bèn nói: “Không biết là tiên sinh, mong tiên sinh đừng lấy đó làm phiền lòng.”

Nhạc Phàm khẽ gật đầu, không để ý nữa.

Mọi người xúm lại, khuôn mặt ai nấy đều vui mừng. Tuy không biết Nhạc Phàm giết địch ra sao nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, chắc hẳn chiến đấu rất thảm khốc.

“Nhạc Phàm, huynh không sao rồi...” Trần Hương thấy Nhạc Phàm tới đây an toàn, cũng lộ vẻ vui mừng.

Phó Suất không hề để ý tới Nhạc Phàm người đầy vết máu, ôm cổ hắn cao hứng nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”

Nhan Nguyệt Thi hai hàng mi cũng giãn ra, hiểu ý mỉm cười.

Nhạc Phàm nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ quan tâm, trong lòng bỗng dâng trào cảm giác ấm áp.

Song giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm, Nhạc Phàm không kịp giải thích, ngữ khí nặng nề nói: “Phía sau có vài trăm khinh kỵ binh đang đuổi theo. Đi mau!”

“Khinh kỵ binh! Không hay rồi, mọi người mau lên ngựa...” Địch Thu Nhiên hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, không hề dài dòng, đặt luôn vương tử Mông Đan lên trên ngựa sau đó cùng nhảy lên.

...

"Nhanh —— Nhanh ——" Tiếng thúc ngựa càng lúc càng tiếp cận, bầu không khí cũng theo đó trở nên căng thẳng.

Chiến sĩ tộc Thát Đát vốn dũng mãnh thiện chiến, giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Mới đuổi một lúc, vài trăm khinh kỵ binh đã tiếp cận đám người Địch Thu Nhiên.

"Giết!"

Bị kẻ địch vây quanh, Địch Thu Nhiên bèn đánh cược một phen, thúc ngựa lao lên trước, cùng binh sĩ tùy tùng xông pha chiến đấu!

"Giết! Giết!"

"Xông lên!"

๑๑۩۞۩๑๑
Binh sĩ Đại Minh đang xông tới, thấy kỵ binh Thát Đát có ý tách ra đánh chính diện, dùng chiến thuật chỉ quấy nhiễu chứ không tấn công, tựa như võ công trong thái cực, mềm mà vô lực khiến người ta không cách nào trả đòn.

“Không hay rồi! Đây là quân tiên phong, đại quân vẫn ở phía sau.”

Địch Thu Nhiên thân kinh bách chiến, nhanh chóng ý thức được vấn đề này, đám khinh kỵ binh Thát Đát này tốc độ rất nhanh, bọn họ theo tới tận đây rõ ràng là định quấy nhiễu bước tiến của phe mình, chờ vài vạn đại quân Thát Đát tới mới hình thành thế bao vây... Lúc đó mọi người đừng mong sống sót.

Nghĩ vậy, Địch Thu Nhiên quả quyết: “Phương Tín, lập tức chuyển trận thế ‘mũi tên’ ngươi đem bọn Lý tiên sinh xông ra trước! Ta dẫn bọn họ đi.” Dứt lời, Địch Thu Nhiên vứt vương tử Mông Đan trên lưng ngựa của mình sang cho Nhạc Phàm, để chàng bảo quản con tin.

“Đại tướng quân, mọi người đi trước, để thuộc hạ đoạn...”

“Im ngay!” Địch Thu Nhiên ngắt lời Phương Tín, tiếp tục nói: “Phương Tín, ngươi nghe rõ đây, đây là lệnh! Bọn Lý tiên sinh có tình báo quan trọng cần mang về biên thành, nếu để bọn họ bị thương tổn chút nào, ngươi không phải lính của Địch mỗ ta.”

Địch Thu Nhiên không hề giả vờ, đương nhiên hắn hiểu tầm quan trọng của mình đối với quân đội. Song cũng chính vì thế hắn mới chọn ở lại. Người Đa Nhĩ Cổn khiêng kỵ nhất chính là Địch Thu Nhiên, chỉ có hắn lưu lại đoạn hậu mới có thể kéo dài thêm chút thời gian, cho quân sĩ của mình thêm cơ hội sống sót.

“Đại tướng quân... Phương Tín thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Phương Tín theo Địch Thu Nhiên đã nhiều năm, còn được hắn cứu sống tại chiến trường vài lần, sớm đã coi Địch Thu Nhiên như trưởng bối, sao nỡ trơ mắt nhìn ông mạo hiểm? Song quân lệnh như sơn, việc này lại cực kỳ quan trọng, hậu quả không phải một tham tướng như hắn có thể chịu được.

“Được rồi! Đem hết chỗ 'Hỏa dược đạn' cho ta!”

"Tướng quân..."

“Đừng lắm lời! Mau lên cho ông, bằng không ta trị ngươi tội trễ nải việc quân cơ.”

"Vâng."

“Địch mỗ ở đây, kẻ nào muốn lĩnh công mau tới!”

Nhận lấy 'Hỏa dược đạn' để vào trong lòng, Địch Thu Nhiên không chờ thuộc hạ nói gì, cầm dây cương quây đầu chạy theo một hướng khác.

Nhìn sống lưng thẳng tắp của đại tướng quân xa dần, Phương Tín hai mắt rưng rưng, cắn môi tới chảy máu. Giờ phút này, đau lòng tới mức khó lòng tả nổi.

๑๑۩۞۩๑๑
“Mau bắt lấy hắn, hắn là đại tướng quân của đám người Hán.”

Danh tiếng Địch Thu Nhiên có ai không biết? Tử thủ thành Đại Đồng, giết chết vô số chiến sĩ tộc Thát Đát. Binh sĩ trong tộc coi hắn như ác quỷ, chỉ hận không thể gặm nát gân cốt hắn, nuốt sạch máu thịt hắn!

Đầu lĩnh của đám Thát Đát thấy Địch Thu Nhiên đang một thân một mình, tâm trngj vui mừng không thôi, đây là cơ hội tốt để lập công lớn!

“Lưu lại ba đội nhân mã cản bọn chúng, những người còn lại mau theo ta lĩnh công.”

"Được!"

"Đi, lĩnh công! Ha ha ~~ "

"Nhanh —— nhanh —— "

...

"Giết —— "

Địch Thu Nhiên bị ép rời khỏi, chuyện này đả kích rất lớn đối với Phương tín, lửa giận thiêu đốt lý trí hắn, chỉ có phát tiết ra mới giảm bớt thống khổ của bản thân. Bởi vậy, hắn không buồn để ý tới lời dặn của Địch tướng quân, một mình giết về phía kẻ địch, binh sĩ phía sau đương nhiên cũng theo sau.

Xung quanh chỉ còn vài chục khinh kỵ binh, mọi người tuy thấy áp lực giảm bớt, song tốc độ cưỡi ngựa của đối phương lại cực kỳ nhanh chóng, binh sĩ Đại Minh không thể so sánh nổi. Phương Tín hao hết tâm lực cũng chỉ đánh ngã được một người một ngựa, song lại làm giảm tốc độ hành quân của đội ngũ.

Trong đội, Nhạc Phàm thấy thế lắc đầu thất vọng song không hề có ý trách ccứ. Từ bụng ta suy ra bụng người, chính hắn cũng từng trải qua chuyện tình cảm lý trí, đương nhiên hiểu được tâm tình của Phương Tín. Nếu đổi là mình trước kia sợ rằng cũng đã xông tới.

“Trần Hương, mọi người đi trước đi.” Nhạc Phàm nhấc vương tử Mông Đan lên, ném sang cho Phó Suất: “Cố gắng chông trừng hắn.”

“Ngươi... Ngươi định lưu lại?” Trần Hương kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm, trong lòng bắt đầu ngổn ngang suy nghĩ, thậm chí có phần căng thẳng và hoảng hốt.

Nhạc Phàm nhìn Trần Hương với vẻ phức tạp rồi quay đầu đi, thản nhiên đáp: “Ta sẽ sống sót trở lại.”

Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi kinh hãi, vội vàng lên tiếng khuyên bảo.

"Nhạc Phàm, để chúng ta cùng đi với ngươi đi."

“Đúng vậy, không khéo có thể cứu Địch tướng quân về.”

“Chúng ta cùng đi cũng chẳng cứu được người về.” Nhạc Phàm lắc đầu đáp: “Trên chiến trường kẻ địch gần như vô tận, còn võ công lại chỉ có hạn. Đối mặt với vạn người, sức lực cá nhân rát bé nhỏ. Cho dù có sức lưucj cái thế cũng không cách nào diệt hết đối phương. Cứ tiêu hao dần như vậy, khó lòng sống sót.”

Trần Hương hiểu được, trầm giọng nói: “Vậy chẳng phải Địch tướng quân cầm chắc cái chết?”

“Có thể nói vậy.” Nhạc Phàm gật đầu nói: “Ta biết hắn nhất định không đầu hàng.”

Nhan Nguyệt Thi bật thốt lên: “Vậy ngươi đi không phải cũng là chịu chét sao?”

Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi đều rất quan tâm tới Nhạc Phàm, không phải chỉ vì Vạn Nhã Nhi mà quan trọng hơn, bọn họ là bằng hữu.

“Ta phải đi, cho dù chỉ còn thi thể ta cũng phải mang về cho bằng được. Ta nghĩ, chắc hắn cũng mong có thể trở lại đất nước mình.” Cũng là người trải qua chuyện sinh tử chốn sa trường, Nhạc Phàm hiểu rất rõ suy nghĩ của Địch Thu Nhiên.

“Nhưng...”

Mọi người còn đang định lên tiếng khuyên bảo, Nhạc Phàm kiên quyết ngắt lời: “Không còn nhiều thời gian, ta tự có chừng mực. Trần Hương... Mọi người cố gắng bảo trọng.”

Nhạc Phàm rất ít khi nói những lời quan tâm, song bọn Trần Hương có thể cảm nhận được sự chúc phúc chân thành của chàng.

Trong nháy mắt, Trần Hương như cảm thấy mất mát, muốn nói gì nhưng đầu lại trống rỗng. Khi nàng hồi tỉnh, trước mặt đã ít đi một người!

Hắn đã đi rồi!

๑๑۩۞۩๑๑
Phía trước đội ngũ, Phương Tín mang theo binh sĩ điên cuồng chạy trốn, giết địch, song khinh kỵ binh của tộc Thát Đát vô cùng linh hoạt, trên lưng ngựa, đám người Phương Tín không chiếm được chút tiện nghi nào.

Sau khi phát tiết một hồi, Phương Tín cũng dần tỉnh táo lại, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn!

Chỉ thấy ánh lạnh lé lên, trên cổ tên khinh kỵ binh đối diện xuất hiện một vệt hoa văn tinh tế.

"Phốc ——" Yết hầu nổ tung, máu tưoi bắn ra, tên binh sĩ từ từ ngã khỏi lưng ngựa, rơi xuống mặt đất.

Chiến mã hí lên, sát khí lạnh lẽo khiến mọi người xung quanh không thở nổi.

“Trên chiến trường cần thật bình tĩnh! Đó là sự đảm bảo cho sinh mệnh.”

Đó là câu nói Phương Tín nghe được, thậm chí hắn không thấy nổi diện maoị Nhạc Phàm, đối phương đã chạy thẳng theo hướng khác. Chính là hướng mà Địch Thu Nhiên vừa ly khai.

Phương Tín không phải kẻ yếu, Nhạc Phàm tin rằng hắn có thể xử lý tốt mọi chuyện sau này, vì vậy thong dong rời khỏi.

Nhìn bóng dáng kiên cường phía xa, Phương Tín cảm thấy một luồng nhiệt huyết như cháy lên trong lòng, dây không phải thứ tình cảm mà trí tuệ hay lực lượng có thể giải thích được. Nếu dùng từ ngữ để mô tả bóng dáng đó, Phương Tín chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ —— "Đỉnh thiên lập địa" .

Đứng giữa thiên địa, trái tim bất khuất, vì là nam nhi!