Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 214: Đều là cao thủ




Chương 214: Đều là cao thủ


Đúng lúc này, người kéo màn xe lên sắc mặt trở nên lạnh lẽo. ‘Xoạt’ một tiếng dài, nhanh như chớp đâm tới Tam huynh đang nhận tiền. Lần này, đột nhiên phát sinh biến cố, hai người Tam huynh ngàn vạn lần cũng không có ý thức được.

Tam huynh có khinh công tuyệt đỉnh, đúng lúc này, cơ thể hắn lui nhanh, tay phải nhận tiền cũng nhanh chóng thu lại. Dù là như vậy, máu cũng chảy phun ra xa mấy mét. Tam huynh tay phải giữ thật chặt miệng vết thương, căm tức nhìn người nọ:

-Ngươi... các ngươi như vậy là có ý gì?

Người nọ xoạt một tiếng, thanh kiếm tra vào vỏ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người tam huynh, bàn tay đặt ở trên xe ngựa hô một tiếng, đem màn xe thành ra nát bấy.

Xe ngựa mở ra, bên trong khống có một bóng người!

Tam huynh cùng đồng bọn đưa mắt nhìn nhau, hắn nói bằng giõng run rẩy:

-Không thể nào, không thể nào. Vừa rồi ta có xem qua, không thể nào, hắn trúng thập dạ hương của ta, không thể nào tỉnh lại, cũng không có thể nào được người khác cứu thoát.

Hắn liên tiếp nói không có khả năng, bốn hắc y nhân thoáng nhìn nhau, thấy thần sắc hai gười hoảng loạn, trong lòng cũng tin vài phần.
Người thủ lĩnh kia lạnh giọng nói:

-Lời này không sai chứ?

Tam huynh lớn tiếng nói:

-Đương nhiên không là giả. Chúng ta hợp tác nhiều như vậy, có lúc nào nói dối đâu.

Thấy mấyngười sắc mặt không đổi, cũng không biết là tin hay không. Hắn lại vội vàng giải thích, nói:

-Chúng ta hành tẩu giang hồ hơn mười năm, có lúc nào không giữ chữ tín đâu?

Nói xong lời này, thủ lĩnh kia không khỏi trầm ngâm một hồi. Thấy hắn trầm ngâm, Tam huynh cùng đồng bọn khẩn cấp lo lắng nhìn hắn, chở xem thái độ của bọn họ.


Bọn họ là người trong hắc đạo tất` nhiên biết rõ, đại sự như vậy, một khi thất thủ, có ý vị như thế nào! Lần này có thể bảo toàn được tính mạng hay không, vẩn còn đang ở đừơng tơ kẽ tóc.
Một lát sau, thủ lĩnh kia chậm rãi ngẩng đầu lên, Tam huynh cùng đồng bọn không chớp mắt nhìn xem sắc mặt của hắn. Thủ lĩnh kia lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trên mặt thần sắc không thay đổi.


Lúc này, tay phải của hắn, khẽ nắm chặt một cái.


Tư thế này vừa xong, cơ hồ là trong nháy mắt, hai người Tam huynh cùng với bọn người hắc y nhân đồng thời cử động! Hai người Tam huynh thả người phòng lên không trung, nhảy ra hai phía khác nhau, vừa chạm đất liền chạy thật nhanh.


Đồng thơi trong lúc bọn họ vừa động đậy, hai hắc y nhân cũng chợt loé lên, gần như là đồng thời, bọn họ nhanh chóng đuổi theo. Kiếm trong tay loé sáng, theo sát hai người Tam huynh.


Biến cố lần này động tác mau lẹ. Theo tay của thủ lĩnh kia vừa động, hai nhóm người một chạy, một đuổi. Bất quá không qua được mấy giây.


Tam huynh cùng đồng bọn, đều là tổ tông trong đạo tặc, cả đời công phu là khinh công cùng ẩn thân! Bọn họ vừa rồi chạy là dùng hết toàn lực. Chỉ thấy bóng người như điện, chớp mắt đã ở bên ngoài trăm mét.

Chính là, mặc dù thân pháp bọ họ mau lẹ vô cùng, hắc y nhân theo sát bọn họ cũng không thua chút nào! Bọn họ như là con giòi bám trong xương, khẩn cấp theo sát phía sau hai người. Ở trong mắt mọi người, đông tay hai phương hướng. Một trước một sau phân ra hai thân ảnh, như là vài trận gió lướt qua.


Thủ lĩnh hắc y nhân, nhìn cũng không có nhìn qua bốn người một cái, hắn cuối đầu, chăm chú tìm kiếm ở trong xe ngựa, cho dù là khắp các ngõ ngách cũng không có bỏ qua.


Đúng lúc này, một tiếng hét thảm truyền tới, trong nháy mắt, lại một tiềng hét thảm nữa. Hắc y thủ lĩnh kai cũng không buồn ngẩng đầu lên, cho tới khi hai tên thủ hạ truy sát đối thủ bay vọt tới, mới thản nhiên nói:

-Đem bọn họ đi chôn cất, nhanh nhẹn một chút.

-Dạ!
Hai hắc y nhân truy sát hai người kia lên tiếng, rồi chạy về hướng con mồi của mình. Chỉ chốc lát, bọn họ đem thi thể Tam huynh cùng đồng bọn đi vào trong rừng cây.

-Bọn họ nói không sai.

Hắc y thủ lĩnh đả mở miệng, hắc y nhân thứ ba, đứng một bên tiến lên, đứng ở bên cạnh hắn nhìn vào trong xe ngựa.
Thũ lĩnh hắc y cũng không có nhìn hắn, lấy một vài sợi tóc dài trong góc xe ngựa đưa lên mũi ngửi ngửi, nói:

-Bọn họ đã bắt Hà Doanh đến rồi, nhưng hai người họ quá không cẩn thận, lại để cho nàng trong vài phút trước trốn thoát.

Hắn đặt tay trên ván xe ngựa sờ sờ một chút,nói:

-Vẫn còn có hơi ấm, nàng hẳn là chạy không xa, từ lúc rời đi tới giờ, cũng chưa tới một khắc.

Hắn vừa nói như vậy, hắc y nhân đứng ở bên cạnh hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:

-Thủ lĩnh, người nói là nàng có thể ở gần đây?

Hắn nói tới đây hai mắt nhìn về bốn phía.

Nhưng hiện tại bây giờ là buổi tối, trăm thước xung quanh mặc dù là giải đất trống trải, nhưng bên ngoài trăm thước lại là rừng cây, hắn quýet mắt một vòng, nhưng cũng không tìm thấy cái gì.
Hắc y thủ lĩnh lạnh lùng nói:

-Không cần tìm đâu, khinh công và kiến thuật của Hà Doanh hiện tại cũng là cao thủ đứng đầu. Lúc này, nàng ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, đã mất đi tiên cơ. Cho dù nàng chưa có rời đi chúng ta cũng không bắt được. Hai cái tên ngu xuẩn này, rõ ràng người đã bắt được, lại chủ quan để cho nàng đào tẩu. Lần này chúng ta coi như phí công phí sức rồi.

Trong lúc hắn nói chuyện hai người kia đi chôn người đã trở lại. Bọn họ trực tiếp đi tới trức mặt thủ lĩnh, một người trong đó nhẹ giọng nói:

-Lão đại, người xem, việc này như thế nào đây?

Lãi đại kia phất phất tay nói:

-Chúng ta đi thôi! Đã thảo kinh xà rồi, hừ! Chết không thấy tiếc!

Hắn nói lời này đương nhiên là nói hai người hai ngươi tam huynh.

Nhìn bốn hắc y nhân rời đi xa, cho tới khi thân ảnh biến mất, Hà Doanh mới từ trong bụi cỏ chui ra. Nàng lau mồ hôi trên trán. Tim còn đang trong lồng ngực đập loạn xạ.

Nạng vừa rồi nhân lúc Tam huynh thấy hắc y nhân tới, sau khi kiểm tra, tâm tình vui sướng, nàng lặng yên không một tiếng động nhảy khỏi xe ngựa. Sau khi ra khỏi xe ngựa, nàng muốn biết rõ ràng người muốn bắt nàng là ai, nên không rời đi mà trốn ở trong một bụi cỏ quan sát.

Vừa rồi quan sát, không khỏi cảm thấy trong lòng run sợ! Công phu của Hai người Tam huynh nàng đã được chứng kiến qua. Ít nhất cũng là cao thủ nhất lưu trên giang hồ. Nếu xét về khinh công và công phu trạy trốn thì phải nói là cao thủ đỉnh cao trên giang hồ. Nhưng hai cao thủ như vậy lại tuỳ tiện chết dưới tay hai hắc y nhân.

Bốn hắc y nhân này chỉ sợ, đi đại ra một người, cũng là một tông sư tuyệt dỉnh cao thủ. Phái ra những người như vậy đến bắt mình, xem ra đối phương là tình thế bắt buộc.

Hà Doanh lại lấy tay lau đi mồ hôi trên trán. Ngay từ đầu, nàng thậm chí còn nghĩ thuận thế để những người này bắt đi, thâm nhập vào hang ổ của đối phương, để biết lai lịch của đối phương. Làm như vậy với diều kiện người đến công phu bình thường thôi. Nếu có biến cố gì nàng còn có thời gian để kịp phản ứng. Nào biết đâu bôn người này, công phu lại cao như vậy? Nếu lúc đầu nàng không rời đi trước, hiện tại đã rơi vào trong tay bọn họ, không cách nào thoát ra.

ngantruyen.com