Long Linh Tử Hiên (mới nhất: Chương 38)

Chương 12: QUÀ GỬI TẶNG HỶ SỰ CỦA DUYÊN TỶ VÀ TẶNG TỶ MỤI IU DẤU CỦA TTV NHÂN NGÀY GIỖ TỔ 9 CHƯƠNG LONG LINH TỬ HIÊN CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 23 Bài viết này được deviouslove thêm vào sau 3 phút và 15 giây Bài viết này được deviouslove thêm vào sau 5 phút và 32


Hôm nay ta luyện cuồng kiếm tam thức trong lòng cao hứng dị thường, rốt cuộc mình cũng có chút công phu. Linh nhi cũng tỏ ra vui vẻ định tặng cho ta thanh linh kiếm. Nhưng ta kiên quyết từ chối, Linh nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói : “ Thiếp cũng đều vì tướng công cả thôi mà!” nói xong quay đầu không để ý tới ta.
Ta vừa nghe có chút mềm lòng, ôn nhu nói : “ Ta cũng là lo cho nàng, vạn nhất sau này lão nhân ác độc đến tìm nàng, nàng không có vũ khí thì như thế nào? Ta cũng muốn tốt cho nàng cả thôi.!”
Nghe nói xong, Linh nhi xoay người ôm chặt lấy ta, đầu áp vào ngực. Ta trìu mến không ngừng vuốt ve mái tóc màu lam của nàng, trong chốc lát nàng đã thiếp đi. Ta dìu nàng lên giường.
“ Long thần, ngươi có đó không?”
“ Hà, ngươi định hỏi ta tại sao ngươi không thể hóa xuất vũ khí hả?” Long thần tựa như nhìn thấu tâm linh của ta.
“ Ta tưởng mình có thể phát xuất vũ khí! Ai, đáng tiếc ta không phải là linh thể.” Ta ủ rủ nói.
“ Tiểu tử, đừng lo lắng, mặc dù ngươi không phải là linh thể nhưng ngươi cũng có thể phát xuất ra vũ khí, nhưng chỉ là ta không rõ ràng lắm về trường hợp của ngươi! Ngươi từ từ nghiên cứu vậy!” Long thần an ủi ta.
“Ai…………” ta thở dài một hơi. Long thần cũng không nói gì, ta ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Ngày thứ hai, ta trực tiếp hướng nơi tập luyện của đội kiếm đạo xuất phát. Nghĩ tới chuyện hôm qua, chỉ vì đến trễ mà bị con cọp cái giáo huấn ta sợ hãi tóat mồ hôi. Cho nên ta tăng cước trình, nghĩ thà đến sớm còn hơn. Nhìn từ xa đã thấy ở trong có hai người đang tập luyện. Ta chậm rãi bước vào.
Thấy Lâm Uy bước tới ta chỉ tay nói : “ Bọn họ tập luyện hăng say quá!”
“ Ngươi nói gì, bọn họ chính là đang đấu nhau đấy!” Viên Long thấy ta tới liền nói.
“ Bọn họ đúng là tự đấu!” Lâm Uy bồi thêm. Ta thấy trong sân, một người sử dụng cổ kiếm, một người sử dụng kiếm của Nhật. “ Đây là, sao lại thế này?”
Vương Băng cũng bước tới nói : “ Sáng sớm, khi ta đến đây đã thấy họ đánh nhau! Tên kia đã đánh bại ba đối thủ.” Nói xong chỉ tay sang góc phòng, chỉ thấy bọn họ vẻ mặt uể ỏai, tựa không cam lòng, có người còn đang bôi thuốc, có người tay chân sưng vù.
Vương Băng tiếp theo nói : “ Nghe người ta nói tên cấm kiếm Nhật đến chỗ của bọn ta buông lời ngạo mạn. Có vài người không phục đã thách đấu hắn. Nhưng ta nghĩ chuyện không chỉ đơn giản như vậy! Tên đó hình như là thũ lãnh của bọn tân sinh.” nói xong chỉ tay về nhóm người bên góc kia. “ Nhìn đi, bọn chúng có ba tên vẻ mặt tiểu nhân, còn có hai tên cực lợi hại. Tên này cũng là một tân sinh. Bọn họ rất ngang ngựơc! Hệ cổ kiếm của chúng ta vốn có tiếng tăm, còn hệ kiếm Nhật trước đây vốn không nổi tiếng. Bọn họ định thông qua thủ đọan để tiện dương danh với người khác!” Vương Băng nghiến răng đưa ta mộc kiếm nói.
“ Thủ đọan như thế thật bỉ ổi! Bạch tỷ không có ở đây, trong khi những người ở đây thì kém quá! Bất quá chúng ta chỉ mới học kiếm!” Lâm Uy ngậm ngùi than.
“ Chẳng lẽ chúng ta không có cao thủ chế trụ bọn chúng!” ta phẫn nộ hỏi.
Chỉ thấy bọn họ lắc đầu nói : “ Chúng ta hiện giờ đều là tân sinh thứ nhất, những tân sinh cấp cao đều không dám ra trận. Bọn họ thật yếu nhược.”
“ A! “ một tiếng kêu thảm vang lên, một thành viên cổ kiếm bị đánh bay vào góc tường, nằm lăn trên mặt sàn. Chỉ thấy bọn hệ kiếm Nhật giương tự đắc, bước tới dẫm lên ngực người bị thưong cười hả hê.
“ Tiểu Tuấn!” tiếng một nữ sinh vang lên, nhưng có người nhanh chóng giữ vai nàng ta lại.
Tên sử kiếm Nhật nhìn Tiểu Tuấn nói : “ Cỡ như ngươi mà cũng đòi đấu với ta. Đồ vô dụng!”
Bọn ta nhất thời tức giận.
“ Nghe nói hắn chính là Hứa Phi!”
“ Hứa Phi, đúng là hắn! Không thể nào!”
“ …lần trước hắn ….”
Ta nghe mọi người bên cạnh không ngừng bàn tán về hắn. Đột nhiên Vương Băng bước ra, Lâm Uy cũng muốn bước lên nhưng ta giữ chặt tay hắn nói nhường cho Vương Băng trước.
Hứa Phi liếc nhìn Vương Băng, thu hồi chân lại. Vương Băng bước tới nâng Tiểu Tuấn dậy. Nữ nhân vừa nãy cất tiếng gọi cũng vội bước tới dìu Tiểu Tuấn ra một góc nghỉ ngơi. Lúc này Vương Băng lạnh lùng nói: “ Hành động của ngươi so với cầm thú không khác gì.” nói xong khinh bỉ nhìn Hứa Phi, chỉ thấy Hứa Phi mặt chuyển sang đỏ tía. Vương băng thật lợi hại, không ngờ còn có thể dùng lời nói kích nộ đối phương, làm tâm đối phương nhiễu lọan. Bất quá không biết có tác dụng gì nhiều không! Nếu Vương băng không có thực lực chỉ sợ không chết cũng bị thương.
“ Hứa Phi!” thanh âm phát ra từ một nam tử tóc dài. Hứa Phi tựa như biết Vương Băng cố ý nhiễu lọan tâm hắn, liền thu nhiếp tinh thần lao thẳng vào hướng Vương Băng.
Ta nhìn về phía tên nam tử tóc dài, hắn hai mắt sáng ngời. trên mặt tràn đầy vẻ tự tin. Kỳ quái! Trên tay hắn có hai thanh kiếm : một cổ kiếm, một kiếm Nhật…. Đột nhiên, tên đó hai mắt hướng về ta , trong mắt hắn tràn đầy sát ý. Ta cũng vừa nhìn hắn chằm chằm, giờ phút này xung quanh chúng ta mọi việc đều không có quan hệ…
Đột nhiên một tiếng hét vang lên, ta đảo mắt nhìn lại. Vương Băng đang chống kiếm một chân qùy dưới sàn. Hứa Phi hai tay cầm kiếm nhanh chóng hướng Vương Băng lao tới. Nếu Vương Băng vẫn giữ nguyên tư thế khẳng định sẽ trúng một kiếm tất không nghi ngờ. Ta bắt đầu lo lắng cho hắn, nghĩ vừa rồi không cất tiếng can ngăn. Vương Băng vẫn không nhúc nhích. Hứa Phi tưởng đối phương mệt mỏi, hai tay giơ lên quá đầu, hướng Vương Băng chém tới. Chỉ thấy Vương Băng thân hình khẽ động, né tránh một kiếm. Nhưng Hứa Phi cũng không vừa, thuận thế chém ngang sang. Vương Băng lộn một vòng né kích đó, ngay khi hai chân vừa chạm đất đã lao thẳng vào Hứa Phi. Hứa Phi do quá đà chỉ còn cách trơ mắt đứng nhìn đối phương công tới. Nhưng tối hậu Vương Băng lại hạ thủ lưu tình, chỉ dùng chuôi kiếm đánh vào tiểu phúc của Hứa Phi.
Hứa Phi đau đớn thét lên, Vương Băng tung thêm một cước vào ngực. Hứa Phi cả người bay ra xa, xem ra thụ thương không nhẹ, phải vài ngày mới hồi phục. Một tràng vỗ tay vang lên, bên ta mọi người tung hô. Vương Băng lúc này cũng thu kiếm, xoay người hứong chúng ta bước tới. Chúng ta đều nhìn hắn gật đầu.
“ Cẩn thận!” vừa mới dứt lời. Nghe thấy Vương Băng hét thảm một tiếng, chỉ thấy hắn ôm cánh tay lảo đảo khuỵu xuống.
Hứa Phi thừa dịp Vương Băng xoay người đã đánh lén. Chúng ta lập tức vọt lên. Viên Long, Lâm Uy bọn họ nhanh chóng đỡ Vương Băng tới phòng y tế.
Ta căm hận nhìn Hứa Phi, nhưng vẻ mặt hắn vẫn khinh khinh. Ta nắm kiếm chuẩn bị giáo huấn hắn thì tên nam tử tóc dài đã đi tới. Tiếp theo một quyền tung ra vào mặt Hứa Phi, hắn ôm mặt nằm lăn trên mặt đất. Chúng ta đều kỳ quái nhìn hắn.
“ Kiếm đạo bị ngươi làm ô nhục hết ! Đồ vô dụng!”
Đây là ý tứ gì! Ta không chút do dự chỉ kiếm vào mặt hắn, lạnh lùng nói : “ Đều là các ngươi bức ta ra tay!”
“ Dừng tay!” Bạch Tô phía sau bước tới nói.
Nhưng ta tịnh không buông kiếm, trừng mắt nhìn tên nam tử tóc dài….
***
“ Binh!” một tiếng động vang lên, nhất thời ta thấy hai mắt đầy sao.
“ Ui da,!” ta nước mắt chảy ròng ròng, quay đầu nhìn Bạch Tô hỏi: “ Tỷ làm ta đau quá !”
Bạch Tô không để ý đến ta, hướng về tên nam tử tóc dài hỏi : “ Phong Điền, ngươi! Đây là ý tứ gì?”
Nguyên lai người này tên Phong Điền.
Phong Điền nhìn Bạch Tô lạnh lùng nói : “ Chỉ là hiểu lầm!” nói xong cũng không quay đầu lại liền bỏ đi…
Thế nhưng Bạch Tô cũng không ngăn hắn lại, chỉ hung hăng nhìn hắn ta bỏ đi, môi run rẩy.
“ Chẳng lẽ như vậy cũng chịu được! Rõ ràng bọn họ không đúng!”
“Ngươi! Có ngày ta sẽ trừng trị ngươi!” nói xong nàng quay đầu nhìn bọn ta nói : “ Mọi người về chỗ của mình đi!”
Ta đương nhiên không phục lắm. Vẫn ngồi im trên sàn, không nhúc nhích, bất quá cũng không nói cái gì.
“ Ngươi theo ta ra đây một chút!” Bạch Tô nói với ta. Ta nghi hoặc nhìn nàng, nàng nói xong xoay người hướng ra cửa. Ta bước theo sau nàng, chúng ta đi thật lâu, trong lòng ta thắc mắc! Nàng đưa ta đến địa phương bí mật này làm gì? Chẳng lẻ chỉ điểm cho ta điều gì?
Nàng đột nhiên dừng bước, thiếu chút nữa ta đâm sầm vào nàng. Nàng xoay người, không nói gì….” Bốp!” ta chóang váng cả mặt mày…..Trên mặt ta xuất hiện hình năm ngón tay màu đỏ…tự hỏi ta đã làm gì?
“ Ngươi không cần thắc mắc! Cái tát này cho việc ngươi đã dùng kiếm chỉ vào mặt Phong Điền!” nàng quát ta. Ta lấy làm kỳ quái, nàng tựa hồ cũng ghét Phong Điền! Vì cái gì lại giúp hắn trút hận.
“ Hôm nay, mọi chuyện tất cả đều do hắn tạo ra. Người của chúng ta bị bọn họ đánh trọng thương. Ta xuất thủ cũng vì huynh đệ, giành lại chút thể diện!” ta ngậm ngùi nói.
Nàng xoay người, ôn nhu nói : “ Ta chỉ là không muốn ngươi đi chịu chết! Ngươi không biết tên Phong Điền đó rất lợi hại sao? Ngươi chọc hắn, từ nay về sau sống không yên đâu. Hơn nữa gia thế hắn cũng rất thế lực…”
Ta tịnh không nghe lời nàng nói, hừ lạnh : “ Ta không sợ hắn, mặc kệ gia thế hắn như thế nào? Hắn dám đụng đến bạn bè của ta, ta sẽ cho hắn nếm mùi khổ đau!” đọan nhìn Bạch Tô nói tiếp “ Nguyên lai cô cũng là sợ hắn! Chuyện hôm nay ta bỏ qua! Lần sau sẽ không có chuyện này nữa!” nói xong ta quay người bỏ đi. Nàng nhìn theo sau lưng ta, trong mắt trào ra hai dòng lệ. Đáng tiếc ta lại không nhìn thấy….
***
Cũng vì chuyện hôm nay hại ta mất cả hứng. Ta rời trường học trở về. Linh nhi cũng đang dưỡng thương nên ta không quấy rầy. Ta ra sau nhà một mình luyện kiếm. Trong lúc luyện trong lòng nhớ tới khuôn mặt Hứa Phi, ta tràn đầy nộ ý. Vì vậy ta vung mạnh mộc kiếm. Trên mặt đất, cây cỏ hoa lá đều bị ta phá nát. Đột nhiên cảm giác cánh tay có chút biến động nên dừng lại.
“ Tiểu gia tử! Ngươi luyện kiếm coi chừng tẩu hỏa nhập ma đấy. Luyện công kiêng kị nhất là tâm không yên tĩnh!” một thanh âm già nua từ phía sau ta vang lên. Ta quay người nhìn lại, thì ra là lão nhân múa Thái Cực quyền. Lần trước, ta hảo tâm hỏi thăm lão nhưng lão không lý tới ta. Giờ ta cũng nhìn lão không nói gì! Chỉ thấy lão nhân kia lắc lắc đầu rồi bắt đầu múa Thái Cực quyền…
Về đến phòng Linh nhi thấy ta trong lòng không vui bèn hỏi thăm, ta đem chuyện hôm nay kể lại cho nàng ta nghe. Khi nói đến đọan của Bạch Tô, Linh nhi cười nói : “ Tướng công, nàng ta cũng là muốn tốt cho ngừoi mà! Không thể trách nàng ấy được. Hi hi, nàng ta đối với tướng công cũng tốt đấy chứ!’ ta cười khổ: “ Nàng ta tốt lắm…tại ta không tốt! Nhưng nàng ta có vẻ ngại tên Phong Điền!”
“ Hay là giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì/”
“ Á Chẳng lẽ bọn họ trước kia là tình nhân?” ta đóan mò.
“ Linh nhi, thưong thế của nàng thế nào rồi?” ta hỏi. Nàng giang hai tay ôm cổ ta, ghé sát miệng vào tai nói: “ Thương thế của thiếp cũng đỡ nhiều rồi!” Năng lượng của thiếp cũng đã khôi phục. Thiếp có thể huyễn hóa nhân hình”
“ Thật sao?” ta cao hứng hỏi.
“ Đương nhiên là thật! Đến lúc đó thiếp có thể theo chàng đi khắp nơi, không cần phải giam mình trong phòng nữa!”
“ Khi nào thì mới có làm được?”
“ Cũng phải vài ngày! Mấy ngày nay người ta ở bên chàng thế mà chàng không biết gì cả.
Thật ngốc quá! “
Ta nhăn mặt.
“ Thiếp có thể trở về miếng ngọc tu luyện! Chàng mang miếng ngọc theo bên mình thì thiếp có thể cùng chàng trao đổi tâm linh!”
“ Ồ, tốt quá” ta đáp lời.
***
Thời gian sau đó, ta đều mang theo Linh nhi. Nàng thường thường cùng ta trò chuyện, nghĩ lại không lâu sau Linh nhi có thể huyễn hóa nhân hình, ta cảm thấy cao hứng. Thời gian này ta cũng rất ít gặp Vũ Minh, nghe nói hắn đến thành phồ S giúp ba hắn giải quyết công việc. Vũ Dung cũng vì chuyện của Bạch Tô rất ít tìm ta. Vương Băng liệu thương cũng đã đỡ nhiều. Ta quyết tâm phải đấu một trận với Hứa Phi và Phong Điền, cho nên ta cũng tích cực tập luyện cuồng kiếm tam thức.

ngantruyen.com