Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 212: Bị bắt




Chương 212: Bị bắt


Đồng thời nàng lại nghĩ: Dịch dung thuật của ta so với sư phó quả thật chỉ là một chút lông tơ. Dáng vẻ sư phó dịch ra, bản thân cũng không biết rõ, còn ta dịch ra dung mạo, chỉ cần là người quen trong lòng đều sinh ra cảm giác có gì đó không đúng.

Nàng lúc này rút tay ra, đồng thời đứng lên. Giữa ánh mắt ngạc nhiên của Thác Thành, Hà Doanh đi tới trước mặt Âu Dương, lạnh lùng nói:

-Chăm sóc chủ tử của các ngươi cho tốt.

Nàng đi ra tới cửa tửu lâu vẫn còn nghe giọng nói Thác Thành không ngừng vọng ra:

-Mạc huynh, Mạc huynh!


Hà Doanh đi dạo vòng vòng trên phố vải vòng, cảm thấy nhàm chán, đến tối thì về lại tửu lâu vừa rồi. Nàng đặt một căn phòng, dồng thời cũng để ý thấy bọn Thác Thành đã sớm rời đi.

Đến tối Hà Doanh đả toạ xong liền đi ngủ sớm.

Đột nhiên trong lúc đó, xoạt một tiếng động nhỏ, làm Hà Doanh tỉnh táo. Nàng hai mắt mở to, xoay người dậy, ánh mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động chính là cửa phòng.

Trong phòng tối tăm u ám, đưa năm ngón tay lên không nhìn thấy rõ. Nhưng thị lực Hà Doanh hơn người. Tất cả các ngõ ngách trong phòng đều có thể nhìn thấu được trong tầm mắt. Nhìn một hồi, cũng không có nhìn ra nửa điểm không ổn.
Kìm nén tiếng tim đang đập loạn xạ lên của của mình. Hà Doanh thầm nghĩ: Không phải đã nói rồi sao? Hạ vương đã huỷ bỏ lệnh ám sát ta. Ta tại sao còn trông gà hoá cuốc như vậy.

Nàng khoé miệng giương lên một nụ cười. Hai mắt vừa buông lỏng, vừa mới xem xét lại trên dưới. Đúng lúc này lại nghe một hồi tiếng xẹt xẹt truyền tới. Hà Doanh rùng mình, cả người không nhúc nhích, dỏng tai lên lắng nghe.


Thanh âm kia vang lên vài lần, rồi dừng lại. Lúc này cảnh giác trong đầu Hà Doanh dẵ khiến cho toàn bộ cơ thể đều trong trạng thái phòng bị. Nàng cảm giác được rõ ràng, âm thanh vừa rồi, không phải là tự nhiên mà có. (nguyên văn Không huyệt lai phong: dịch ra thành ngữ VN: không có lửa thì không có khói)

Qua một lúc sau, lại vang lên hai tiếng ‘soạt’ ‘soạt’, lần này Hà Doanh nghe rõ ràng, âm thanh kia là đến từ ngoài cửa phòng mình.

Ngoài cửa phòng có người!

Mặt nàng biến sắc. Nhìn chằm chằm ra bên ngoài không chớp mắt. Lần này, lại qua nửa canh giờ ở bên ngoài cũng không có động tĩnh gì.

Hà Doanh càng ngày càng bực bội: Chẳng lẽ thật sự không có ai?

Nàng trong tâm lý không tin, lắng tai nghe, cũng khong nghe ra được tiếng hô hấp. Hà Doanh lại cảm thấy kỳ lạ: Kỳ quái, dù cho là một con chuột ta cũng nghe ra được, tai sao vừa rồi rõ ràng có tiếng động truyền tới. Nhưng không có ai, cũng không có một con mèo nào?


Lúc này, nàng cảm thất rất buồn ngủ. Hai mắt không ngừng bị nàng cưỡng ép mở to ra, lại ngáp một cái. Hà Doanh thầm nghĩ: Ta thật khẩn trương quá mức rồi, nếu thật là có người nào đến, ta chẳng lẽ còn không nghe ra được?

Nghĩ tới đây, nàng liền buông lỏng. Vốn cơn buồn ngủ đã dâng lên, nàng liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ, tên mũi truyền tới một mùi hương khác thường. Hà Doanh giãy giãy người, muốn tỉnh lại, nhưng thân thể bất đắc dĩ lại không nghe theo lời sai khiến. Giãy giụa một lúc sau, liền tiến vào sâu trong giấc mộng.

Trong lúc nàng giãy dụa, mơ hồ nghe được có người nói:

-Người này thật sự không tầm thường.

-----------------------


Cũng không biết qua bao lâu, Hà Doanh từ từ tỉnh lại. Đập vào hai mắt nàng là bầu trời đen kịt, bên cạnh chỉ có một đống lửa đang cháy, kèm theo mùi thịt nướng thật là thơm. Hà Doanh còn đang hết sức mơ hồ, thì bên cạnh đã truyền đến tiếng người nói chuyện:

-Đệ có đói bụng không?


Hà Doanh ngẩn ngơ, lúc này lại có một giọng nói khác truyền đến:

-Có đói một chút, chạy một nagỳ đường, tới bây giờ mới nghĩ ngơi một chút, thật không thoải mái chút nào.


Giọng nói hai người này cũng hết sức xa lạ, chẳng những xa lạ, mà xem ra giọng nói cho thấy tuổi cũng không trẻ. Hà Doanh lại nháy mắt vài cái, ngón tay giật giật, vừa mới cử động, nàng mới phát hiện, cơ thể mình cực kỳ nặng nề, như bị trói với ngàn tấn đá.


Đúng lúc này, người lúc nãy thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp, bất đắc dĩ nói:

-Chậc, ngẫm lại chúng ta ở tên giang hồ là nhân vật như thế nào, mà lúc này lại có thể sử dụng mê hương để bắt cóc người như vậy.


Hắn vừa nói như vậy, Hà Doanh liền nhảy dựng, Hai ngón tay vốn đang động đậy cũng liền bất động, chuyên tâm nghe đối phương nói chuyện.

Một người khác đột nhiêncười nói:

-Thật đúng là như vậy, chúng ta bình thường là hô một tiếng, trăm người phải dạ. Bây giờ lại có thể vì tên tiểu tử này làm ra chuyện như vậy. Chỉ thị của cấp trên làm cho người ta suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hà Doanh, Hà Doanh nhắm mắt lại, duy trì hơi thở nhịp nhàng. Cảm thấy hai mắt người nọ nhìn mình chằm chằm một lúc lâu.
Người nọ cuối cùng cũng quay đầu đi chỗ khác, lúc này một ngươi khác nói:

-Ngươi thật là đa nghi, thập dạ hương lợi hại như thấ nào, ngươi cho là lúc này hắn có thể tỉnh dậy sao?

Hắn nói tới đây, nhìn miếng thịt nuớng trong tay đang rớt mỡ xuống từng giọt, mùi thơm không ngừng toả ra. Hắn nói tiếp:

-Nhanh nướng chín đi, sau khi ăn xong chúng ta còn phải mau chóng lên đường.

Người lúc đầu ừ một tiếng, rồi lại nhìn về phía Hà Doanh. Hắn vừa nhìn vừa nói:

-Tam huynh, huynh không biết, người này thực rất cao thâm. Tối qua đệ nhân lúc hắn ngủ núp ở bên ngoài phòng hắn. Đệ vừa định dùng mê hương, hắn liền phát hiện sinh nghi, ta phải đợi một lúc lâu sau, mới đám động thủ.
Cử động một chút bả vai, hắn nói:

-Huynh nghĩ coi, công phu ẩn thân giấu mình của ta ở cảnh giới rất cao. Xưa nay, bất kể là là ám sát đại nhânvật nào, cũng không có như tối hôm qua, căng thẳng như vậy. Lúc đó còn tưởng chuyện này thất bại trong gang tấc. Thật không ngờ tiểut ử này về sau lại ngủ thiếp đi.


Hắn nói tới đây, nở một nụ cười nhỏ. Nghe được hắn cười, đồng bạn của hắn hỏi:

-Ngươi cười cái gì?


Người nọ nói nhỏ:

-Tiểu tử này tướng mạo tuấn mỹ, mùi ở trên người cũng thanh nhả để ngửi. Cấp trên khẩn cấp muốn chúng ta đem hắn đi, có phải là đã nhìn trúng hắn rồi không?
Hắn nói thẳng ra như vậy, không đợi đồng bạn trả lời, lại cười ha ha nói:

-Chỉ là nói chơi, chỉ là nói chơi thôi. Ha ha, thế gian này, cũng sẽ không có người nào chỉ vì thích một nam tử mà đem một số tiền lớn mời tới hai người tổ tông đạo tặc.


Đồng bạn hắn không có lên tiếng, lúc này, mùi hương toả ra ngào ngạt. Hắn kên lên:

-Chín rồi.

Nói xong dùng tay xé mạnh một miếng đưa cho tên đồng bạn.

Lúc này Hà Doanh lại giật giật ngón tay, lần này cử động so với trước dễ dàng hơn nhiều. Không chỉ là ngón tay, cả thân thể, ý nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Cấp trên? Cấp trên cái gì? Tại sao lại muốn bắt cóc ta?” nàng vừa nghĩ thầm, vừa lẳng lẵng vận Ngoạ Nguyệt công pháp.Vòng vo qua vài đại chu thiên (ý nói lâu), hai người kia mới ăn xong. Một người trong đó xốc hà Doanh lên, đi tới một xe ngựa trên đường, đem nàng đặt xuống trước. Sau đó một người cưỡi ngựa, một người ngồi trên nóc xe, ‘cha’ một tiếng, xe ngựa bắt đầu chạy.



ngantruyen.com