Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 199: Một lần bị thương



Chương 199: Một lần bị thương


Hà Doanh cả kinh, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.
Nàng gượng cười nói:

-Lão nhân gia, tại hạ với lão không thù không oán, sao lại nói những lời này?

-Không thù không oán?

Lão nhân cười ha ha một cái:

-Hiền giả đại nhân cùng trên dưới nước Hạ, đều có thâm thù đại hận, làm sao lại nói không thù không oán chứ?

Trong lòng vốn nghĩ có chút may mắn, giờ đây thật sự là chìm xuống tận đáy vực thẳm. Nàng nhìn lão nhân, khuôn mặt vẫn trắng bệch, run rẩy nói:

-Tiền bối nói, tại hạ thật sự là nghe không rõ.

Lão nhân không kiên nhẫn nhíu mày, hắn từ trên lưng rút ra trường kiếm, lạnh nhạt nói:

-Hiền giả đại nhân, không cần phải giả bộ, khí tức của ngươi đã bị chúng ta nắm được. Thiên hạ này tuy lớn, ngươi tuy tinh thông dịch dung, nhưng cũng khó thoát khỏi tử đạo.

Nói tới đây, sắc mặt hắn trầm xuống:

-Hãy bớt xàm ngôn, đến đây nạp mạng đi.

Hà Doanh nghe hắn nói, trong lòng kinh ngạc chuyển thành khổ sở: nắm được khí tức? Khong phải đại tông sư thì không thể làm được. Chưa có nghĩ đến, Hạ vương này lại đối với ta coi trọng như vậy. Nước Hạ hắn cũng không có bao nhiêu tông sư, hắn lần này phái ra bao nhiêu người, sợ là huy động tinh nhuệ cả nước.
Dừng một chút, Hà Doanh biết lần này khó mà may mắn thoát khỏi. Nàng cười nói:

-Nắm được khí tức, bất quá trong thiên hạ có công phu như tiền bối sợ không có vài người. Thế gian này trời đất bao la, tại hạ còn rất nhiều chỗ để đi.

Lão nhân gật đầu noi:

-Không sai, về lý là như thế, nhưng là nghĩ đến quá muộn, ngươi rơi vào tay ta, chỉ có một con đường chết.

Lão nhân này không giống với Vô Cơ, kiếm của hắn ngay từ lúc mới bắt đầu đối với Hà Doanh mũi kiếm không dao động một chút nào, sát ý không một chút nào lộ ra ngoài. Làm cho Hà Doanh cảm giác được hắn là loại, làm cho xong việc. Là người tuyệt không quay đầu lại. Trận chiến này, chỉ sợ là khó thắng.
Nàng cười khổ một cái, tay lơ đãng sờ soạng giới tử một chút, cơ hồ đột nhiên trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm đen đen không có mũi kiếm. Hà Doanh vung tay lên, kiếm kia lập tức lại trở vào trong giới tử. Thoáng cái trong tay nàng lại hiện ra một cây kiếm. Thật là hô một cái lại bỏ vào trong giới tử. Không chỉ là kiếm, cơ hồ tất cả mọi đồ vật có thể xài được cũng bị nàng lôi ra từ trong giới tử. Lúc đó chưa có nghĩ tới có một ngày giới tử lại dễ sai khiến như vậy. Nàng làm mấy việc này thật dễ dàng.

Thấy Hà Doanh trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, lão nhân biến sắc.

Công phu hắn cực cao, thị lực đương nhiên vô cùng nhạy bén, vừa rồi hắn vẫn một mực nhìn chằm chằm Hà Doanh, cũng không có phát hiện ra kiếm nàng từ đâu mà có. Thấy tự nhiên xuất hiện một trường kiếm, lão nhân này cũng không có lùi bước, ngược lại trong lòng càng thêm kiên quyết phải giết đuợc nàng: Người này thần thông như vậy, tuyệt đối không thể lưu lại.

Một ngón tay chỉ xuống mũi kiếm, lão nhân chậm rãi nói:

-Lão phu họ Duyệt, gọi là Duyệt Đệ. Mạc Diệp hiền giả phải nhớ cho kỹ, hiền giả đúng là người trong tiên giới. Phép thuật thông thiên, lão phu ở đây có thể kiến thức một phen.

Hà Doanh mỉm cười một cái, nàng nhìn Duyệt đệ nói:

-Duyệt tiền bối

Mới vừa nói ra khỏi miệng, Duyệt Đệ liền quát:

-Tại hạ không dám làm tiền bối của hiền giả, Hiền giả đại nhân , hay là ít nói nhảm một chút, chúng ta bắt đầu đi.

Một chữ ‘đi’ vừa nói xong, mũi kiếm đang chỉ xuống đất của hắn, từ từ đưa lên, chỉ thẳng vào mi tâm (điểm giữa trán) của Hà Doanh, Duyệt Đệ lạnh lùng nói:

-Xem kiếm!

Thanh âm vừa dứt, kiếm quang bắn ra, kiếm quang này như quỷ quái vô cùng. Cơ hồ là đột nhiên xuất hiện trước mặt Hà Doanh. Như con rắn đâm về cặp mắt của nàng.

Cả quá trình không tới một giây! Linh giác Hà Doanh nhạy bén, cũng chỉ tới khi kiếm kia đâm tới hai mắt mới nghiêm nghị cảnh giác.

Giửa lúc điện quang hoả thạch (nguy hiểm), thân thể Hà Doanh gập ra phía sau chín mươi độ. Động tác ngả người ra phía sau của nàng, hết sức đột ngột, hoàn toàn như là nửa người trên đột nhiên bị gãy.


Vừa mới ngả người né tránh đợt công kích mở màn của lão nhân. Đồng thời ngực Hà Doanh lại phát lạnh, kiếm kia lần nữa lại quỷ mị xuất hiện đâm tới ngực nàng.

Hà Doanh nghiêng người né qua một bên, nhưng đã muộn, chỉ nghe phập một tiếng, âm thanh mũi kiếm đâm vào truyền đến. Trong chốc lát, lão nhân đâm trúng ngực phải của Hà Doanh, máu nhuộm đỏ cả áo của nàng.

Đây là nàng đã mau chóng né tránh, nếu chậm một khắc, kiếm kia đã xuyên qua tim.

Từ lúc bắt đầu tới giờ, nửa phút cũng chưa tới, mà Hà Doanh đã thân mang trọng thương!

Quát lạnh một tiếng, cả người Hà Doanh như mũi tên bay ra, theo nàng lui về phía sau, máu trên ngực cũng bắn ra. Nói cho cùng cũng là xảo quyệt đến cực hạn, máu kia bắn ra vừa đúng vào tầm mắt của Duyệt Đệ.

Duyệt đệ sững sờ, cuống quýt tránh ra.

Cho tới lúc này hắn mới xuất hiện một sơ hở!. Hà Doanh quát một tiếng dài, không lùi mà tới, kiếm cuồn cuộn hàn quang, phóng tới hướng của lão nhân.

Duyệt Đệ hừ lạnh một tiếng, trường kiếm của hắn cản lại, lần nữa nhanh như chớp đâm tới ngực Hà Doanh.

Kiếm mau lẹ vô cùng, cơ hồ trong nháy mắt đã đến trước ngực Hà Doanh. Đúng lúc này, tay phải hà Doanh hất lên, kiếm trong tay vỡ thành bột phấn, phóng tới hứơng Duyệt Dệ. Duyệt Đệ hét to một tiếng, vội vàng tránh ra. Hắn vừa mới tránh ra, tay trái Hà Doanh chớp một cái một đống lớn bột phấn phóng tới hắn.
Duyệt Đệ sắc mặt biến đổi, mắng một tĩếng:

-Vô sỉ!

Vừa mắng chửi, vừa nghiêng mình tránh ra.

Vừa đúng lúc này, một trận gió thổi qua, mớ phấn bột kia bị gió thổi, lập tức một trận cảm giác cay nồng sặc sụa xông vào mũi. Duyệt Đệ chưa nghĩ đến có cái kiểu đánh nhau như vậy. Hắn hét một tiếng, thân thể bắn ra, đã ngoài năm mét.

Dù là như thế, mắt của hắn cũng đã bay vào một ít bột phấn. Lập tức hai mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng rơi xuống. Chờ hắn vội vàng trấn tĩnh lại, cuống quýt uống ba bốn thứ thuốc giải độc, đợi đến khi nước mắt hết chảy thì Hà Doanh cũng không biết đi tới đâu rồi nữa.

Oán hận cắn răng, Duyệt Đệ thanh âm lạnh lùng nói:

-Hay cho một hiền giả, lại có thể sự dụng ba cái thủ đoạn hạ đẳng như vậy , đúng là khiến cho người ta chê cười mà.

Mặc kệ hắn chửi chó chửi mèo, giờ phút này Hà Doanh, một tay bụm ngực, chân không ngừng chạy vội.

Lúc nãy ở trên núi, sai khiến được giới tử. Cũng là số nàng chưa có đến đường cùng. Vừa mới tuỳ ý gọi ra lại là một loại phấn bột giống như bột ớt.

Vừa chạy, Hà Doanh vừa lắng tai nghe. Tuy vậy nhưng cũng không nghe thấy thanh âm nào nào đuổi theo, Hà Doanh lúc này, tuyệt không dám buông lỏng. Nàng chạy đến mặt trời chìm xuống hướng tây, mới tìm một cái sơn động như hang của mèo rừng thoạt nhìn sạch sẽ rồi đi vào.

Sau khi đi vào bên trong, Hà Doanh lập tức lấy từ trong giới tử ra một ít thuốc trị thương bôi cẩn thận lên miệng vết thương băng bó lại. Đầu nàng một hồi choáng váng, quay đầu nhìn khắp sơn động thấy bên trong không có mãnh thú hay độc xà gì, mới ngồi xuống.


Mới vừa ngồi xuống, một cảm giác vô lực kéo nàng chìm xuống. Hà Doanh có sức mở mắt ra, nàng biết, chính là mình mất máu quá nhiều, lúc này càng không thể ngủ được. Tình trạng hiện tại không rõ, trong người lại mang trọng thương. Giờ mà ngã xuống, mấy thứ rắn , hổ nào đó, tùy tiện cắn một phát, coi như là không thể tỉnh lại nữa.

ngantruyen.com