Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 205: Tông sư a tông sư



Chương 205: Tông sư a tông sư


Hơi thở của lão nhân cực kỳ cường đại, vừa nhìn hắn rút kiếm, Hà Doanh lập tức nhận ra hắn chính là người lần trước lẻn vào trong lều của mình, định ám sát mình.


Loại hơi thở cường đại đến cực điểm này, trong cuộc đời Hà Doanh cũng chưa từng gặp qua. Thật không ngờ mình chạy đến đây lại đụng một cao thủ như vậy. Thở dài một hơi, Hà Doanh đưa tay phải lên phất phất nói :

-Không cần vội vã như vậy. Tiền bối ngươi muốn giết ta, dù sao cũng phải báo cho ta biết một cái tên đã chứ? Như vậy tại hạ có xuống địa phủ, cũng không trở thành một con quỷ hồ đồ.


Thấy lão nhân không nhanh không chậm rút kiếm , hai mắt như nhắm và không nhắm, căn bản là không bị ảnh hưởng bởi lời nói của nàng. Hà Doanh còn nói:

-Tại hạ tên thật là Mạc Lâm, xin hỏi tiền bối ?


-Tử Trương nước Chu (tác giả nhầm lẫn đây, là nước Hạ)


Cái tên này vừa nói xong, xung quanh lập tức vang lên một trận âm thanh kinh ngạc. Hà Doanh đưa mắt nhìn quanh, thì phát hiện, phát ra âm thanh kinh ngạc này, là một vài thanh niên, trung niên khí vũ bất phàm.
Lắc lắc đầu, Hà Doanh nói:

-Tử Trương tiền bối, xem ra tiền bối ở trong sáu nước, là một nhân vật có danh tiếng vô cùng lớn a.

Nàng nói đến đây, lập tức một hán tử râu quai nón kếu lên:

_Tử Trương tiền bối chính là một đại tông sư, là một trong ba cao thủ đứng đầu thiên hạ. Tiểu tử ngươi cũng thật là rất không có kiến thức.


‘A’ Hà Doanh đột nhiên đứng lên. Nàng tức giận chỉ vào Tử Trương nói:

-Ê, như vậy không phải thật là quá đáng sao? Tiền bối là một trong ba cao thủ đứng đầu trong thiên hạ, tại đi tới giết ta, một vô danh tiểu bối. Còn không phải là hiếp người quá đáng sao?


Ánh mắt Tử Trương lạnh nhạt nhìn nàng, mặc cho nàng ở đó mà kêu gào la hét. Đến khi nàng hết gào hết kêu, hắn mới lạnh lùng nói:

-Hiền giả Mạc Diệp! Dùng lửa trời thoáng cái thiêu đốt hơn mười vạn Hạ quân, lại ở tình thế yếu hơn, làm cho Chu quân lấy ít thắng nhiều, là một bất thế nhân vật, sao lại chỉ là một vô danh tiểu bối?


‘Ồ’
Trong lúc Hà Doanh kinh ngạc, mọi người trong tửu lâu đều bị dọa cho sợ ngây người. Nguyên một đám người nhìn về phía Hà Doanh, trên mặt lộ vẻ kích động. Người trước mắt đó là Mạc Diệp thần bí. Chính là tiên nhân hạ phàm Mạc Diệp.


Hà Doanh ngơ ngác nhìn lão nhân, nàng ngàn vạn lần còn không có nghĩ đến, Tử Trương lại có thể đem thân phận nàng công khai nói ra như vậy. Hắn làm như vậy, có gì tốt chứ?


Vừa mới suy ngẫm, nàng lập tức thầm nghĩ: chỗ tốt thật là to lớn a. Hiền giả Mạc Diệp phải thật sự là bị tông sư nước Hạ giết chết, hơn nữa là chết trước mặt bao người. Công sức nàng trước giờ khổ tâm thay nước Chu tính ra một cục diện tốt như vậy, sẽ toàn bộ đổ sông đổ biển.
Nàng nhìn Tử Trương trong nháy mắt này, nàng thậm chí có một cảm giác: lúc trước hai tông sư để cho mình chạy thoát, có lẽ là do bọn hắn cũng không nguyện ý giết chết mình ở nơi hoang vu, vắng vẻ! Chỉ có ở chỗ này, trước mặt mọi người giết chết mình, Hạ vương mới xem như là đạt được mục đích.


Từ từ thở ra một hơi Hà Doanh cũng chậm nuốt nuốt vào một hơi, rồi đứng lên. Theo nàng đứng lên, nhưng ngừơi vây quanh không hẹn mà cùng đứng lên. Ánh mắt bọn họ chăm chú nhìn Hà Doanh. Trên mặt vô cùng hưng phấn. Tử Trương đúng là đại tông sư nổi danh thiên hạ, lời hắn nói ra. Mọi người cũng không nghĩ sẽ hoài nghi.


Đúng lúc này thì hán tử râu quai nón kếu lên:

-Mạc Diệp tiên trưởng, ngưởi là thần mà, còn không mau mau xuất ra một ít thần thông để thoát thân, Người đánh bại Hạ quân, chúng tôi đều rất sùng kính người.


Hắn vừa kêu lên như vậy, lập tức người người ùa theo. Mọi người đều kêu lên:

-Mạc Diệp tiên trưởng, người có thể thay chúng ra khẩu khí lớn như vậy, người phải cẩn thận đó.


-Tiên trưởng người không phải dùng lửa trời thiêu năm mươi vạn quân Hạ sao chứ? Nhanh dùng lửa trời đi.


-Hiền giả, người chạy mau, nếu không chạy sẽ không kịp.


Trong tiếng kêu la của mọi người, Tử Trương định thần hơi thở đều nhàn nhã, Hà Doanh trên mặt cười khổ một cái. Thật là là vất vả mới để cho mọi người bình tĩnh yên lặng, Hà Doanh vái chào mọi ngừơi xung quanh, cao giọng nói:

-Đa tạ các vị, tại hạ cũng muốn dùng pháp thuật cũng muốn sử dụng lửa trời.


Trước ánh mắt ân cần của mọi người, Hà Doanh cười khổ một cái nói:

-Nhưng chính là trong cuộc chiến Hạ Chu, ta đã giết quá nhiều người, đã bị cấm dùng pháp thuật. Mạc Diệp bây giờ chỉ là một người bình thường thôi.


Nàng vừa nói như vậy, xung quanh lại vang lên những tiếng thương khóc.


Hà Doanh cười khanh khách, quay đầu nhìn Tử Trương, cao giọng nói:

-Được lòng dân là được thiên hạ! Tử Trương tiền bối, người nên xem một chút thái độ của những người nước Văn này đi, nếu không phải nước Hạ các ngươi hoành hành bá đạo, bọn họ có thể vì ta giúp nước Chu mà trầm trồ khen ngợi như vậy không?


Thanh âm nàng trong trẻo vô cùng vang dội. Lúc này, cửa lớn cửa nhỏ của tửu lâu đều đổ xô đến rất nhiều người hâm mộ vây lại xem ở xung quanh.


Thấy nhiều người đến xem như vậy, trong lòng Hà Doanh chợt nổi lên hy vọng: trời không tuyệt ta a! Nhiều người như vậy, ta có cơ hội để bỏ chạy rồi.


Thấy mọi người vẫn còn đang dắm chìm trong câu nói: “Được lòng dân là được thiên hạ” trong lời nói của nàng, Hà Doanh không ngừng bồi thêm, lại cao giọng nói:

-Tử Trương tiền bối, ngươi xem những người này, những sinh mạng đang sống rành rành này.

Nàng đưa tay chỉ qua mọi người đang nhiệt huyết sôi trào nhìn mình, nói:

-Bọn họ có con cái, có thê tử, có phụ mẫu. Bọn họ cần cái gì, các ngươi nghĩ tới chưa? Các ngươi đâu có nghĩ tới, Cái các ngươi nghĩ tới, cái các ngươi muốn, chỉ là vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc. Cái bọn họ muốn chỉ là thiên hạ thái bình. Có thể cho bọn họ cơm no áo ấm, có thể cho bọn họ không lo cơm áo cùng nữ nhân vui vẻ, có thể cho bọn họ tự do tự tại buôn bán mà không cần phải lo ngày nào đó bị trưng binh(đi lính), ngày nào đó tăng thuế, một thiên hạ thái bình.


Nói đến đây, mọi người hai mắt đã đầy lệ nóng. Giọng nói Hà Doanh tràn ngập tức giận:

-Mặc gia các ngươi không phải uôn miệng nói muốn cho chúng sinh bình đẳng sao? Không phải muốn cho trên đời này không còn phân chia ranh giới giàu nghèo sao? Còn hành động của các ngươi thì sao? Các ngươi phò trợ bạo quân, khuấy động chiến tranh. Đối với những người thật sự có tài hoa, những nhân tài có năng lực khiến cho thiên hạ an cư lạc nghiệp, thì muốn giết chết hết, đó là kiêm ái (xem chú thích chương trước) của Mặc gia các ngươi sao?


Tử Trương há miệng, chạm phải đôi mắt trong trẻo của Hà Doanh, cũng không hiểu vì sao, hắn lại cuối đầu. Tay hắn cầm kiếm bao nhiêu năm lần trong tiên cảm thấy run rẩy.

Trong lòng của hắn thầm nghĩ: Đúng vậy, Mạc Diệp này, tài hoa như thế. Ta là muốn vì một việc riêng của Hạ vương, đưa một nhân tài bất thế như vậy vào chỗ chết sao? Nếu thật như nước hạ ta được hắn phò trợ, chẳng phải còn hơn lấy được một thành, một nước sao?
Thấy hắn cuối cùng cũng có chút dao động, Hà Doanh nước mắt lưng tròng, chỉ vào những người bên cạnh, thanh âm thanh nhã tràn đầy tình cảm mãnh liệt, trút hết sức lực nói:

-Cho tới bây giờ các ngươi chưa có nghĩ tới bọn họ, Cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ. Các người lấy một cái cớ nho nhỏ, chỉ vì một nữ nhân, liền mang binh đến đánh nước Chu, các ngươi có nghĩ bách tính của nước Chu, họ có tội gì? Bọn họ vì sao lại phải đi gánh chịu sai ầm của người khác? Bọn họ vì sao phải vì công danh của người khác, vinh hoa phú quý của người khác, mà cốt nhục ly tán, máu chảy thành sông?


Nàng lời nói vừa dứt, thanh âm nghẹn ngào dường như bỗng biến thành tiếng khóc. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, ánh mắt của hơn vạn người đứng xem bên cạnh đều đỏ lên. Như bị kích động mãnh kiệt nhìn Hà Doanh. Mà ánh mắt nhìn về phía Tử Trương không còn như lúc đầu sùng kính và sợ hãi, mà là tràn ngập phẫn nộ.

ngantruyen.com