Tinh Tế Chi Vong Linh Đế Quốc

Chương 10: Chương Mười Một Tư Thế Cơ Bản



"Đi như thế này, nhớ rõ, phải là hình chữ S." Thi Nại Đức làm một động tác né tránh tiêu chuẩn hình chữ S, sau đó nói: "Tới đây, làm thử một lần."

"Được." Phương Minh Nguy đáp lại ngắn ngủn, hắn căn bản không cần điều khiển, khung cơ giáp huấn luyện đã dựa theo lộ tuyến vừa rồi của Thi Nại Đức hoàn mỹ lặp lại một lần.

"Được chứ? Nếu không còn gì thì mình xuống đấy." Phương Minh Nguy thản nhiên nói.

Thực ra ngồi trong cơ giáp là một chuyện rất buồn tẻ, nhất là không có quyền điều khiển. Chẳng những không thể điều kiện, còn phải gắng sức kiềm chế bản thân không thể quấy rầy ý thức của máy truyền cảm. Nếu không, cơ giáp chắc chắn sẽ ngã ngửa.

Vì thế Phương Minh Nguy rất muốn chấm dứng bài luyện tập huấn luyện cơ giáp này nhanh chóng. Thế nhưng trái lại Thi Nại Đức càng dạy nghiêm hơn.

Ở trong trại huấn luyện này, dẫu sao hắn cũng là người có tư lịch ba năm. Chẳng qua, có thể tới khu trung cấp đều là một số tay sành sỏi, ở chổ này, trước khi sức mạnh tinh thần tới cấp sáu mà chưa chơi thử cơ giáp thì e rằng chỉ có một mình Phương Minh Nguy.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Thi Nại Đức làm lão sư, nhưng hắn có đần mấy cũng biết mình đụng phải thiên tài, một "thiên tài" chính thức.

Bất kể hắn làm ra động tác gì, Phương Minh Nguy chỉ cần nhìn qua một lần thì có thể lặp lại một cách hoàn mỹ. Năng lực điều khiển thần kỳ này không ngừng đánh sâu vào thần kinh của hắn. Đã từng có một lúc, hắn thậm chí hoài nghi mình có phải là một tên ngu ngốc bất trị hay không.

Theo lí mà nói, người lần đầu tiếp xúc với cơ giáp ảo, chỉ cần có thể đứng lên, đi vài bước thì đã là biểu hiện tốt vô cùng rồi. Thế nhưng Thi Nại Đức giống như tên điên, không ngừng tăng độ khó lên.

Mặc dù đều là những kiến thức cơ bản, nhưng làm một lính điều khiển cơ giáp nhiệt huyết, Thi Nại Đức đã bỏ ra sự cố gắng vượt xa mức tưởng tượng của người thường khi luyện tập một trăm lẻ tám tư thế cơ bản này. Chính bởi như thế, cộng thêm thiên phú điều khiển cơ giáp của hắn, hắn có thể trở thành người có tiến bộ nhanh nhất trong trại huấn luyện này trong ba năm này.

Thế nhưng hôm nay, hắn đã biết, người tiến bộ nhanh nhất đã không còn là Thi Nại Đức hắn nữa.

"Một trăm lẻ tám... Ừ, đã học xong một trăm lẻ tám tư thế điều khiển cơ giáp." Hai mắt Thi Nại Đức đỏ lên, hắn thề, hắn thực sự sắp điên rồi. Có thể ở một ngày... không, ở bốn giờ nắm giữ một trăm lẻ tám tư thế cơ bản. Đụng phải người như vậy, không biết là vận may của hắn, hay là bất hạnh của hắn nữa.

"Xong rồi sao?"

"Ừ, đã xong tư thế cơ bản."

"Vậy thì, mình có thể đi không?"

"Đi? Không, tuyệt đối không thể." Thi Nại Đức kêu lên như tên điên.

"Á..." Phương Minh Nguy hơi kinh ngạc trong lòng, chẳng qua có thể làm bằng hữu với Thi Nại Đức đã là một chuyện có mặt mũi trong học viện, hắn không ngại ở chung với hắn một lcu1. Chỉ có điều ngồi trong cơ giáp nhìn Thi Nại Đức nhảy lên nhảy xuống, có hơi nhàm chán mà thôi.

"Được rồi, mình chính thức tuyên bố, cậu đã hợp cách hoàn thành một trăm lẻ tám tư thế cơ bản, sau đó... sau đó là gì nhỉ?" Thi Nại Đức thấy mình nhất định bị ấm đầu rồi, nhanh chóng kiểm tra sổ tay thao tác của cơ giáp, hắn nói: "Sau đó luyện tập tư thế tổ hợp."

"Được." Phương Minh Nguy lên tiếng, sau đó tò mò hỏi: "Có bao nhiêu tư thế tổ hợp?"

"Độ khó cấp 1 có 2436 loại, độ khó cấp 2 có 1864 loại, độ khó cấp 3 có 1100..."

"Khoan đã, khoan đã..." Phương Minh Nguy kinh hãi cắt đứt lời hắn, hỏi: "Nếu như mình không nghe lầm thì dường như có rất nhiều loại."

"Đúng vậy, từ độ khó thấp nhất là cấp 1 là cho tới cấp cao nhất là cấp 10, tổng cộng có hơn một vạn loại tư thế tổ hợp, nếu như cậu nắm giữ hết vậy thì trong số cao thủ cơ giáp trên thế giới, cậu có thể đứng ở vị trí trước một vạn."

"Hơn một vạn loại?" Phương Minh Nguy suy nghĩ, rốt cục quyết định phải nói chuyện với hắn đàng hoàng: "Thi Nại Đức, không phải cậu định để mình nắm giữ hết nội trong hôm nay hả?"

"Ừm, nếu có thể thì mình hi vọng là như vậy."

Phương Minh Nguy lập tức ngã người, giỡn chơi à, chỉ hơn một trăm tư thế cơ bản gì đó đã phí cả bốn tiếng của hắn, vậy thì nắm giữ toàn bộ một vạn tư thế tổ hợp, có trời mới biết phải mất thời gian bao lâu.

Nếu như quả thực dựa theo yêu cầu của Thi Nại Đức phải nắm hết toàn bộ thì hôm nay hắn đừng mong rời khỏi.

Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, Phương Minh Nguy tò mò hỏi: "Thi Nại Đức, bây giờ cậu nắm được bao nhiêu rồi?"

"Mình?" Thi Nại Đức ưỡn ngực lên, nói: "Ba năm trước, sau khi mình gia nhập khu trung cấp thì đã nắm được 60% động tác tổ hợp ở độ khó cấp 5."

"Từ cấp 1 tới cấp 10 mới hơn một vạn, mất ba năm, cậu còn chưa nắm được hết?"

Thi Nại Đức há to miệng, nếu như một học viên khác hỏi giáo viên câu hỏi như thế thì phỏng chừng đã sớm bị giáo viên một cước đá văng. Giống như hiện tại, mặc dù Thi Nại Đức rất muốn đá văng, nhưng nghĩ tới tốc độ tiến bộ của Phương Minh Nguy, một đá này của hắn đành phải thu lại.

Cho dù hôm nay hắn có thể thắng được Phương Minh Nguy, nhưng tốc độ học tập cùng thích ứng khủng bố thế này, Thi Nại Đức cam đoan, hắn sẽ nhanh chóng vượt qua mình. Một khi nghĩ tới cái tên biên thái này ngày sau mỗi ngày đều đứng bên cạnh mình, hắn không dám lỗ mãng nữa.

Trong đại sảnh trại huấn luyện, có hai người vẫn luôn chú ý căn phòng huấn luyện này. Bọn họ đều tìm được ghi chép huấn luyện của hai người.

Bất kể Thi Nại Đức hay Phương Minh Nguy đều không cài đặt bí mật, cho nên bọn họ dễ dàng tìm ra tài liệu.

Trên bản ghi chép này, Thi Nại Đức hai mươi tám tuổi, thời gian học tập cơ giáp là 15 năm, nói cách khác khi hắn 13 tuổi sức mạnh tinh thần đạt tới cấp 3 thì hắn đã bắt đầu kiếp sống luyện tập cơ giáp. Nhìn qua thì thành tích của hắn hết sức ưu tú, phỏng chừng sau khi lớn lên sẽ có cơ hội trở thành lính điều khiển cơ giáp vương bài.

Thế nhưng phần ghi chép còn lại khiến người ta có chút sợ hãi.

Phương Minh Nguy, tuổi: 18, số năm học điều khiển cơ giáp: 0.

Trừ phi cố ý thay đổi, nếu không thì không ai lại thêm con số 0 này vào.

Từ lúc Phương Minh Nguy vô tình "đè chết" Thi Nại Đức đã có người bắt đầu chú ý tới chổ này, khi nhìn thấy biểu hiện hoàn mỹ của Phương Minh Nguy, hắn kinh ngạc gọi bạn của mình tới, hai người cứ thế mà quan sát suốt bốn giờ liền, vả lại liên hệ với thế giới bên ngoài qua thiên võng.




ngantruyen.com