Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 3: Đổ Đấu (3)



Sau khi cả hai vừa rời khỏi, Phương Vân ngồi trong phòng một mình, mãi không nhúc nhích. Bề ngoài hắn thoạt nhìn bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm rúng động mãnh liệt.

Mọi thứ vừa mới phát sinh đều khiến cho Phương Vân có cảm giác như đang nằm mộng. Đây là thực, hay là ảo.

Đột nhiên, Phương Vân đứng dậy, trong sương phòng chỉ có duy nhất một cái bàn làm bằng gỗ đàn hương, trên bàn là một ấm trà bằng men sứ. Hoa văn tinh xảo, thân chén bóng loáng, nắm trong tay, truyền tới một cảm giác lạnh lẽo mà quen thuộc.

Nhắm mắt lại, trong đầu Phương Vân có thể miêu tả lại rõ ràng hoa văn được vẽ trên chén trà. Không tại nguyên nhân nào khác, chỉ là bởi vì thói quen mà thôi. Ở tiền thế, Phương Vân dùng chén trà này hơn hai mươi năm, đã muốn quen thuộc tới nỗi không thể quen hơn nữa. Thậm chí Phương Vân chỉ cần chạm vào một chút, thì có thể dựa theo trọng lượng mà phân biệt, phán đoán chén trà này có bị người ta thay đổi hay không.

"Phanh!"

Trong suy nghĩ của Phương Vân, chén trà được làm bằng men sứ màu lục bích này đột ngột vỡ tan, toàn bộ chén trà hóa thành một làn khói nhẹ nhàng phiêu đãng. Phương Vân nhanh chóng mở mắt ra, chén trà vẫn nằm trong tay như cũ, yên lặng bất động. Cảm giác trên từng ngón tay rất chân thật. Trong lòng của Phương Vân lại có thêm một loại xúc động, dường như chén trà ở trong tay có thể tùy lúc mà vỡ tan, hóa thành mây khói.

- Mười năm, ta còn mười năm để nghịch thiên cải mệnh, thay đổi vận mệnh tan nhà nát cửa. Để cho hết thảy, từ bây giờ bắt đầu lại một lần nữa đi!

... ...

Bên ngoài Tứ Phương hầu phủ, Dương Khiêm, Lý Bình lấy tay che mặt, cúi đầu đi nhanh. Cả hai người toàn thân đều bốc mùi nước tiểu, nếu để người khác nhận ra, thì sẽ rất mất mặt. Cũng may, triều Đại Chu dân giàu nước mạnh, quân lực cường thịnh. Trên đại lộ, người mặc cẩm y hoa phục cũng có không ít, hai người một mạch đi gấp, cũng không có bao nhiêu kẻ để ý tới.

Đi tới một góc tường vắng người tới lui, hai người dừng chân lại.

- Lần này thật sự đã mất hết thể diện, ba tên hèn hạ!
Lý Bình oán giận mắng, quay đầu nhìn về phía Dương Khiêm:
- Lần này ngươi chuẩn bị làm gì? Chẳng lẽ cứ như vậy mà nhẫn nhịn?

- Nhịn? Hừ!
Dương Khiêm cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia quang mang âm độc:
- Ta đánh không phải Phương Lâm, nhưng mà Phương Vân thì khác. Cái tên tiểu tạp chủng không biết sống chết, cư nhiên dám khiêu chiến với chúng ta! Phương Lâm bảo vệ hắn được nhất thời, nhưng không bảo vệ hắn được cả đời. Chờ hắn rời khỏi, chúng ta đi tìm Phương Vân, đem mối nhục ngày hôm nay trả lại cho đệ đệ của hắn gấp trăm lần!

Lý Bình không nói, bộ dáng trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu, có hơi lo lắng nói:
- Ta thấy tên tiểu tử nọ dám chủ động khiêu chiến với chúng ta, e rằng là có chổ dựa. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không lật thuyền trong mương chứ?

- Lật thuyền trong mương, sao có thể chứ?
Dương Khiêm ngẩng mặt lên trời, nét mặt không cho là đúng. Cánh tay vừa lật, từ trong lòng ngực lấy ra một thứ, đặt ở lòng bàn tay là một hạt châu màu đen gần như trong suốt. Chính giữa hạt châu, mơ hồ thấy được liên ngẫu của anh nhi. "Anh nhi" cao một tấc, nhìn kỹ lại, cư nhiên cùng với Dương Khiêm có mấy phần giống nhau, tựa như là Dương Khiêm thu nhỏ.

- Nhân cấp châu!
Lý Bình nhìn rõ hạt châu này, hít một hơi thật nhẹ. Hắn xuất thân giàu có, dương nhiên thấy nhiều hiểu rộng, liếc mắt một cái liền nhận ra thứ này chính là thánh phẩm dùng để luyện công.

Con đường võ đạo, từng bước leo lên, quả thật không phải là giả. Nhưng tạo hóa của trời đất huyền bí, cũng không phải bằng vào khả năng của con người mà biết hết. Nhân cấp châu chính là một thánh phẩm dùng để tu luyện võ công. Trong lúc tu luyện, mang hạt châu này trên người, thì có thể đề cao tốc độ tu luyện mấy lần. Cảnh giới càng cao, thì bội số càng tăng cao.

Dương Khiêm, Lý Bình đều có tu vi Nguyên Khí cấp, nếu mang hạt châu này trên người. Tu luyện một ngày là có được thành quả tu luyện bốn, năm ngày của người thường, quả nhiên là một kiện bảo bối nghịch thiên. Thứ này cực kỳ quý hiếm, có thể nói cho dù lục soát hết Thần châu hạo thổ cùng Ngũ hoang thì cũng chỉ có chừng trăm hạt, mỗi hạt đều là do trời đất ngưng tụ mà thành.

Loại bảo vật như Nhân cấp châu rất dễ dàng nhận biết, đặc điểm lớn nhất chính là ở giữa hạt châu có một anh nhi cao ba tấc. Vô luận kẻ nào mang ở trên người, thì khuôn mặt của anh nhi liền biến hóa thành khuôn mặt của người mang nó. Trong truyền thuyết, Nhân cấp châu là một thứ cực kì đặc biệt, bởi vì làm bạn với con người lâu ngày, châu mặc dù dưỡng nhân, nhưng nhân cũng dưỡng châu. Qua thời gian dài, hấp thụ nhân khí, hạt châu này liền hóa thành mặt người.

- Người ngoài chỉ biết Quý tộc hầu chúng ta xem thường Bình dân hầu, nhưng nào biết cả hai vốn chênh lệch rất lớn. Không nói những thứ khác, chỉ nói viên Nhân cấp châu này thôi, cho dù lục soát toàn bộ Tứ Phương hầu phủ cũng tìm không ra một cái. Hừ hừ, loại thấp hèn như Phương gia, nào biết đâu rằng, không trải qua tích lũy lâu dài thì sao có thể trở thành Quý tộc hầu. Nửa tháng sau, ta muốn cho Phương Vân quỳ ở trước mặt của ta, giả tiếng chó sủa!

Ánh mắt của Dương Khiêm chợt lóe, nhãn thần âm độc.
ngantruyen.com