Nhất Kiếm Quang Hàn Khởi Thư Lâu

Chương 4: – Kiếm Bạt Nỗ Trương (phần 2)


Chương 4 – Kiếm bạt nỗ trương (giương cung bạt kiếm).

- Miệng lưỡi thật là lợi hại.

- Ngươi cũng quá coi thường người khác rồi.
Mỹ nhân áo trắng nói:
- Ngươi nghĩ ta dựa vào cái gì?

- Ta không cần nghĩ.

- Không cần nghĩ?

- Ta chỉ muốn thử một lần.

- Thử một lần?
Mỹ nhân áo trắng cười nói:
- Cần gì phải thử, ngươi không phải nói chúng ta ngang sức ngang tài sao?

- Không thử cũng được, vậy hãy lập tức thả người.

- Thả người là chuyện rất dễ dàng. Ta nói rồi, ta nguyện ý bán cho ngươi cái giao tình này.
Mỹ nhân áo trắng thản nhiên cười:
- Ngươi cũng quá nóng nảy rồi.

- Ta nóng nảy?

- Liễu Nhị Ngốc! Lẽ nào ngươi quang lâm sơn cốc, ta dùng thân phận chủ nhân thành tâm thành ý xem ngươi như khách nhân…

- Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bày rượu đón khách?

- Chuyện này tùy người nghĩ như thế nào, nói là thiết yến tẩy trần cũng được, nói là bôi tửu ngôn hoan (chén rượu lời vui) cũng tốt.
Mỹ nhân áo trắng nói:
- Dù sao quý khách đến nhà, đó là việc đương nhiên.

- Thịnh ý này xin tâm lĩnh.

- Ngươi… vì sao?

- Ha ha! Kẻ hèn này cảm thấy có chút được sủng ái mà lo sợ. Từ trước đến giờ vốn không quen biết, vì sao ngươi lại xem trọng ta như vậy?
Liễu Nhị Ngốc bỗng nhiên cười lớn:
- Tiệc này không tốt! Bạch Phượng Tử, đừng đánh trống lảng.

Bạch Phượng Tử? Vị mỹ nhân áo trắng này là Bạch Phượng Tử?

Nếu như hắn đã gọi được tên của đối phương, tất nhiên hắn đã biết rất rõ, đã sớm thăm dò được nội tình của đối phương.

Mỹ nhân áo trắng khẽ giật mình.

- Liễu Nhị Ngốc, ngươi quả nhiên thần thông không nhỏ!
Nàng hiển nhiên có chút kinh ngạc:
- Làm sao ngươi dò ra được ta là Bạch Phượng Tử?

- Chuyện này không quan trọng.

- Ta cảm thấy rất kỳ quái. Trên giang hồ ta vốn không có danh tiếng lớn lao gì, người biết Bạch Phượng Tử cũng không nhiều lắm.

- Chuyện xấu đã làm cũng không ít.

- Ngươi đừng nói bậy! Ta đã làm chuyện xấu gì?

- Không nói trước đây, hiện tại trước mắt ngươi đang làm mưa làm gió.
Liễu Nhị Ngốc nói:
- Ngươi còn có một danh hiệu khác?

- Danh hiệu?

- Phượng Lạt Tử.

- Ồ! Thì ra là ngươi sợ độc.
Bạch Phượng Tử bật cười:
- Xem ra ngươi cũng không phải là người có lá gan lớn nhất.

- Không sai.
Liễu Nhị Ngốc thản nhiên thừa nhận:
- Ta quả thật không phải người có lá gan lớn nhất, chỉ là một người khó chọc khó dây vào.

- Thế nào khó chọc?

- Ít ra phép khích tướng của ngươi đối với ta không dùng được.

- Đúng vậy, ta đã dùng phép khích tướng, nhưng phép khích tướng này của ta cũng không có ác ý.
Bạch Phượng Tử bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi:
- Có phải từ trước đến giờ ngươi đều không tin tưởng nữ nhân?

Tiếng thở dài này của nàng hình như không có lý do, mà câu hỏi này càng khiến cho kẻ khác khó lường.

Thậm chí, Liễu Nhị Ngốc cảm thấy câu hỏi này rất nhàm chán.

Tương tri giữa người, quý tại tri tâm, nam nhân cùng nữ nhân có gì khác nhau? Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đương nhiên cũng trả lời không được.

- Nhưng ta biết...
Bạch Phượng Tử chăm chú nhìn y:
- Ít ra ngươi cũng còn tin tưởng một nữ nhân.

- Ai?
Hắn không thể không hỏi.

- Trầm Tiểu Điệp.

Chuyện này lại là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, nàng lại nhắc tới Trầm Tiểu Điệp, lẽ nào nàng quen biết Trầm Tiểu Điệp?

Sau khi xảy ra sự tình Bạch Ngọc lâu, vị thanh lâu danh kỹ bên sông Tần Hoài đã lặng lẽ ẩn cư, hôm nay không rõ tung tích.

Liễu Nhị Ngốc khẽ giật mình, mở to hai mắt.

Xem ra hắn cũng không biết nơi hạ lạc của Trầm Tiểu Điệp, có lẽ thật sự bên sông Tần Hoài chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không thâm giao.

Nhưng vì sao hắn lại tin tưởng một nữ nhân bèo nước gặp nhau?

- Ngươi rất nhớ nàng ta phải không?
Ánh mắt Bạch Phượng Tử sắc bén, giống như hải dương sâu không thể lường.

- Ta…
Liễu Nhị Ngốc không biết trong hồ lô của nàng có chứa thuốc gì.

- Chuyện này cũng khó trách.
Bạch Phượng Tử lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Trầm Tiểu Điệp rất được lòng người, còn ta lại là một Phượng Lạt Tử.

Nàng lại có loại cảm xúc này, chẳng lẽ đã từng thất ý trên tình trường?

- Bạch Phượng Tử, đừng dây dưa!
Bỗng nhiên Liễu Nhị Ngốc sầm mặt, hắn lạnh lùng thốt:
- Chốt lại một câu, rốt cuộc ngươi có thả người hay không?

Hắn đột nhiên cảnh giác, không muốn để Bạch Phượng Tử tiếp tục nói chuyện dông dài, khỏi đi vào ngõ cụt. *

* Nguyên văn: đi vào sừng trâu. Dùng để chỉ những vấn đề không có cách giải quyết hoặc là không đáng để giải quyết.

Đương nhiên, hắn rất muốn biết tình hình gần đây của Trầm Tiểu Điệp.

Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, một khi liên quan đến cảm tình, con người sẽ trở nên rất yếu đuối, dẫn đến rất nhiều điều phiền não.

Đương nhiên hắn không muốn biến thành người như vậy.

- Ôi! Liễu Nhị Ngốc, tính tình của ngươi thật nóng nảy.
Bạch Phượng Tử than:
- Sao lại hở một tý là trở mặt?

- Trước giờ ta luôn như vậy.

- Hôm nay đã không giống rồi.
Bạch Phượng Tử nói:
- Hôm nay ngươi đã là Kim Lăng đại hiệp, nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, trên giang hồ có quyền có thế, uy phong vạn trượng, đương nhiên đã không giống trước kia, cho nên…

- Được rồi, ngươi đã nói xong chưa?

- Vẫn chưa.
Bạch Phượng Tử thản nhiên cười:
- Có câu là nghe tiếng không bằng gặp mặt, có phải ngươi đã nhìn ra ta thật sự rất độc hay không?

- Chuyện này lại nhìn không ra.

Hắn đích xác nhìn không ra. Mỹ nhân áo trắng trước mắt này không những dung mạo tú lệ, mà mỗi ánh mắt nụ cười đều tỏ ra dịu dàng động lòng người, giọng nói ngọt ngào, ánh mắt nhu hòa, đầy vẻ thâm tình.

- Ngươi còn tin ta là Phượng Lạt Tử sao?

- Ta tin.

- Cái gì?
Bạch Phượng Tử khẽ giật mình:
- Liễu Nhị Ngốc, ngươi lẽ nào chỉ tin tưởng lỗ tai của mình, không tin vào hai mắt của mình sao?

- Ta đương nhiên tin tưởng hai mắt của mình.
Liễu Nhị Ngốc nói:
- Bởi vì ta đã thấy được rõ rõ ràng ràng những người bị nhốt trong lồng này. Chuyện này còn rõ ràng so với bất cứ thứ gì khác, con mắt của ta sáng như tuyết, lỗ tai cũng không có vấn đề gì.

- Thì ra là thế.

- Lẽ nào như vậy còn chưa đủ?

- Cho nên ngươi mới không dám tiếp nhận lời mời của ta.
Bạch Phượng Tử nói:
- Sợ trong rượu có độc sao?

- Đây là chính ngươi nói.

- Ngươi thì sao?

- Ta lại không nghĩ đến những điều này.

- Ngươi nghĩ đến cái gì?

- Ta chẳng nghĩ đến gì cả, chỉ muốn kìm nén tính tình, xem thử ngươi rốt cuộc muốn dở trò gì.
Bỗng nhiên Liễu Nhị Ngốc đảo mắt:
- Tuy nhiên, nếu như ngươi vẫn cứ tiếp tục dây dưa, ta không đủ nhẫn nại đâu!

- Ngươi muốn thế nào?

- Ta muốn bảo ngươi im miệng.

- Vì sao?

- Bởi vì chuyên tâm.
Liễu Nhị Ngốc lạnh lùng nói:
- Đem cơ trí dùng trên miệng, không bằng dùng trên tay chân.

- Ngươi muốn động thủ?

- Đúng, động khẩu không bằng động thủ.
Liễu Nhị Ngốc nói:
- Có lẽ chỉ có con đường này là gọn gàng nhất.

- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?

- Thật sự.
Liễu Nhị Ngốc đáp rất kiên quyết. Y phục màu lam chớp động, bóng người hoa lên, hắn đã xuất thủ.

Đây thật sự là con đường gọn gàng dứt khoát.

Mặc cho ngươi mồm mép ra sao, trên giang hồ vẫn coi trọng tay chân linh hoạt, công phu trên mũi đao lưỡi kiếm.

Liễu Nhị Ngốc không có đao kiếm, chỉ có một thanh chủy thủ nhỏ.

Nhưng lúc này ngay cả thanh chủy thủ hắn cũng không dùng đến, bởi vì hắn không muốn giết người, nhất là không muốn giết chết một nữ nhân. Hắn chỉ muốn bắt nàng ta chịu khổ một chút, bức nàng ta thả Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử.

Đương nhiên, đây là chuyện rất tốn công.

Nhưng hắn tình nguyện phí sức thêm một chút.

Chỉ thấy thân hình hắn nghiêng qua, động như gió thổi, cánh tay phải vươn ra, chụp thẳng về hướng uyển mạch của Bạch Phượng Tử.

- Ôi, làm gì vậy chứ?
Bạch Phượng Tử lại cười khúc khích:
- Thì ra ngươi cũng không thành thật, muốn nắm tay của ta.

Vòng eo nhỏ nhắn khẽ vặn, thân hình nàng vô cùng linh hoạt trượt ra năm bước.

Một trảo thất bại nhưng Liễu Nhị Ngốc cũng không thèm để ý, bởi vì hắn chỉ muốn trước tiên thăm dò hư thực của đối phương. Hắn biết rõ đương nhiên nữ nhân được xưng là cay độc này không chỉ độc ngoài miệng.

Vậy mà Bạch Phượng Tử lại không hoàn thủ.

Nàng không hoàn thủ, cũng không biểu thị là nàng nhượng bộ, chấp nhận yêu cầu của Liễu Nhị Ngốc thả Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử.

Thậm chí ngay từ đầu nàng đã không có dự định này.

- Liễu Nhị Ngốc, đừng cho là ta sợ ngươi.
Nàng cười cười nói:
- Nếu như thật sự trở mặt…

- Thế nào?

- Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu.
Bạch Phượng Tử dùng một loại ngữ khí bóng gió nói:
- Đừng nghĩ Thiên Hương cốc là Bạch Ngọc lâu!

Lời nói rõ ràng rất kiên quyết, nhưng trên mặt vẫn đang tràn ngập ý cười.

Một mỹ nhân yểu điệu, nhăn mặt nhíu mày thì rất khó coi, nàng không muốn phá hư hình tượng mỹ lệ của mình.

Nhưng điều này sao có thể dọa được Liễu Nhị Ngốc.

Hắn bất kể nơi này là Thiên Hương cốc hay là Bạch Ngọc lâu, cũng không nói là hiểu hay không hiểu, chỉ dùng hành động để trả lời, bước chân bỗng nhiên trượt qua, cả thân thể xoay tròn.

Càng xoay càng nhanh, một người đã biến thành hai người, hai người biến thành trăm ngàn người, di chuyển vòng quanh Bạch Phượng Tử.

Bỗng nhiên một tiếng động nhỏ vang lên, chỉ phong phá không mà ra.

Bạch Phượng Tử kinh hãi, nhất thời sắc mặt đại biến, ý cười nồng đậm rốt cuộc cũng biến mất tăm.

Hoa không mãi đẹp, trăng không mãi tròn, nhân sinh chung quy cũng khó bảo toàn nụ cười vĩnh cửu.

Trong lúc vội vã, hai vai nàng nhoáng lên, khó khăn lắm mới tránh thoát một luồng chỉ phong mạnh mẽ, “vù vù vù”, chỉ phong ào ạt không ngừng lập tức lại đan xen mà đến.

Chiêu này thật sự thần kỳ, mặc dù bốn phía bóng người tán loạn, y phục phất phới, xoay vòng như một bánh xe, nhưng Liễu Nhị Ngốc thực tế chỉ có một, làm sao có thể ở nhưng góc độ khác nhau phát chỉ sinh ra gió?

Lẽ nào hắn thật sự có thần thông như Tôn Ngộ Không, nhổ một dúm lông liền có thể hóa thân thành ngàn vạn?

Chuyện này đương nhiên không phải.

Chỉ là thân pháp của hắn quá nhanh, khinh công tạo nghệ đã đạt đến đỉnh cao, thay hình đổi vị đã đến cảnh giới thần tốc kinh người.

Ám chỉ và cảnh cáo của Bạch Phượng Tử đã khiến cho hắn phải lộ tay nghề.

Nhưng cũng lưu lại một tay.

Mặc dù chỉ phong đan xen, mạnh mẽ có lực, đủ để cắt vàng xuyên đá, nhưng hắn xuất thủ lại rất có chừng mực, tịnh không đánh vào nơi yếu hại của đối phương.

Vì vậy bao giờ Bạch Phượng Tử cũng có thể tránh thoát được trong đường tơ kẻ tóc.

Tuy là như vậy nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, nàng né đông tránh tây, kinh hoàng thất thố, dưới chỉ phong vù vù không dứt bên tai, đã mệt đến mồ hôi nhễ nhại.

Đột nhiên, tiếng rít phá không, một luồng sáng lạnh bay vụt đến.

Bạch Phượng Tử hoảng sợ cúi đầu, nhất thời cảm thấy trên đầu mát lạnh, búi tóc tán loạn, còn rơi xuống vài sợi tóc.

- Liễu Nhị Ngốc, dừng tay… dừng tay…
Nàng kêu lên sợ hãi.

Hàn quang là thanh chủy thủ bảy tấc. Thanh chủy thủ này từ mé phải bay đến, lướt qua khoảng không, Liễu Nhị Ngốc chỉ trong nháy mắt lượn nửa vòng tròn, bóng người dừng lại ở mé trái, vươn tay tiếp lấy.

Chiêu thức này càng mỹ lệ, càng thần kỳ, gần như không thể tin được, có thể xưng là giang hồ nhất tuyệt.

- Dừng tay, sau đó thì sao?
Hắn hỏi Bạch Phượng Tử.

- Đầu của ta choáng váng rồi.
Bạch Phượng Tử định thần lại, sửa lại mái tóc rối bời, hai hàng lông mày nhíu chặt, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, vô hạn ủy khuất nói:
- Liễu Nhị Ngốc, ngươi thật là tàn nhẫn!

Khi khẽ cáu giận, nàng lại có một phong vận khác.

Mặc dù được xưng là Phượng Lạt Tử, nhưng nàng là nữ nhân, chưa quên đi một loại bản lĩnh khác của nữ nhân, giờ khắc này dĩ nhiên lại làm ra vẻ nũng nịu.

- Tàn nhẫn?

- Ngươi nhìn xem, cắt đứt bao nhiêu là tóc!

- Tóc thì tính là gì, so ra vẫn kém hơn một cái đầu.
Liễu Nhị Ngốc liếc nhìn một cái, cười lạnh nói:
- Tóc đứt có thể mọc lại, ngươi chỉ cần cẩn thận đứng để đứt mất cái đầu xinh đẹp kia là được.

- Đầu xinh đẹp?
Bạch Phượng Tử hai mắt sáng ngời, kinh hỉ nói:
- Ngươi cũng cảm thấy rất đẹp sao?

- Đáng tiếc trong đầu lại không hề đẹp.

- Trong đầu? Đây là có nghĩa gì?

- Nếu như ngươi thật sự nghe không hiểu, vậy thì không cần hỏi lại.
Liễu Nhị Ngốc nhướng mày, thần sắc có vẻ mười phần lạnh lùng nghiêm nghị.

Quả nhiên Bạch Phượng Tử không hỏi tiếp.

Nhưng tuyệt không phải nàng không hiểu, chỉ là không muốn nghiên cứu những thứ trong đầu, trong đầu chứa cái gì đều là thuộc về bí ẩn cá nhân.

- Liễu Nhị Ngốc, thân thủ của ngươi quả nhiên bất phàm!
Nàng thay đổi trọng tâm câu chuyện.

- Đâu có.

- So với dự đoán lúc trước của ta thì còn giỏi hơn rất nhiều.
Bạch Phượng Tử xoay chuyển con ngươi:
- Ta gần như bại trong tay ngươi rồi.

- Gần như? Lẽ nào ngươi không bại?

- Không không! Là ta gần như chết ở trong tay ngươi.
Bạch Phượng Tử lại cười:
- Chuyện này không nói sai chứ?

- Ta cũng không muốn độc ác bẻ hoa.

- Ta thấy được.
Bạch Phượng Tử nói:
- Ngươi là nam tử hán, chỉ bất quá muốn trước mặt nữ nhân ra vẻ ta đây, biểu hiện tư thái anh hùng mà thôi.

Nàng đang cười, nhưng trong nụ cười lại có dao.

- Hừ! Ngươi đại khái còn chưa chịu khổ đủ.

- Thế nào? Chẳng lẽ lại muốn động thủ?
Nụ cười của nàng biến thành cười nhạt:
- Lúc này nên đến phiên ta rồi.

Nàng chiếm được tiên cơ, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên.

Phóng lên nhanh, xuất thủ còn nhanh hơn.

Phóng lên, xuất thủ, hành động như nước chảy mây trôi.

Chỉ thấy cổ tay trắng ngần giương lên, ánh đen liền chớp lóe, “bách bách”, mạnh mẽ phóng ra ba mũi ám khí.

Đây là ba mũi ám tiễn, thế tới mạnh vô cùng.

Một nữ nhân có vẻ yếu đuối mong manh lại sử dụng loại ám khí bá đạo này, lực cổ tay hùng hậu càng khiến cho người ta khó có thể tin.

Mặc dù cảnh giác cực cao, luôn luôn lưu ý đề phòng, nhưng Liễu Nhị Ngốc lại không ngờ ả ta xuất thủ nhanh như vậy, nhất là khi khoảng cách mặt đối mặt chỉ có năm bảy bước, lại vẫn phóng ra ba mũi ám tiễn.

Phượng Lạt Tử không phải hư danh, quả nhiên là đủ độc.

Ba mũi ám tiễn, mặc dù chỉ là ám khí bình thường, không có gì gọi là tinh xảo, nhưng tàn nhẫn chính là trong gang tấc lại chính xác mười phần, thế bắn vừa mạnh vừa độc, nhoáng lên đã đến, khiến cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.

Liễu Nhị Ngốc ngẩn ra, gần như không có thời gian suy nghĩ.

Tránh không xong, né không khỏi, hơn nữa hắn cũng chỉ có hai tay, cho dù dùng cả hai tay cũng khó tránh khỏi bị một tiễn đâm thủng ngực.

Trong lúc vội vã, thân hình hắn ngửa ra, đột nhiên ngã về phía sau, dùng công phu “Thiết Bản Kiều”, hai chân vững vàng đóng chặt, lưng gần như kề sát mặt đất. “Vút vút”, ba mũi ám tiễn trượt qua trên ngực.

Thân thể hắn lật lại, đột nhiên nhảy vọt lên.

Hắn trợn mắt nhìn lại, trước mắt Bạch Phượng Tử đã biến mất, ngay cả mỹ nhân áo tím và mấy thiếu nữ áo hoa kia cũng không thấy một người nào.

Hiển nhiên trong khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ đều đã lẩn vào trong rừng sâu.

Xem ra ba mũi ám tiễn này chỉ nhằm thoát thân, ngăn cản Liễu Nhị Ngốc trong chốc lát để tranh thủ thời gian.

Nếu như có thể một kích trúng đích, đương nhiên là càng tốt.

Nhưng hiển nhiên Bạch Phượng Tử không nắm chắc chuyện này, cho nên ả một mặt xuất thủ, một mặt thoát thân, trước tiên chỉ cầu tự bảo vệ mình.



ngantruyen.com