Tầm Đỉnh Ký (Mới nhất: Chương 24)

Chương 6: NGUYÊN THÁNH THIÊN TÔN


Sáng sớm.
Trên một ngọn núi cao yên tĩnh, một gã thanh niên có dáng người tráng kiện và đầy vẻ uy vũ đang ngưng thần bế mục, thổ nạp khí công. Đột nhiên trong rừng truyền tới một tiếng y phục phất nhẹ trong làn gió, lập tức gã thanh niên thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

- Không ổn! Có người đánh lén.

Suy nghĩ còn chưa dứt thì có một bóng đen thoáng qua trước mắt gã thanh niên. Định thần nhìn lại gã thấy đó là một hắc y nhân bịt mặt, tên này đang lăng không lao tới nhanh như một tia chớp.

Vừa mới xuất hiện tại đỉnh núi thì tên hắc y nhân đã hướng thẳng vào mặt gã thanh niên tung chưởng đánh tới. Gã thanh niên vội nghiêng người lui lại để tránh một chưởng cương mãnh đó, gã cảm thấy chưởng phong của đối thủ có kình lực rất mạnh, hơn nữa nội công của tên hắc y nhân lại có vẻ rất thâm hậu nên gã không thể ngạnh đấu.

Hắc y nhân ra tay rất tàn độc, từng chiêu từng thức xuất ra như muốn đoạt mạng người, bức gã thanh niên phải từng bước thối lui. Gã thanh niên cau đôi mày kiếm rồi hét lên một tiếng giận dữ, trong lúc hiểm nguy gã đã phải vận dụng sở học Chấn Thiên chưởng để đánh trả. Ngay sau đó chỉ thấy chưởng đối chưởng, chiêu đối chiêu, chưởng pháp của gã thanh niên đánh ra rất mạch lạc và và kín kẽ tựa như mây bay nước chảy, nhất thời làm cho hắc y nhân bịt mặt không thể đánh bại gã ngay được.

Sau hơn mấy chục chiêu qua lại, gã thanh niên cảm thấy nội lực của mình bị giảm sút, bộ pháp cũng theo đó mà chậm lại, trong lòng gã không khỏi thầm lo lắng. Trong lúc đó, đột nhiên hắc y nhân bịt mặt gia tăng nội lực đánh ra hai chưởng vô cùng bá đạo, chưởng phong mang theo kình khí hùng hồn nhằm người gã thanh niên công thẳng tới. Không còn kịp né tránh, gã thanh niên liền hít sâu một hơi rồi vận nội lực lên song chưởng chính diện tiếp đón. Chỉ nghe thấy một tiếng “Oành!” phát ra, gã thanh niên đã phải thối lui bảy tám bước. Cảm thấy yết hầu mằn mặn vị máu, gã cố nuốt xuống nhưng cuối cùng không thể kìm nén được nên đành phun ra một luồng tiễn huyết.

Người bịt mặt thấy vậy khàn giọng nói:
-Tiểu tử, công phu của ngươi quả thực không tồi, chỉ tiếc là nội lực không đủ. Sư phụ ngươi chắc là không chỉ dạy cho ngươi từng đó thôi chứ.

Thấy thái độ cuồng vọng và vẻ khinh thường của đối phương, trong lòng gã thanh niên chợt bùng lên một cơn giận dữ, chân khí trong nội thể gã chưa kịp chuyển hoán đã được vận lên. Sau khi huy động mười phần công lực toàn thân, gã hướng đến người bịt mặt phách ra một chưởng. Người bịt mặt tựa hồ không xem một chưởng đó ra gì, hắn dự kiến chỉ dùng năm tầng công lực cũng đủ để hoá giải một chưởng này. Tuy nhiên khi tiếp chưởng này của gã thanh niên, người bịt mặt mới phát giác nội lực đối phương cường đại ngoài ý liệu, hắn muốn vận công đề kháng cũng đã muộn. Nhưng hắn ta kinh nghiệm chiến đấu phong phú, liền lập tức thu chưởng lại và loạng choạng lùi về phía sau.

Vừa ổn định lại thân hình hắn ta đã trầm giọng nói:
-Hảo tiểu tử, không ngờ ngươi lại ẩn giấu thực lực. Ta nhất định phải xem cho rõ võ công của ngươi đã đạt tới cảnh giới nào.

Nói vừa dứt lời, song chưởng của hắn ta lại tiếp tục đánh thẳng tới.

Lúc này gã thanh niên mới cảm nhận thấy một chưởng mình vừa đánh ra có uy lực mạnh hơn rất nhiều so với lúc bình thường. Thế nhưng trong khi gã còn chưa biết nguyên nhân tại sao thì chưởng lực của người bịt mặt đã đánh tới trước mặt. Căn bản không còn đủ thời gian xuất chiêu chống đỡ, gã đành phải vận khởi Phi Thiên bộ trong tuyệt học Phi Vân tâm pháp để nhảy chéo sang ngang, định dùng thân pháp huyền ảo tránh né một chưởng này của người bịt mặt. Chỉ tiếc là gã đã tính toán sai, vốn dĩ người bịt mặt thấy song chưởng vừa đánh hụt liền tức tốc đổi hướng, nhằm nơi gã thanh niên đang hạ thân xuống đánh tới một chưởng nữa.

Gã thanh niên thấy người bịt mặt xuất chưởng vào đúng chỗ mình đang hạ thân, liền lập hít vào một luồng chân khí rồi chuyển thân thêm một lần nữa. Trong lúc nguy cấp không ngờ thân hình gã lại bay lên cao hơn, so với lúc đầu thì khoảng cách lớn hơn khá nhiều.

Thấy động tác đó của đối phương, mặc dù tấn công hụt nhưng người bịt mặt lại đột nhiên dừng lại, hắn không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn gã thanh niên.

Người bịt mặt đợi gã thanh niên đứng vững trở lại mới lên tiếng hỏi:
-Tiểu tử, vừa rồi trong không trung ngươi không hề hoán khí, vậy ngươi vận công như thế nào mà thân hình lại tiếp tục nhảy lên cao hơn như vậy?

Kỳ thật gã thanh niên cũng cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi trên không trung gã không hề làm theo nội công tâm pháp mà sư phụ truyền thụ, chỉ là tự nhiên hít vào một hơi chân khí rồi sau đó lại có thể thi triển công lực thêm một lần nữa. Bản thân gã cũng chưa biết mình làm sao mà làm được như vậy. Nhất thời gã vẫn trầm tư suy nghĩ, ngay cả câu hỏi của người bịt mặt cũng không nghe thấy.

Người bịt mặt thấy đối phương tịnh không để ý đến mình, hiển nhiên trong lòng có chút không vui. Hắn lại lớn tiếng hỏi :
-Này tiểu tử, ta hỏi ngươi sau khi đề vận chân khí ở đan điền thì nên làm như thế nào?

Không kịp suy nghĩ, gã thanh niên buột miệng trả lời:
-Tất nhiên là dồn khí xuống đan điền!

Người bịt mặt nói tiếp:
-Đúng rồi, nhưng vừa rồi tại sao ngươi lại không hề làm như vậy ?

Gã thanh niên trong lòng nghĩ đúng là mình không hề làm như vậy. Chỉ là gặp lúc nguy biến nên gã đành phải giữa chừng vận khí một lần nữa, khí trong đan điền đã sắp cạn nên hít thêm một hơi khẩu khí khác, khi đó gã cảm giác có một luồng chân khí mới phát sinh trong cơ thể. Nghĩ đoạn, gã liền thử đi thử lại nhiều lần thì tất cả đều thành công.

Nghĩ đi nghĩ lại gã mới nhận ra nguyên nhân, đó là khi chân khí sắp cạn kiệt thì gã vốn không tụ khí ở đan điền. Sau khi hoán khí thêm một lần nữa rồi đưa luồng chân khí này đi khắp các huyệt đạo trong cơ thể, cùng lúc đó lại đề khí tại đan điền thì hai luồng chân khí này hợp lại thành một, vô hình làm cho nội lực bản thân tăng lên một bậc. Nghĩ tới đây trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, gã lẩm bẩm nói:
- Thì ra là như vậy!

Gã quay lại với suy nghĩ lúc nãy, ai có thể hiểu rõ được võ công bản thân mình như vậy chứ? Không lẽ người bịt mặt là…?

Nghĩ tới việc này, gã thanh niên chợt hiểu ra vội kêu lên kinh hãi:
-Sư phụ, thì ra là người!

Người bịt mặt thấy hắn đã lĩnh ngộ được những huyền ảo bên trong võ công tâm pháp, ông ta liền từ từ cởi bỏ khăn che mặt ra cười nói:
-Ha... ha! Thiếu Dương, thật là quá tốt! Cuối cùng con cũng đã lĩnh ngộ được vấn đề khó nhất trong Phi Vân tâm pháp của sư phụ là khí vi lưỡng dụng. Sư phụ thật sự rất vui mừng cho con.

Gã thanh niên kia chính là Chu Thiếu Dương. Gã thấy đúng là sư phụ của mình thì vội vàng quỳ xuống lạy tạ và xin lỗi về việc đã mạo phạm. Với vẻ cực kỳ cao cao hứng, lão già lập tức đỡ gã đứng dậy, sau đó giải thích vì sao lại hóa trang thành người bịt mặt giao chiến với gã. Nguyên do là vì lão già thấy Chu Thiếu Dương đối với võ công chiêu thức đã tương đối thuần thục, chỉ là về hỏa hầu nội công thì vẫn còn nhiều khiếm khuyết. Điều quan trọng nhất là nội lực của gã rõ ràng là không thể nối tiếp liền mạch, nếu không có sự đột phá thì việc hành tẩu giang hồ sau này sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Đã đạt đến cảnh giới này thì lúc đó nội lực của gã sẽ liên miên bất tuyệt như mây bay nước chảy, mãi mãi cũng không bao giờ suy kiệt.

Muốn bổ khuyết cho thiếu sót này thì tự bản thân gã phải nỗ lực, tuy nhiên có thể sẽ phải khổ luyện hai mươi năm mới thành. Còn một phương pháp khác là dùng đan dược để tăng thêm hai mươi năm công lực cho gã, nhưng trong thiên hạ chỉ có Đại Hoàn đan của Thiếu Lâm tự mới có công hiệu như vậy. Bên người lão già lúc này chỉ có một bình Thiên Sơn quỳnh tương, tuy vậy nó cũng chỉ giúp tăng tối đa là mười năm công lực. Vì vậy cuối cùng chỉ còn một cách duy nhất, đó là tự bản thân gã luyện tập phương pháp khí vi lưỡng dụng trong Phi Vân tâm pháp. Chỉ là phương pháp vận khí này rất khó, ngay cả lão già cũng chưa lĩnh hội được. Dựa vào kinh nghiệm của mình, lão già cho rằng vào thời điểm một người vận dụng nội công tâm pháp chưa thành thục, họ thông qua năng lực bản thân mà tự mình vận chân khí mới có thể tu luyện được tâm pháp này. Với suy nghĩ như vậy nên lão già mới quyết định thử một lần. Ai ngờ Chu Thiếu Dương ngộ tính cực cao, cuối cùng gã đã nắm bắt được tâm pháp nội công kỳ tuyệt nhất trong thế gian một cách nhanh chóng.

Lời nói này đã làm cho Chu Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ. Ngay từ đầu lão nhân gia đó đã có ý muốn thành toàn cho gã, thế nên mới đưa gã đến đỉnh núi cao ngất không thấy dấu chân người này. Đối với người luyện võ mà nói, đây chính là nơi tốt nhất để luyện loại nội công tâm pháp tối cao ấy.

Lão già dẫn gã vào trong phòng, sau đó lấy ra một chiếc bình sứ, một bao phục và nói:
-Thiếu Dương, ngày mai sư phụ phải rời khỏi nơi này đi thăm hỏi các bằng hữu già, có lẽ trong một thời gian dài ta sẽ không quay lại đây. Cái lọ này chứa quỳnh tương mà sư phụ kiếm đươc trên Thiên Sơn, nó sẽ giúp con nâng cao công lực, con hãy cầm lấy. Ngoài ra, cái gói này cất giữ võ công bí quyết mà sư phụ và một người bạn đã dày công tạo nên, con nên đọc qua, sau khi luyện được thuần thục thì hủy bỏ cuốn sách đó đi, để tránh sau này nó vô tình lọt vào tay kẻ xấu gây họa cho võ lâm.

Nói xong, lão già liền trịnh trọng đặt bình sứ vào tay gã.

Chu Thiểu Dương tay bưng chiếc bình sứ, trong lòng nghĩ đến khoảng thời gian dài đã qua được sư phụ tận tình chỉ bảo, bây giờ lại phải li khai khiến gã không khỏi trào dâng một cảm xúc vô hạn. Cố gắng áp chế sự xúc động trong lòng, gã hướng tới sư phụ cung kính bái lạy và nghẹn ngào nói:
-Sư phụ, đồ nhi được lão nhân gia thương yêu chỉ dạy đã lâu, thế mà người vẫn còn chưa cho đồ nhi biết danh tính. Hôm nay đồ nhi hi vọng người có thể cho biết, đồ nhi xin được khắc cốt ghi tâm ân đức này.

Nghe Chu Thiểu Dương nói vậy, lão già dường như đã có sẵn một chủ ý nên nói ngay:
-Thiếu Dương, trước hết con hãy dùng Thiên Sơn quỳnh tương đã, sau đó tự nhiên sư phụ sẽ cho con biết tất cả.

Nghe sư phụ nói vậy Chu Thiểu Dương liền nhìn lại bình Thiên Sơn quỳnh tương trên tay. Sau khi uống xong Thiên Sơn quỳnh tương, gã thấy nội thể mình như phát hỏa, nóng bức vô cùng. Lão già lập tức giúp gã điều hòa chân khí, đồng thời đem chân khí của quỳnh tương dung hòa với chân khí trong người Chu Thiểu Dương. Cùng lúc đó gã cũng vận dụng nội công tâm pháp theo đúng phương thức của ‘khí vi lưỡng dụng’ để gia tăng thêm nội lực bản thân. Một lần, hai lần...., cuối cùng gã cảm thấy chân khí của quỳnh tương như quy tụ hết về đan điền, sau đó lưu chuyển một cách nhẹ nhàng trong cơ thể. Ngay sau đó gã cảm thấy tinh thần cực kỳ thoải mái, toàn bộ cơ thể và tâm linh như được rộng mở ra, chân khí không ngừng vận chuyển tới khắp các huyệt đạo, cảm giác như nội lực của mình đã gia tăng rất nhiều. Sau khi vận công xong thì gã không còn thấy sư phụ đâu nữa, chỉ thấy bên dưới bao phục có một bức thư.

Hiển nhiên đây là mảnh giấy do sư phụ gã để lại, ở trong đó ghi: “Thiếu Dương, sư phụ phải xuống núi. Trong suốt thời gian ở chung với con, sư phụ cảm thấy rất tự hào. Tạo hóa đã ban con cho ta, chắc chắn con sẽ không hề làm nhục danh hiệu Nguyên Thánh thiên tôn của ta trong giang hồ. Ngày trước sư phụ đã cùng Vũ Cứu thiên tôn Ngụy Đình Quý hợp xưng là Võ Lâm song tôn, ông ta cũng là hảo bằng hữu của ta. Nếu con muốn tìm ta thì trước tiên phải tìm ông ta, chỉ có ông ta mới biết được tung tích của ta. Còn nữa, ta hy vọng con sau khi đã lĩnh hội hoàn toàn được võ công trong bao sách đó thì mới xuống núi. Nên nhớ giang hồ hiểm ác, không thể không có lòng đề phòng người khác. Khi luyện thành võ công thì tuyệt đối không được ức hiếp kẻ yếu và phải trừng phại kẻ ác, con phải nhớ kỹ điều này. Trong gói hành lý còn có một thanh kiếm, y phục cùng tiền bạc để con mang theo, sau này sẽ có chỗ dùng tới. Chúng ta quen biết nhau âu cũng là duyên phận, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại.”

Đọc xong mảnh giấy Chu Thiếu Dương thật sự bị kích động, thần trí gã trải qua một chuyển biến rất lớn. Không ngờ tại thời kỳ cổ đại xa xưa này lại có thể gặp được một lão nhân trung hậu, toàn tâm toàn ý dạy dỗ gã mà trong lòng chỉ hy vọng gã có thể tạo phúc cho chúng sinh thiên hạ.

Đây chính là cái thường được gọi là tấm lòng quảng đại. Đây cũng là một tinh thần vĩ đại có thể xuyên suốt mọi không gian và thời gian.

Với đôi mắt đẫm lệ, Chu Thiếu Dương từ từ mở bao hành lý ra xem. Chỉ thấy bên trong có một tập sách bên ngoài ghi mấy chữ Nguyên Vũ cương thuật, ngoài ra còn có một thanh kiếm có hình dáng rất kỳ quái cùng với vài bộ y phục, một ít ngân lượng và hai bình thuốc.

Lúc này trong lòng Chu Thiếu Dương đã hạ quyết tâm hoàn toàn theo sự phân phó của sư phụ, trước hết là luyện thành Nguyên Vũ cương thuật rồi mới xuống núi truy tìm mẫu đỉnh.

Nguyên Vũ cương thuật là một tuyệt học kỳ ảo, do Nguyên Thánh thiên tôn và Vũ Cứu thiên tôn đem hết sở học mấy chục năm của hai người sáng tạo ra. Trong tập sách này, ngoài việc hội tụ đầy đủ võ công của hai vị nhất đại tông sư, nó còn có chú giải thêm nhiều tuyệt học của các môn phái khác. Điểm hay nhất của Nguyên Vũ cương thuật là dùng tay để thi triển võ công, khi luyện tới cảnh giới tối cao thì toàn thân sẽ sinh ra một lớp cương khí đạo gia, chẳng những có thể vận công ngăn địch mà còn có thể phản chấn lại để gây thương tích cho đối phương. Bên trong đó còn bao gồm đủ các loại chiêu thức tinh diệu, mỗi chiêu mỗi thức đều làm Chu Thiếu Dương phải tốn công suy nghĩ, có khi phải mất cả một thời gian dài mới luyện xong.

Tuy nhiên đối với người bình thường mà nói thì võ công của Chu Thiếu Dương tiến triển cực nhanh. Trong suốt thời gian này Chu Thiếu Dương không chỉ khổ luyện Nguyên Vũ cương thuật mà gã còn luyện tập lại cả Chấn Thiên chưởng, Thiên Tâm kiếm pháp và Phi Thiên tâm pháp, khiến cho các môn võ công này của gã càng ngày càng thành thục hơn.

Nửa năm trôi qua, Chu Thiếu Dương đối với Nguyên Vũ cương thuật cũng đã có thành tựu nhất định. Chỉ còn chiêu thức cuối cùng là Nguyên Vũ Quy Nhất, dù gã đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể nào hiểu rõ được, trong lòng gã tự nhủ sau này mình sẽ từ từ lĩnh ngộ cũng chưa muộn. Sau khi đọc lại một lần để nhớ kỹ khẩu quyết của chiêu thức này, Chu Thiếu Dương hồi tưởng lại tất cả võ công đã học rồi đem toàn bộ các quyển bí kíp hủy đi.

Nhìn cảnh vật mỹ lệ của núi Chung Nam, thật lòng Chu Thiếu Dương không muốn rời bỏ nơi mình đã sống trong suốt hơn một năm qua. Tuy vậy, gã biết rằng đã tới lúc mình phải xuống núi, không chỉ vì phải đi tìm kiếm mẫu đỉnh để hoàn thành nhiệm vụ mà còn phải báo đáp hảo ý của Nguyên Thánh thiên tôn nữa. ngantruyen.com