Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 218: Thích khách khó lòng phòng bị



Chương 218: Thích khách khó lòng phòng bị.

Lên tiếng mắng người là một hán tử thô kệch khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt dài với râu quai nón. Hắn trừng mắt ương ngạnh nhìn mọi người. Ở bên cạnh hắn còn có hai kỵ sĩ. Hai người kia, một người sắc mặt tái nhợt, một người có thân hình cao gầy, đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn mọi người.

Hà Doanh quay đầu nhìn mới thấy, đoàn người của mình đúng là đang đứng giữa đường chắn hơn phân nửa. Nàng lùi về phía sau một bước. Cùng lúc đó Trần Nguyên và Thác Thành đồng thời biến sắc. Bọn kỵ sĩ đứng ở bên cạnh Thác Thành xoạt một tiếng rút kiếm ra.

Vừa rút kiếm, mấy người đồng thời quát lớn:

-To gan.

Trong giọng nói tràn đầy sát khí rát có uy nghiêm. Hà Doanh vừa thấy như vậy, mới phát hiện động tác của Trần Nguyên và Thác Thành cũng không kém bao nhiêu.

Hán tử rấu quai nón nghe bọn họ quát như vậy, chẳng những không sợ hãi, ngược lại cười ha ha, kêu lên:

-Bà nội nó, bây giờ một tên công tử bột bày đặt ra uy với ta! Cản đường của gia gia ta , rồi còn ở đó kêu gào.

Nói tới đây, hắn từ trên ngựa nhảy xuống, nghêng ngang đi tới chỗ mọi người. Theo hắn, hai kỵ sĩ bên cạnh cũng vừa nhảy xuống ngựa, theo sát hắn đến chỗ mọi người.

Sắc mặt Thác Thành từ từ trầm xuống. Không chờ hắn mở miệng, Minh thúc cùng đồng bạn bước lên trước hai vị công tử, đồng thời Minh thúc quay sang Thác Thành thi lễ:

-Đại công tử, chuyện này giao cho hai ta xử lý đi.

Thác Thành gật đầu, vừa lui ra phía sau nửa bước. Hắn vừa gật đầu, mấy tên kỵ sĩ theo hắn đồng thời xoạt một tiếng, tra kiếm vào vỏ. Sau đó nghiêm chình lui ra phía sau hai bước, hộ vệ ở bên cạnh Thác Thành.

Thấy Minh thúc đi tới, hán tử râu quai nói ngửa mặt lên trời cười ha hả. Hắn vừa cười vừa nói:

-Tên mặt trắng vô dụng rồi sao? Lại phái ra hai lão đầu?

Hắn liếc mắt xem xét mọi người. Rồi nhìn hai người Minh thúc, lại rộng miệng nhếch mép cười, nói:

-Ê, lão đầu, người nếu đánh không được thì nói nha, thương của ta không có mắt đâu.

Minh thúc không giận ngược lại còn cười, tay hắn khẽ ra hiệu. Trung niên đứng bên cạnh liền lui xuống, đứng giữa Trần Nguyên và Trần Thanh, lẳng lặng nhìn Minh thúc.

Lúc này, Minh thúc đứng đối diện với hán tử râu quai nón kia, hai người cách nhau không quá năm thước. Bọn người Hà Doanh cách hai người khoảng bảy tám thước.

Râu quai nón thấy Minh thúc một người tiến tới, không khỏi kêu lên:

-Ồ, lão tiểu tử, ngươi có được không đó? Nếu không được thì cứ nói nha.Để kêu thêm hai người nữa lên giúp đỡ, không nên chết ở chỗ này đâu.

Hắn nói tới đây lại cười ha hả.

Bị thái độ kiêu ngạo của hắn đã kích. Thác Thành một bên lạnh lùng nói:

-Minh thúc, thúc cứ việc xuống tay.

Ánh mắt hắn lộ ra sát khí. Đám người Trần Nguy6en cũng giận dữ lộ ra trên mặt.
Lúc này, hai kỵ sĩ đứng bên cạnh hán tử râu quai nón, cũng đã tả hữu đi lên, vượt qua mặt hán tử râu quai nón, cách mọi người chừng năm thước.
Nhưng hai người bất kể là tướng mạo, hay là khí chất đều cực kỳ không khiến người ta chú ý, chưa có người nào thấy bọn họ đã đến gần.
Hán tử râu quai nón phì một tiếng, nhổ ra một bãi nước bọt. Hai tay xoa xoa, từ trên lưng rút ra thanh kiếm. Hắn vừa rút kiếm vừa nói:

-Lão tử dạo này cực kỳ ngứa tay! Bà nó chứ, hôm nay không giết vài người, không thấy máu không được.
Hắn nói thật lớn, khí thế mười phần, trên đường nhiều người ngẫu nhiên đi qua, thấy một màn như vậy, cũng liền tránh ra xa.
Bọn người Trần Nguyên đều hiểu rất rõ thực lực của Minh thúc, nghe hắn nói không biết sống chết, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trần Thanh càng cười khanh khách, nói:

-Minh thúc, hắn còn muốn giết mấy người chúng ta nữa chứ. Thúc ra tay ngàn vạn lần không nên khách khí. Mau đem đầu tên này cắt bỏ, nếu không thì cũng cắt lưỡi hắn đi.

Nghe thấy lời nói ngoan độc của nàng, hán tử râu quai nón không khỏi liếc xéo mắt nhìn qua. Vừa nhìn quam hắn đã tấm tắc luôn miệng:

-Ái chà, Lại có một con đàn bà, lại là một con đàn bà cũng không tệ.

Hắn nhìn từ trên xuống dười đánh giá Trần Thanh một hồi, nói:

-Ôi, con đàn bà này đúng là không tệ, da mịn thịt mềm. Giết thật đáng tiếc, lão tử sẽ mang về làm thất lão bà .

Nghe hắn nói như vậy, Trần Thanh không giận lại cười. Trong tiếng cười trong trẻo của nàng, đám người Trần Nguyên mắt đã nổi lửa giận. Bọn người Minh thúc mặt lại càng đỏ bừng.

Đúng lúc này, Hà Doanh dâng lên một cảm giác khác thường.
Cảm giác này tới cực kỳ đột ngột. Vô ý thức cà ngừơi Hà Doanh nghiêng một cái, mũi chân điểm một cái, cả người nhẹ nhàng lướt qua bên trái.

Động tác nhỏ này của nàng, hết sức đột ngột, hơn nữa ngoài dự đoán của mọi người. Thác Thành dường như vẫn lưu ý nàng. Thấy nàng vừa cử động không khỏi mở to mắt, vẻ mặt có chút kinh dị.

Đột nhiên hai người bên cạnh hán tử rấu quai nón thân thể vụt loé lên. Tay giơ lên, một luồng ánh bạc phóng tới chỗ Hà Doanh. Ánh bạc kia chỉ lóng qua một cái, đã tới trước mặt Hà Doanh.
Mà lúc này, Hà Doanh đang ở trên không trung. Luồng ánh bạc này nhanh như điện, vù một cái lướt dưới lòng bàn chân của Hà Doanh ! Mọi ngừơi chỉ kịp kêu lên một tiếng, lại có thêm một luồng ánh bạc quỷ quái xuất hiện giữa không trung bắn tới ngực của Hà Doanh.


Động tác mau lẹ! Trựcc giác Hà Doanh hơn người, luc người nọ công kích thì đã sớm tránh ra. Chỉ là không có nghĩ đến hai người kia lại phối hợp xảo diệu như vậy. Mới vừa thoát một cái ám khí, ngay sau đó lại xuất hiện một cái khác một chút cũng không kịp chuẩn bị bay tới.

Ánh bạc kia nhanh như chớp tới trức ngực Hà Doanh. Hà Doanh người đang ở giữa không trung, không thể mượn lực được.
Trong lúc Trần Thanh kêu lên một tiếng, thân hình Hà Doanh đột nhiên uyển chuyển, cả người cơ hồ như không có xương, trên không lật mình một cái xoay một vòng, cực kỳ tài tình tránh thoát được luồng ánh bạc thứ hai.

Hai hán tử đứng đầu hành thích, một kích không trúng, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nhanh như chớp lao tới đám người của Trần Thanh.

Bọn họ lao vào , đồng thời hán tử râu quai nón cũng thét dài một tiếng, trường thương trong tay đánh tới Minh thúc.

Hà Doanh lúc này đã đáp xuống mặt đất, nàng không nghĩ là ba ngừơi kia lại tới đây ám sát Trần Nguyên. Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ đám ngừơi này không phải vì ta mà đến?

Trong lúc nàng vẫn chưa giải thích được, mọi người đã hỗn chiến thành một đám. Thị vệ của Thác Thành cùng Minh thúc đánh với ba người kia đánh tới tàn khốc. Hà Doanh một bên đứng nhìn, chăm chù nhìn chiêu thức của hai hán tử.

Đúng lúc này thì có một người đi tới chỗ nàng, Hà Doanh chậm rãi nói:

-Mục đích của những người này là ai? Ngươi có biết không?

Không có ai trả lời Hà Doanh kỳ quái quay đầu, trong lúc nàng nhìn xem người tới là ai, đồng thời một thanh kiếm từ trong không trung quỷ dị hiện ra, phát ra ánh sáng xanh trong suốt, bay hứơng tới ngực của Hà Doanh! Sắc mặt Hà Doanh đại biến, lắp bắp kêu lên:

-Ngươi, ngươi?

ngantruyen.com