Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 213: Tiếp ứng



Chương 213: Tiếp ứng


Hà Doanh vẫn một mực không hề động đậy, cơ thể nàng còn chưa linh hoạt lắm, tuỳ tiện động đậy, sẽ thất bại. Hơn nữa, thập dạ hương ( mười đêm), tên của nó đã có ý nghĩa, mê hương này, hiệu quả tuyệt đối không chỉ là vài ba ngày. Chi bằng, thừa dịp những người này còn đang tưởng mình hôn mê, nghe lén đối phương nói chuyện một chút, để hiểu rõ hơn vì sao đối phương bắt mình.


Người bắt mình, ý nghĩ đầu tiên của nàng, đó là Vương Xưng phái tới. Nhưng đồng thời, nàng suy sét một chút, lại ngĩ: có phải hay không là đại ca thần bí của nàng? Vị đại ca này, làm nhiều chuyện như vậy, mình đi tới đâu cũng không thoát khỏi bóng ma của hắn. Không biết lúc này đây có cơ hội cùng hắn đối mặt.
Xe ngựa xóc nảy mà đi, người ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt ung dung bình thản, trên miệng còn thỉnh thoảng ngâm nga vài điệu nhạc.


Hai người này mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai mới chịu dừng lại ở một hàng rong nhỏ ăn vài chén cơm, lại giục ngựa lập tức lên đường. Lúc này cơ thể Hà Doanh đã hồi phục hơn phân nửa, nàng cửa động vài ngón tay. Vừa lúc mấy người này không chú ý, lại cử động gân cốt toàn thân.
Đến tối ngày hôm sau, hai người này dùng qua bữa tối, lại lên đường. Hà Doanh ngủ ở trên xe vẫn không nhúc nhích. Lúc này chỉ nghe được người trên mui xe kia nói:

-Nhanh, chúng ta đi nhanh hơn một chút, qua con đường này là đến chỗ người tiếp ứng của chúng ta. Chúng ta giao tiểu tử này, ba ngàn lượng vàng liền tới tay.


Người kia cười hắc hắc nói:

-Được, cùng lão đại này hợp tác, tiền tài hết sức mau lẹ. Có ba vạn ngàn lượng này, dủ cho anh em chúng ta dùng vài năm.

Người ngồi trên nóc ne nghe xong vui vẻ, đứng ở trên nóc xe, lấy ra vài cái đấu trống không (đấu dùng để đo lường). Thấy đáng vẻ hồ đồ của đồng bạn, tên ngồi lái xe cũng đắc ý, cũng khe khẽ hát vài tiếng.

“Sẽ có người tới tiếp ứng?” Hà Doanh rùng mình một cái, hai mắt trợn to, từ từ nghiêng người qua một chút. Hai mắt mở he hé, quan sát cảnh vật và địa hình xung quanh.

Xe ngựa lắc lư mà đi, người ngồi trên nóc xe, không biết là tự tin vào hiệu quả của cái mê hương kia, hay là cảm thấy mọi chuyện đã nắm chắc trong tay. Vẫn ngâm nga, cũng không có nhìn Hà Doanh một cái. Mà người lái xe ngựa, thỉnh thoảng vẫn vén rèm xem xét vài lần.

Nửa canh giờ nữa lại trôi qua, bắc đẩu thất tinh đã bay lên bầu trời, phía trước xuất hiệnn một con sông. Hai bên sông có vài con thuyền qua lại.

Xe ngựa chạy đến trên bến tàu , đợi một phút, liền lên một con đò bình thường không lớn cũng không nhỏ. Đò này không nhỏ, xe ngựa cùng với hai con ngựa chỉ có thể chở một, không thể chở thêm.

Sau khi lên đò, hai người lại nhìn thoáng qua Hà Doanh, lại ngâm nga, một bên nhìn ra cảnh sông nước.

Người trên đò không nhiều lắm, ngoài bọn họ ra còn lại vài nông phu và bốn người chèo thuyền. Người lái đò, nhìn nhìn qua xe ngựa một chút, cười nói:

-Các vị đại ca, các vị định đi tới nơi nào?

Tam huynh kia cười ha ha nói:

-Nương tử của đại ca ta bị bệnh, chúng ta sang sông cho nàng đi khám đại phu.

Người lái đò nhìn hắn vẻ mặt rất thoải mái, rồi hướng người kia khuôn mặt ủ dột nói:

-Trời cao phù hộ, thế bệnh có nặng không?

Tam huynh nói:

-Chậc, nói nạng cũng không phải, mà nhẹ cũng không đúng. Ta nói lão lái đò ngươi, thuyền các ngươi xem ra cũng đã cũ, chắc cũng ở trên sông nhiều năm rồi phải không?

Lão đầu chèo đò kia cũng không ý thức được hắn là đang muốn lảng sang chủ đề khác, nghe nhắc tới thuyền của mình, lại lên tiếng thở dài nói:

-Đúng vậy, cũng được năm năm rồi, vẫn muốn đổi một cái thuyền khác. Nhưng đầu năm nay, bạc kiếm được rất khó khăn, năm năm đưa đò cũng chỉ là sống qua ngày, cũng không có tích luỹ được lượng bạc nào. Mắt thấy qua hai năm nữa, thuyền sẽ không dùng được nữa, nhưng cũng không biết làm thế nào cho tốt?


Hắn nói tới lo lắng trong tròng, trên mặt cũng không có một chút tươi cười, liền thở dài thở ngắn.

Tam huynh kia cũng không hỏi nữa, hắn nghiêng đầu qua nói với đồng bọn:

-Qua sông này, đi thêm ba mươi dặm nữa, là chúng ta có thể giao thủ rồi, diểm mấu chốt cuối cùng này, không thể mắc sai lầm nào. Lão đầu tử này nói nhiều như vậy, lại có thể sống tới bây giờ, thật đúng là một việc kỳ lạ.


Đồng bạn của hắn ừ một tiếng, cũng không có ý kiến gì nữa. Hắn ta nhìn về phía chân trời, nói:

-Trời tối rồi,hôm nay chúng ta làm xong xuôi việc này, sẽ chạy về Tân Thành .


Tam huynh gật đầu đáp:

-Được.

Con sông này rất hẹp, chỉ chốc lát thuyền đã đến gần bờ. Sau khi xe ngựa chầm chậm lên bờ, Tam huynh cùng cân đấu ngồi xuống trên nóc xe, còn đồng bạn của hắn thì ngồi tại vị trí xa phu.
Ba mươi dặm lộ trình, thoáng một cái đã đi tới. Lúc này, trời dã tối, một nửa vầng trăng lơ lững trên không trung. Bóng cây nghiêng nghiêng, côn trùng kêu ‘túc’ ‘túc’, xa xa phía trước có bốn năm cái bóng đen. Tam huynh ở trên nóc xe nhìn xung quanh một lúc, vội vàng ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

-Là bọn họ, bọn họ tới rồi.


Hắn vén rèm lên nhìn thoáng qua Hà Doanh, thấy nàng vẫn hôn mê, liềnm thả màn xuống. Trong lúc hắn phóng xuống đất, Hà Doanh liền mở mắt ra.


Đoạn đường này có chút ghập ghềnh, xe ngựa đi lay động không thôi. Tam huynh thấy người tiếp ứng càng gần, tâm thần bay bổng. Không chỉ là hắn mà đồng bạn hắn cũng tâm tình kích động. Hia người nhìn nhau liếc mắt một cái, Tam huynh cười nói:

-Lão ca, đại sinh ý như vậy, càng ngày càng khó tiếp, tốt rồi, cuối cùng nhiệm vụ cũng đã hoàn thành. Tối này, chúng ta có thể ăn uống một trận no say, có thể tìm tới vài hồng cô nương ngủ một đêm.


Nói tới đây, hắn cười rộ lên.


Mấy người hắc y nhân đứng trên sườn núi, thấy xe ngựa lại gần, liền giục ngựa lại gần. Thấy bọn họ tới gần, xe ngựa đi tới trăm bước liền dừng lại.


Tam huynh dứng trên nóc xe, nghiêm túc hỏi:

-Người tới là ai?


Kỵ sĩ hừ một tiếng, ném qua một khối ngọc bài. Tiếp lấy ngọc bài, tỉ mỉ nhìn một lúc, xa phu mới ném nó trở về, nhảy xuống xe ngựa nói:

-Không sai!


Lời này của hắn là nói với Tam huynh, Tam huynh nghe xong, nhảy xuống xe ngựa, đứng ở một bên. Lúc này hắn y nhân kia cũng nhảy xuống ngựa. Kỵ sĩ cầm ngọc bài kia đi nhanh tới chỗ xe ngựa.


Hắn càng ngày càng đến gần, tam huynh ở một bên cười nói:

-Tiểu tử này trúng thập dạ hương của ca ca ta, đang còn ngủ say sưa, đây là thuốc giải, có muốn lấy không?


Người nọ khuôn mặt không biến đổi, đưa tay ra, Tam huynh cầm đưa cho hắn. Người nọ để vào trong tay áo, đi đến cạnh xe ngựa, dưa tay vén màn xe lên. Đồng thời người đi phía sau hắn, ke`o theo một túi vàng, dưa tới cho Tam huynh cùng đồng bạn ánh mắt đang bốc lên kim quang. Tam huynh đưa tay ra, đón lấy túi vàng kia.

ngantruyen.com