Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 195: Oan gia ngõ hẹp



Chương 195: Oan gia ngõ hẹp

Trong rừng cây có một đoàn người xuất hiện, cách ăn mặc của bọn họ nhìn không ra là người của nước nào. Bất quá, thân hình người nào cũng cao lớn cường tráng, mang theo sát khí đáng sợ, nhìn sơ qua cũng biết ai cũng có công phu xuất chúng.


Hà Doanh quay đầu ngựa, giả bộ lơ đãng quay lại sơn đạo.
Nàng mới đi được vài bước, chỉ nghe âm thanh ‘phật phật’. Chỉ cảm thấy vài cơn gió thổi qua, đột nhiên trước mặt của nàng đã xuất hiện đầy người. Những người này đưa kiếm chĩa về phía nàng,trên mặt không chút biểu tình.


Hà Doanh âm thầm kêu khổ: nhất định là quý nhân, quan lớn của nước nào đó xuất hiện ở đây, không muốn cho người khác thấy, ta lại đúng lúc này xông vào.


Nàng mới vừa nghĩ như vậy, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo rõ ràng hết sức quen thuộc quát:

-Ngươi là ai?


Giọng nói đến từ phía sau, Hà Doanh vừa nghe, mồ hôi tuôn ra như mưa, thoáng cái làm cho áo của Hà Doanh ướt đẫm. Nàng từ từ chầm chậm xoay người nhìn về phía người nọ.


Hạ Vương ở trong rừng không chú ý giục ngựa đi tới. Hai con mắt thâm sâu khó lường nhìn về phía Hà Doanh, bất giác sững sờ. Một lúc sau hắn thấp giọng nói:

-Ta thấy ngươi có chút quen mặt. Ngươi tên gì?


Giọng nói của hắn vẫn như lúc xưa, trầm thấp mạnh mẽ, uy nghiêm vô cùng, làm cho người nghe xong, liền không tự chủ được mà nghe lời hắn. Hà Doanh ngây người sau đó vội vàng cúi đầu nhẹ giọng nói:

-Tiểu nhân tên gọi Thành Tôn


-Thành Tôn?

Hạ vương giục ngựa tới gần, hắn đến trước mặt Hà Doanh nói:

-Ngẩng đầu lên


Hà Doanh từ từ ngẩng đầu lên, tay nàng đang đang run rẩy. Nàng trong lúc này biết mỗi một sự khẩn trương của mình đều rơi vào mắt bọn họ.


Bất quá ở trước mặt Hạ Vương, rất ít người không cảm thấy khẩn trương.


Nhíu mày lẳng lặng dò xét Hà Doanh. Càng nhìn hắn càng nhíu chặt lông mày, một lúc sau, hắn hỏi người bên cạnh:

-Ngươi xem người này có quen mặt không?


Người nọ lắc đầu đáp:

-Người này khuôn mặt cực kỳ bình thường.


Hạ vương không tỏ thái độ gì, hai mắt của hắn còn đang nhìn chằm chằm Hà Doanh.


Hà Doanh trống ngực đập thình thịch, hận không thể xoay người bỏ chạy. Nàng cũng biết rõ ràng, mấy trăm người bên cạnh, công phu mỗi người đều không thua nàng.


Thấy Hạ vương đang nhìn mình chăm chú, Hà Doanh thầm nghĩ: chẵng lẽ hắn hoài nghi ta? Đúng rồi, nhất định là ta làm cho hắn có cảm giác quen thuộc, nên hắn đang nhớ lại.


Trong đầu nghĩ ra hơn mười loại kịch bản khác nhau, mỗi loại đều thích hợp với tình hình bây giờ. Trên người nàng vẫn còn đang mặc quân phục của Chu, chỉ với điểm này, bọn họ đã không thể tha cho nàng.


Hạ vương giục ngựa tới gần Hà Doanh thêm một chút. Hắn nhẹ nhàng nói:

-Ngẩng đầu lên, không cần sợ hãi, ta sẽ không làm tổn thương tới ngươi.

Thấy Hà Doanh theo lời ngẩng đầu lên, hắn vừa ra hiệu cho Hà Doanh đi theo, đồng thời giục ngựa đi về phía bìa rừng.
Chỉ vào những vật dụng của Hạ quân rải rác phía xa xa, Hạ vương nhẹ nhàng hỏi:

-Trận chiến lần này, Chu quân ngươi đã lập nên uy danh chấn động thiên hạ, nghe nói ở trong quân của các người có một hiền giả, trận chiến này đều là công lao của người này, lời này có đúng hay không?


Hắn thờ ơ hỏi, uy nhgiêm trong giọng điệu khiến người ta không thể không trả lời. Hà Doanh cẩn thận nói:

-Hiền giả đại nhân theo như dân chúng nói quả thật rất thần kỳ. Bất quá Lê tướng quân của chúng ta cũng rất giỏi.


Hạ vương quay lại nhìn nàng, cười nói:

-Nhìn không ra, người chỉ là một tiểu binh mà đảm lượng không nhỏ, sau một lúc giọng nói lại chấn động như vậy.


Hà Doanh vừa nghe, sắc mặt trắng nhợt: chết tiệt, ta sao lại động một chút đã để lộ sơ hở.


Nói xong lời này, Hạ vương lại quay đầu đi, cầm roi ngựa chỉ về phía trước, nói:

-Hiền giả đại nhân của các người, đúng là thần tiên sao?

Hà Doanh rùng minh vội vàng đáp:

-Đúng vậy, đương nhiên là đúng như vậy. Hạ quân dũng mãnh phi thường như thế, nếu không phải hiền giả đại nhân ban cho chúng ta lửa trời chúng ta cũng không thắng được trận này.


Hạ vương cười ha ha, cười xong, hắn lẩm bẩm:

-Thần tiên? Thần tiên?


Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng:

-Ồ, xem ra trên dưới quân Chu đều tin hiền giả đại nhân này. Chuyện nước Chu có thần tiên giúp đỡ ta lại không thể nào tin được. Chẳng qua nước Chu ngoạ hổ tàng long mà thôi. Nhưng ta lại tin tưởng. Nhìn trang phục trên người tiểu huynh đệ, người chỉ là một quân sĩ bình thương thôi sao? Một quân sĩ bình thường ở trước mặt ta cởi ngựa, chắc chắn mà nói, quả thực hiếm có.


Nói đến đó, hắn ngả người một cái cười haha. Hà Doanh trong lòng thấp tha thấp thỏm, bản thân đang lúc bối rối. Hạ vương vội quay đầu lại, đến sát gần khuôn mặt Hà Doanh, tinh tế nhìn nàng một lát, hạ thấp giọng nói:

-Một tiểu binh bình thường, trên người lại có một loại khí chất ung dung bình tĩnh như vậy, tại trước mặt cô(*) cũng tỉnh táo như vậy, hỏi sao cô có thể tin tưởng thân phận của người chứ?


Cơ mặt Hà Doanh khẽ giật. Sau đó nàng từ từ ngẩng đầu lên. Hai mắt sáng ngời đối diện với Hạ vương. Lát sau, nàng khàn giọng cười nói:

-Bệ hạ, tiểu dân quả thật chỉ là một binh lính nho nhỏ của nước Chu. Bệ hạ mặc dù anh dũng bất phàm nếu không phải đại vương của nước Chu ta, tiểu dân vì sao phải sợ?


-Ồ. Ngươi không thấy khẩn trương, không sợ ta giết ngươi sao?

Hạ vương nhìn Hà Doanh, nói không nhanh cũng không chậm.
Hà Doanh gật đầu nói:

-Khẩn trương, đương nhiên khẩn trương, tiểu dân trong nhà còn có mẹ già sáu mươi tuổi. Bất quá, việc sinh tử trong chiến trường đã thấy qua nhiều, tiểu dân cũng không để trong lòng nữa rồi.


Hạ vương nhìn chằm chằm nàng, nụ cười ở khoé miệng ngày càng lớn. Đồng thời mặt hắn cũng ngày càng lạnh lẽo:

-Một người khí chất điềm đạm, nói chuyện nho nhã ung dung như vậy, lại chỉ là một tiểu binh, cài này sao cô có thể tin được?

Dừng một chút Hạ vương lại noi:

-Thành Tôn, ngươi cho ta cảm giác rất giống một cố nhân của ta, đặc biệt là vẻ mặt và khẩu khí khi nói chuyện, lại càng độc nhất vô nhị.


Hắn nói lời này rất là chắc chắn, làm cho tim hà Doanh như muốn nhảy ra ngoài.


Hắn quay sang một thị vệ bên cạnh cười nói:

-Xem ra ta thật là thiển cận, lại không biết rằng, khư khư một tiểu dân nước Chu, lại biết nói chữ đọc văn.


Nói xong những lời này, hắn nhìn về phía Hà Doanh:

-Thành Tôn, cô đối với người cảm thấy rất hứng thú, ngươi hãy theo ta đi một đoạn.


Hà Doanh cười khổ:

-Được

Trong lòng nàng thầm nghĩ: thật là xui xẻo, ta chỉ là vô tình đi tới đây, bây giờ, đúng là tự chui đầu vào lưới mà.


Đoàn người nhìn một lúc, quay đầu ngựa đi về phía cảnh nội (cành nội là địa phận của 1 quốc gia) của nước Hạ. Hà Doanh rớt ở phía sau cách Hạ vương nửa thân ngựa, cúi đầu, trong đầu không ngừng xoay chuyển, suy nghĩ tìm cách để có thể ở bên cạnh hắn bình yên rời khỏi


-Thành Tôn người nghe qua dịch dung thuật chưa?


Thanh âm không lớn, nhưng Hà Doanh nghe như tiếng sét ầm ầm đập thẳng vào hai tai nàng.


Đúng lúc này Hạ vương lạnh quát:

-Hà Doanh

Hà Doanh chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng. Trong nháy mằt mặt nàng trắng bệch.

(*)Cô: từ dùng cho các bậc vua chúa tự xưng

ngantruyen.com