Tầm Đỉnh Ký (Mới nhất: Chương 24)

Chương 17: Kinh Trung Ngộ Hiểm/font>/b>




Sau khi Chu Thiếu Dương bị Vạn Lịch Hoàng Đế lưu lại trong triều, hắn mới biết đã bị trói chân trói tay. Hắn tịnh không quen với các quy củ trong triều. May là Vạn Lịch Hoàng Đế rất chiếu cố tới hắn. Văn võ bá quan cũng không để ý gì.

Không lâu sau, Vạn Lịch Hoàng Đế phong hắn là Trấn Thân Vương. Từ khi trở thành trấn Thân Vương thì người tới bái kiến, dâng lễ vật không ngớt, làm cho Chu Thiếu Dương mệt mỏi không thể chịu nổi.

Hôm nay, Chu Thiếu Dương thay quần áo đi ra ngoài tham quan cảnh sắc của Kinh Thành. Trên đường người qua lại tấp nập. Mặc dù chiến hoả liên miên, thế sự hỗn loạn, nhưng nơi kinh thành vẫn thập phần náo nhiệt. Người người bốn phía mua sắm du ngoạn.

Trong lòng hắn mười phần hưng phấn, nhìn trái ngó phải, tuy thời cổ này các loại hàng hoá vật phẩm không nhiều bằng thời hiện đại, nhưng chế tạo tinh xảo, Chu Thiếu Dương không kìm được thầm khen cổ nhân tay cao nghệ khéo.
Đúng lúc Chu Thiếu Dương đang quan sát một gánh hát tạp kỹ, bỗng nhiên tiếng huyên náo và kêu gào vang tới tai. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cỗ xe ngựa từ xa phóng đến, làm cho người người hoảng loạn chạy tránh ra tứ phía. Cỗ xe chạy qua làm liên lụy tới các quầy bán hàng trên đường, cả một con phố tràn ngập hoa quả và hàng hoá bị va đổ. Chu Thiếu Dương thấy người đánh xe không hề chậm lại, roi ngựa quất xuống không ngừng, trong lòng không kìm được một cơn tức giận, thầm nghĩ “Nơi kinh thành không ngờ lại có loại người phóng túng thế này“.

Vì vậy hắn quyết định cản mấy người trên xe ngựa lại trừng trị một phen. Chẳng mấy chốc cỗ xe đã phóng trước mặt cách Chu Thiếu Dương tầm ba, bốn thước. Chu Thiếu Dương đứng ra giữa đường cản cỗ xe lại. Người đánh xe thấy có người đứng ở giữa đường vội vã kéo ngựa dừng cương cỗ xe. Sau đó hắn nhẩy xuống xe, giận dữ hầm hầm bước tới trước mặt Chu Thiếu Dương, quát lớn:
- Tiểu tử kia, muốn tìm chết sao mà dám cản xe ngựa của chủ nhân ta.

Chu Thiếu Dương thấy kẻ này hung hăng như vậy, nộ hoả bùng phát bèn thét trả:
- Giữa ban ngày ban mặt, sao ngươi dám đánh xe như vậy? Làm cho bách tính hoảng sợ. Trong mắt ngươi còn có vương pháp nữa không?

Kẻ đó nghe vậy cười lên ha hả:
- Vương pháp? Tiểu tử kia, ngươi dám chặn xe ngựa chủ nhân ta lại, tức là động đến vương pháp rồi đó. Hãy để ta giáo huấn tiểu tử không biết trời đất ngươi.

Nói rồi đánh thẳng một quyền vào mặt Chu Thiếu Dương. Chu Thiếu Dương khẽ nghiêng người tránh khỏi quyền đó. Kẻ kia thấy một quyền không trúng, lại xuất thêm một quyền nữa.

Chu Thiếu Dương thấy kẻ đó bức bách như vậy bèn hoa tay phát ra một chưởng đánh tới. Gã đánh xe không hề tránh né. Quyền đầu chạm nhau. Cả hai đều giật mình, không ngờ không đánh ngã được đối phương. Hai bên chính tại lúc chuẩn bị xuất thủ tiếp bỗng nhiên một đội quan binh từ trong đám người xung quanh ào ra ngăn hai người lại. Tên đội trưởng nhìn hai người thét lớn:
- Ở giữa kinh thành lại dám bày chuyện đánh nhau. Lá gan bọn ngươi quả thật không nhỏ. Người đâu, đem bắt chúng lại.

- Ai nói bắt người đem đi vậy?
Bỗng nhiên trong xe phát ra một âm thanh trong trẻo, rồi mọi người đều thấy trước mắt như sáng bừng lên. Chỉ thấy một vị giai nhân tuyệt sắc bước xuống xe, giống như một tiên nữ, khí chất cao quý, diễm lệ tuyệt trần. Có điều thần tình của nàng vô cùng lạnh lùng, trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào. Nữ tử đó lại hỏi:
-Vừa rồi ai nói bắt người đem đi!

Viên đội trưởng vội hạ giọng đáp khẽ:
-Trời! Nguyên lai là Long tiểu thư. Đã là người của Long tiểu thư, đương nhiên bọn tiểu nhân đâu dám.

Nói xong hắn nhìn nhìn Chu Thiếu Dương rồi chỉ tay hạ lệnh cho binh lính thủ hạ:
- Mang tên đó đi.

Mấy tên binh sỹ nghe vậy đang định bước lên bắt người. Bỗng nhiên âm thanh trong trẻo kia lại cất lên:
- Gì vậy, vẫn muốn bắt người sao? Sao còn chưa biến đi cho ta?

Tên đội trưởng nghe vậy vội vã đáp:
- Ti chức không dám, không dám. Ti chức đi ngay đây.

Nói xong hoa tay một cái, giống như chuột trông thấy mèo chạy vội đi. Con người mỹ lệ mà tên đội trưởng gọi là Long tiểu thư liếc nhìn Chu Thiếu Dương, thầm nghĩ trong lòng “Quả thật là một nam tử anh tuấn. Sao trước đây ta lại chưa thấy ở kinh sư?“. Nhưng nét mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ, cao ngạo hướng Chu Thiếu Dương hỏi:
- Ngươi tên là gì? Sao lại cản xe ngựa của bổn tiểu thư lại?

Chu Thiếu Dương thấy khẩu khí của nữ tử như đang hỏi một hạ nhân vậy, trong lòng mười phần phản cảm, vì vậy lạnh lùng đáp:
- Danh tự của ta, Long tiểu thư không cần phải biết. Có điều người đánh xe của nàng ngang tàng, làm cho bách tính hoảng sợ như vậy, hy vọng Long tiểu thư sau này hãy quản lý dậy bảo hạ nhân trong phủ.

Nói xong gã chuyển mình bỏ đi. Long tiểu thư bị lời nói của Chu Thiếu Dương làm cho giật mình. Đợi khi nàng tỉnh lại, Chu Thiếu Dương đã sớm bỏ đi. Nhìn sau bóng lưng Chu Thiếu Dương nàng trút tức giận lên gã đánh xe:
- Khổng Tam, thay ta tìm hiểu kỹ về thân thế của hắn.

Nói xong nàng quay trở lại xe. Khổng Tam nghe vậy trong lòng không khỏi kỳ quái “Sao tiểu thư lại có vẻ hứng thú với tên cản xe này nhỉ? Chẳng nhẽ lại muốn trả thù? Chắc không phải vì nếu muốn trả thù sao không kêu bọn quan binh bắt tiểu tử đó đi? Rồi tại sao lại có vẻ băn khoăn vậy? Chẳng nhẽ …?“

- Khổng Tam, sao chưa lên xe.

-Dạ! Tiểu thư.

Khổng Tam vội bỏ hết suy nghĩ linh tinh trong đầu, ngồi lên xe, rồi dong xe bỏ đi.

Sau khi cỗ xe đi khỏi, đường phố lại khôi phục lại vẻ náo nhiệt như cũ. Chu Thiếu Dương đi dạo một vòng rồi cũng trở về phủ. Ngồi chưa ấm chỗ đã có người tới báo:
- Vương gia, Long thái sư cầu kiến.

Chu Thiếu Dương nghe xong thầm nghĩ “ Sao lão lại tự mình đến đây vậy?“. Vội sai hạ nhân mời lão vào. Nguyên lai Long thái sư chính là thái sư đương triều Long Thiên Sơn. Người này từ khi Vạn Lịch Hoàng Đế đăng cơ, do tiên hoàng chỉ định quản lý toàn bộ triều chính, quyền khuynh thiên hạ. Ở kinh sư, có thể nói là không ai dám chống đối. Chỉ thấy một người trạc năm mươi tuổi khoác trường bào mầu tím, ngũ quan tươi tắn, râu dài uy nghi tiến tới. Đó chính là Long Thiên Sơn. Long Thiên Sơn đi vào bên trong hướng Chu Thiếu Dương cười cười nói:
- Vương gia, hôm nay lão phu đến đây cầu kiến. Không hiểu có mạo phạm gì không?

Nói xong quay ra ngoài gọi:
- Sao còn chưa mang vào.

Chu Thiếu Dương thầm kêu kỳ lạ, chỉ thấy hai hạ nhân đã bê một chiếc hòm vào. Long Thiên Sơn sau đó mở chiếc hòm ra, bên trong toàn bộ là vàng ròng. Chu Thiếu Dương thấy vậy hoang mang vội hỏi:
- Long thái sư, ngài làm vậy là có ý gì?

Long Thiên Sơn cười đáp:
- Vương gia, lão phu hôm nay xin phép thay mặt tiểu nữ tạ lỗi với Vương gia. Tiểu nữ và kẻ dưới hôm nay đã mạo phạm đến Vương gia, hy vọng Vương gia rộng lượng bỏ qua.

Chu Thiếu Dương nghe Long Thiên Sơn nói một hồi mới biết là có việc gì, hắn bèn đáp lời:
- Long thái sư, ngài quá khách khí rồi. Chiếc hòm này xin thái sư mang về cho. Hơn nữa, hy vọng sau này thái sư nghiêm khắc quản giáo tiểu nữ và kẻ dưới.

Long Thiên Sơn nghe vậy, trong lòng tức giận, nhưng mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên:
- Vương gia dậy chí phải. Nếu mà Vương gia không có hứng thú với vàng bạc như vậy, hãy để tiểu nữ trực tiếp tới xin lỗi Vương gia.

Nói rồi lại quay ra ngoài gọi lớn:
- Tiên nhi, vào đây đi.

Nguyên lai Khổng Tam đã tìm hiểu được người cản xe ngựa hôm nay không ngờ lại là Trấn Thân Vương Chu Thiếu Dương, người đang được hoàng đế sủng ái. Hắn tự biết mình và tiểu thư đã gây đại hoạ nên vội mang chuyện báo lên Long Thiên Sơn. Long Thiên Sơn nghe xong, thầm kêu không tốt. Lão biết địa vị của Trấn Thân Vương Chu Thiếu Dương trong lòng hoàng đế là thế nào. Hà huống hoàng đế với hắn còn xưng huynh gọi đệ. Nếu để hắn mang việc này nói lên hoàng thượng, bản thân lão sẽ gặp nhiều phiền toái. Vì vậy lão khi biết Trấn Thân Vương đã quay về phủ vội kêu hạ nhân chuẩn bị một hòm đầy vàng, lại mang nữ nhân tới vương phủ xin lỗi. Theo tiếng gọi của Long thái sư, vị nữ tử mỹ lệ hôm nay Chu Thiếu Dương gặp trên đường lại hiện ra trước mặt gã. Chu Thiếu Dương giờ biết đó chính là con gái của Long thái sư gọi là Long Tiên Nhi, không lạ khi thái độ của nàng lại cao ngạo như vậy. Long Tiên Nhi đi đến trước mặt Long thái sư, gọi khẽ:
- Cha!

Long Thiên Sơn nghe xong hướng nàng nói:
- Mau, còn chưa dâng trà tạ lỗi với Vương gia.

Long Tiên Nhi không dám trái lời cha phải nâng ấm trà lên rót một chén rồi dâng lên trước mặt Chu Thiếu Dương. Chu Thiếu Dương thấy nàng tuy hạ mình làm việc của người dưới như vậy, nhưng khí chất vẫn thập phần cao quý, thần tình thập phần cao ngạo. Hắn lúc này mới minh bạch Long Tiên Nhi là kiểu người như vậy, cũng không nói gì, tiếp lấy chén trà, một ngụm uống sạch. Long thái sư thấy Chu Thiếu Dương uống trà rồi thì cười ha hả nói:
- Vương gia quả là người đại nhân đại lượng. Hiểu lầm giữa tiểu nữ và vương gia vậy là đã giải quyết xong. Tiên nhi, còn mau không tạ ơn vương gia.

Long Tiên Nhi nghe vậy, trong lòng không khỏi mâu thuẫn. Từ lâu rồi nàng không phải nói hai từ đó ra với bất cứ ai. Nhưng hôm nay phụ thân lại ép nàng trước mặt hạ nhân phải nói ra hai từ này, nàng có thể không nói sao. Vì vậy nàng cứ đứng đó bất động. Long Thiên Sơn thấy vậy biết rằng nữ nhân bảo bối này đã bị chọc giận, vội vã giục:
- Tiên nhi!

Chu Thiếu Dương biết Long Tiên Nhi không thích vậy bèn quay sang Long Thiên Sơn bảo:
- Vậy là đã xong. Thái sư! Chuyện hiểu lầm giải quyết rồi, tưởng thái sư cũng không cần phải như vậy.

Long Thiên Sơn thấy Chu Thiếu Dương hạ lệnh trục khách, đành phải chào cáo từ. Long Tiên Nhi theo sau lão bỏ đi, chỉ là trước khi bỏ đi dùng một ánh mắt kỳ quái liếc Chu Thiếu Dương. Chu Thiếu Dương cũng nhận ra, đợi cha con Long thái sư đi rồi, hắn bèn về phòng nghỉ ngơi.

Hết chương 17
ngantruyen.com