Tầm Đỉnh Ký (Mới nhất: Chương 24)

Chương 9: Long Tranh hổ đấu/b>/font>




Qua một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng đám quân binh cũng tới được thành Phủ Thuận.

Sau khi bàn giao quân lương cho quan quân trong thành, Cừu Thiên Long liền ngỏ lời mời Chu Thiếu Dương tới phủ Lý tướng quân để Lý tướng quân có thể cảm tạ hắn.
Vào lúc này nghe nói tại Lý phủ cũng đang tổ chức lôi đài. Lý tướng quân muốn thông qua đó chiêu nạp võ lâm cao thủ về dưới trướng để sử dụng trong tương lai.

Cừu Thiên Long biết Chu Thiếu Dương võ công cao cường nên hy vọng tiến cử hắn với Lý tướng quân. Vì vậy bất kể Chu Thiếu Dương ba lần bốn lượt từ chối y vẫn cố kéo hắn đi về hướng Lý phủ. Chu Thiếu Dương hết cách, đồng thời trong lòng cũng muốn được thấy phong thái danh tướng thời cổ đại nên cuối cùng đành phải đi theo Cừu Thiên Long.

Sau khi qua cửa đông thành, Cừu Thiên Long liền dẫn Chu Thiếu Dương tới một trang viện lớn cách đó không xa. Nơi đây chính là phủ đệ của đỉnh đỉnh đại danh, Minh tướng Lý Thành Lương, hiện đang giữ chức Tổng binh Liêu đông.

Lý Thành Lương tự là Nhữ Khế, xuất thân hàn vi, là một người kiên định, cương trực. Đến tận bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa được trọng dụng. May nhờ sau đó Tuần Án Ngự Sử phát hiện ra hắn”Dũng mãnh thiện chiến có tài của đại tướng” liền phong cho hắn làm thống lĩnh cấm vệ. Sau này khi giao chiến với người Nữ chân, lập được chiến công liền thăng lên làm tham tướng Liêu đông. Vào năm Long Khánh nguyên niên, có công trong cuộc chiến Vĩnh Bình Liêu Đông được tấn thăng làm phó Tổng binh. Sau đó được Minh hoàng sủng ái ban cho chức Liêu Đông tổng binh trấn thủ Quảng Ninh. Chính vì con đường quan trường quá suôn sẻ khiến cho hắn sinh ra dã tâm. Quan trường lên xuống khó ngờ khiến cho hắn ngộ ra đạo lý muốn thăng quan là thứ nhất cần phải quan hệ trên dưới, thứ hai là phải có thực lực. Vì vậy bình thường ngoài mặt hắn vẫn quan hệ thật tốt nhưng bên trong thì luôn đề phòng mọi người, đồng thời ra sức chiêu hiền nạp sĩ.

Chu Thiếu Dương cùng Cừu Thiên Long sau khi bước vào đại môn, đi qua nhiều hành lang thì thấy một lôi đài bằng gỗ được dựng ngay phía trước trang viện.

Ngồi vị trí chủ tọa đối diện lôi đài chính là Lý Thành Lương tướng quân. Hai bên lôi đài có rất nhiều nhân vật võ lâm. Lúc này Cừu Thiên Long cùng Chu Thiếu Dương liền đứng lại quan sát trường náo nhiệt bên trong.

Chỉ nghe “Tùng, tùng, tùng” ba tiếng trống nổi lên.
Từ trên lôi đài bước ra một đại hán vạm vỡ, thân hình cao lớn, ngực rộng, lông mày rậm, không có râu, trên người mặc một tấm áo bằng vải bố màu lam, thắt một sơi dây to làm thắt lưng, phía dưới mặc một cái khố, chân mang giày da cá, thần sắc âm trầm, hai hàng mi toát ra vẻ cao ngạo, trong mắt không hề lộ ra chút biểu cảm.

Người này họ Hồ tên Thiết Vũ, người Sơn Đông. Bởi vì chuyên dùng một cây thiết tỳ bà nặng năm mươi cân làm vũ khí nên trên giang hồ gọi hắn là Thiết Tỳ Bà. Y từ nhỏ đã lưu lạc giang hồ từ đó học được võ công. Nghe tin Lý tướng quân chiêu nạp nhân tài liền tới xin gia nhập. Lý Thành Lương muốn khiểm tra bản lĩnh của hắn liền phái hai mươi tên binh sĩ ra thử sức. Nào ngờ đám binh sĩ bị hắn đánh cho bầm dập, Lý tướng quân thấy vậy trong lòng vui mừng tức thì đãi hắn như thượng khách.

Hôm nay tỉ võ lãnh mệnh đánh trận đầu. Thiết Tỳ Bà tuy võ công cao cường nhưng lại rất tự phụ cuồng vọng. Lúc này Hồ Thiết Vũ đang đứng dương dương tự đắc. Khi bước ra lôi đài thấy không có ai thượng đài trong lòng tự nghĩ: “Người trong giang hồ biết sự lợi hại của Thiết Tỳ Bà ta nên không dám cùng ta giao đấu. Để ta đi thêm vài vòng, nếu vẫn không có ai lên thì ta đã có thể nhất cử thành danh trong võ lâm rồi”

Hồ Thiết Vũ đang đắc ý thì bỗng nhiên có một người lên thượng đài.
Hồ Thiết Vũ quan sát cẩn thận, chỉ thấy người này hình dáng vừa gầy vừa nhỏ, lông mi dài tỏa ra bốn hướng, vẻ ngoài không có chỗ nào là vừa mắt cả.

Hồ Thiết Vũ ôm quyền hỏi :
- Không biết các hạ đại danh là gì?

Nam nhân gầy gò đó dường như không nghe thấy gì cả, chỉ ôm quyền chào lại, rồi hai tay liền tách ra ,đẩy tới một cỗ cuồng phong , gió cuốn tung bụi mù, mạnh mẽ như thiên quân vạn mã, làm rung chuyển chấn động cả lôi đài.

Hồ Thiết Vũ thấy vậy thầm kinh hãi không dám khinh địch, vội vận Ngũ Hành Chưởng liên tục chống trả. Hai luồng khí lưu gặp nhau liền phát ra nhiều tiếng nổ lớn. Người gầy đó sau khi tấn công thấy không thủ thắng được lập tức lui về phía sau, cổ tay khẽ động “vù, vù vù” phát ra liên tục mười hai mũi Mai hoa đinh chia làm thượng trung hạ bắn thẳng về Hồ Thiết Vũ.

Hồ Thiết Vũ thấy ám khí bay tới như thiểm điện vội vàng lách người, bối rối né tránh. Trong lòng phẫn nộ, vận khởi ngũ hành chưởng đánh thẳng vào phía trên người gầy gò. Người gầy gò không hề hoang mang giơ chưởng trực tiếp chống đỡ. Chỉ thấy hai loại chưởng pháp công thẳng vào nhau phát ra tiếng nổ như tiếng sấm.

Hồ Thiết Vũ trong đầu liền nghĩ “Tên gầy này khó nhằn đây. Nếu ta ngay trận đầu tiên đã bại trong tay hắn thì sau này làm sao xuất hiện trên giang hồ chứ!”

Tức thì liền thay đổi chiêu thức, tả chưởng ở trên, hữu chưởng ở dưới, song chưởng trên dưới nhập lại, âm dương hợp nhất. Nguyên đây chính là Âm dương bát quái chưởng, chiêu số kì dị, biến hoá vô thường. Chỉ thấy từng sợi bạch quang theo tay tung ra, trong nhu có cương, sắc bén như đao chém tới.
Người gầy gò không nhận ra được võ công gì đành phải lui người tránh chiêu đồng thời biến chiêu công tới. Chỉ thấy cả người gã gầy gò lui về sau chuẩn bị phát ra ám khí nào ngờ Hồ Thiết Vũ bất thần phóng lên dùng Âm dương thoái đá thẳng vào mặt hắn.

Người gầy gò tung người né qua, tránh được một cước trước nhưng lại không tránh được cước sau, chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, đã bị té lăn ra. Nhưng Hồ Thiết Vũ không ngừng lại dùng hữu chưởng đánh tới. Chỉ nghe “Bình” một tiếng, chưởng của Hồ Thiết Vũ đã đánh trúng đan điền của người gầy gò. Người ấy tức thì thổ huyết, hai tay vòng lại ôm bụng té xuống lôi đài. Ngay lập tức đám quân sĩ xung quanh liền leo lên mang hắn xuống.

Người dưới đài nhìn thấy, lập tức một tràng pháo tay nổ rộ lên.

Chu Thiếu Dương xem xong, đối với võ công cao cường của Thiết Tỳ Bà không khỏi đem lòng bội phục, nhưng hắn đối với việc Hồ Thiết Vũ dùng chân đá trúng gã gầy sau đó lại xuất chưởng chiếm tiện nghi thấy không thuận mắt lắm, trong lòng nghĩ chỉ là tỷ võ, hà tất phải gây thương vong.

Kỳ thật đây chính là mặt âm hiểm của người trong giang hồ, chỉ là Chu Thiếu Dương hoàn toàn không biết.

Lúc này, trên đài Hồ Thiết Vũ dương dương đắc ý, tay để sau lưng đi một vòng võ đài, phát ra một tràng cười sang sảng.

Đúng lúc này, trong đám người có một gã lùn bước ra, thân cao không quá ba thước, đầu to quá khổ. Chỉ thấy gã lắc cái đầu trọc, “Vù” một tiếng, gã từ dưới đất nhảy lên đạp lên đầu vai đám khán giả hai cái, sau cùng rơi xuống võ đài.

Hồ Thiết Vũ ngưng thần nhìn kĩ.

Thấy cái đầu trọc lóc của gã lùn phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đôi lông mày chổi xể, cặp mắt như chuông đồng cắt ngang sống mũi, phía dưới chót mũi là râu. Mồm to như quả bầu, xung quanh tua tủa những sợi râu đen ngắn, ngực gà lưng gù, đôi chân gầy đang miễn cưỡng chống đỡ cái đầu to lớn. nhìn từ trên xuống trông giống như con cò. Trong tay đang cầm một cây cung sắt, nhưng lại không có dây. Cây cung này chắc hẳn là vũ khí của hắn.
Hồ Thiết Vũ dừng lại nhìn, trong tâm không khỏi nở nụ cười khinh mạn, hắn ôm quyền nói:
-Muốn tỉ võ, trước tiên hãy cho biết danh tính, không biết tôn huynh quý tính đại danh là gì?

Gã thấp lùn trả lời:
-Ta đây là Lôi Hoán ở Quỳnh Châu, thấy ngươi thân thủ bất phàm, nên lên đây xin được chỉ giáo.

Nói xong, triển khai đinh bộ, hai tay chắp lại thành quyền, chuẩn bị xuất chiêu. Hồ Thiết Vũ lùi lại tay cầm thiết tỳ bà đưa lên, thuận tay gảy nhẹ, phát ra một âm thanh chói tai. Gã thấp lùn thấy âm thanh như tiếng sấm không khỏi kinh hoảng, bất giác không cầm nổi một tiếng than khổ.

Tình thế khẩn cấp, hắn bèn nâng thiết cung dùng chiêu "Đao Phách Hoa Sơn" nhắm vào đầu Hồ Thiết Vũ đánh tới. Hồ Thiết Vũ cười vang, thuận tay dùng thiết tì bà đưa lên phía trên đỡ đòn. Chỉ nghe "bang" một tiếng, tia lửa xẹt ra khắp nơi.

Gã lùn dùng đến chín thành công lực, khiến hổ khẩu tay Hồ Thiết Vũ tê chồn.
Đoán gã lùn này phải có chút lai lịch. Hồ Thiết Vũ liền huy động thiết tì bà liên tục xuất chiêu, khiến cây thiết tì bà nặng năm mươi cân như đang nhảy múa.Lật lên lật xuống, tựa như đại bàng vỗ cánh.
Các dây đàn chuyển động cùng với tiếng gió rít ào ào là tiếng đàn “u u” buồn bã thê lương, như nọc độc ác xà, như sói đói kêu gào trong đêm, âm ma khủng bố, lại thêm ai oán não nùng, kinh tâm đoạn trường.

Một cảm giác đau khổ buồn thương cùng với âm thanh quái dị khủng bố như tràn ngập tim phổi, chấn động màng nhĩ. Đám người phía dưới đài nghe thấy âm thanh này, cũng đồng thời tâm phiền ý loạn, đầu váng mắt hoa.

Chu Thiếu Dương nghe âm thanh đó, cảm thấy tâm phiền ý loạn, tức thì vận khởi công lực làm tâm tĩnh lặng như nước, trong lòng thấy Hồ Thiết Vũ có thể sử thiết tì bà đến cảnh giới như vậy cũng thầm kinh hãi.

Lúc này gã lùn Lôi Hoán kia thân nhẹ như chim yến, nhanh như chớp nhảy tránh được thanh thiết tì bà đang công tới. Đột nhiên thân hình hắn vọt lên cao cả trượng, rồi chui xuyên qua chân của Hồ Thiết Vũ, vung tay triển khai thiết cung, được thế đánh tới, khiến cho Hồ Thiết Vũ bối rối tay chân, vội khảy đàn lia lịa.

Dần dần, Lôi Hoán nghe thấy âm thanh, tâm tình bắt đầu phiền loạn, hắn bèn cật lực khống chế bản thân, vận lực tập trung vào đối thủ. Tuy nhiên, việc không như ý hắn, âm thanh buồn bã thê lương, cứ như những sợi tơ vô hình, cứ từng sợi từng sợi quấn chặt lấy tâm trí hắn.

Hắn bất tri bất giác như say như mê, mơ mơ màng màng, tựa như rơi vào động mãng xà, quên mất vẫn đang tỉ võ trên lôi đài. Phân tâm một chút, liền bị Hồ Thiết Vũ vận kình lực toàn thân, cầm cây thiết tì bà năm mươi cân dùng chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh nhằm hướng đỉnh đầu đánh xuống.

Gã lùn Lôi Hoán nhìn thấy, toàn thân lạnh ngắt, cấp tốc xử chiêu "Thần Hồ Xuất Lâm" nhanh chóng thoát thân, chỉ tiếc là chậm một bước, cổ chân trái đã bị đánh trúng. Lập tức máu chảy như suối, nhuộm đỏ cả lôi đài.

Gã lùn Lôi Hoán quả nhiên xứng danh võ lâm Quỳnh Châu, cắn chặt răng không rên một tiếng, sử chiêu "Lý Ngư Đả Đỉnh", dùng một chân gượng đứng dậy, hướng phía Hồ Thiết Vũ chấp tay vái chào, nói "hẹn tái ngộ" rồi tự mình nhảy xuống đài bỏ đi.

Đám người dưới đài thấy Hồ Thiết Vũ thắng hai trận liên tiếp, tặc lưỡi tán tụng, tiếng hoan hô như sấm động. Khiến cho Lý tướng quân ngồi một bên cũng thực là cao hứng.

Lúc này đã gần trưa, mọi người nghỉ ngơi dùng bữa, chiều lại tiến hành tỉ võ tiếp. Nhân lúc này Cừu Thiên Long dẫn Chu Thiếu Dương tới bái kiến Lý tướng quân.

Lý Thành Lương trong lúc đang cao hứng bội phần , nên đã quay trở về chánh phòng, ngồi trên ghế trúc, an nhàn hút tẩu thuốc làm bằng bạc, phun ra làn khói thơm tựa như tơ, đột nhiên hạ nhân chạy vào báo:
-Khải bẩm Tổng binh đại nhân, Cừu Thiên Long cùng với một vị giang hồ nhân sĩ đến muốn bái kiến ạ.

-Cho họ vào đi !

Lý Thành Lương chậm rãi nói tiếp:
-Ra ngoài, mời Hồ Thiết Vũ và chúng tướng quân tới Thanh Phong Các, nói rằng ta muốn thiết yến tại đó.

Gia nhân lĩnh mệnh thối lui.Một lúc sau Cừu Thiên Long cùng Chu Thiểu Dương bước tới gần Lí Thành Lương, vén vạt áo, quì xuống nói:
-Bẩm báo Tổng binh đại nhân , ti chức lần này đặc biệt dẫn theo vị võ lâm nhân sĩ này tới bái kiến Tổng binh đại nhân. Ti chức lần này có thể thuận lợi hoàn thành được nhiệm vụ, cũng toàn là nhờ vị Chu Thiếu Dương Chu thiếu hiệp này.

Nói xong liền giới thiệu Chu Thiếu Dương với Lý Thành Lương. Lý Thành Lương nghe xong đưa mắt nhìn, thấy Chu Thiếu Dương là nhất biểu nhân tài, lại có phong cách đại tướng, không khỏi hoan hỉ khen thầm trong lòng, đoạn nói:
-Chu đại hiệp trượng nghĩa tương trợ cho thuộc hạ của bổn nhân hoàn thành sứ mệnh, bổn nhân thật cảm kích vô cùng, tại hạ sẽ thiết yến tại Thanh Phong Các, hi vọng Chu đại hiệp sẽ tới chung vui.

Chu Thiếu Dương theo phép giang hồ hoàn lễ, rồi mới trả lời:
- Lý tướng quân, tại hạ chỉ là một thảo dân tầm thường, để Lý tướng quân phải hao phí, thật không phải phép.

Lý tướng quân nhìn Chu Thiếu Dương đĩnh đạc lễ độ, bất giác thập phần hoan hỉ, nhất định muốn cùng Chu Thiếu Dương đến Thanh Phong Các. Chu Thiếu Dương không thể từ chối được thịnh tình của Lý Thành Lương, chỉ còn cách gật đầu đáp ứng.
Cùng lúc đó, Hồ Thiết Vũ vừa chiến thắng trong tỉ võ đài cũng cùng với những kẻ khác đi về phía Thanh Phong Các.

(Hết chương 9) ngantruyen.com