Dị Hiệp

Chương 15: Chương 15



Chương 19: Tai nạn giao thông

Đại Minh hai tay bê đống đồ mới mua cao ngất ngưởng chật vật đẩy cửa bước vào nhà, hắn để ý thấy Tiểu Tuyết đang nằm ườn ra bàn hai tay chống cằm chăm chú nghe Thị Kiếm giảng giải gì đó mà cả hai đều có vẻ rất nhập tâm.
“Tiểu Tuyết!” Lâm Thi Hàm vừa bước vào nhà đã nhào đến ôm chầm lấy Tiểu Tuyết mà nựng nịu, Tiểu Tuyết cũng đã quen với cảnh này nên không còn phản kháng như lúc trước, dù sao có chống cự cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỉ của bà chị này được.
“Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Đại Minh đặt đống đồ trên tay vào một góc rồi bước đến hỏi.
“Thị Kiếm tỷ tỷ đang kể chuyện cổ tích cho Tiểu Tuyết.” Tiểu Tuyết ôm một quyển sách sách dày cộp như ôm bảo vật trên tay cẩn thận nâng lên cho Đại Minh xem, cao hứng nói.
“Không phải chứ, em nghe có hiểu gì không?” Đại Minh giật mình nhìn kỹ cuốn sách kia, đó chính là quyển sách giáo khoa môn văn học của hắn mà chắc hẳn hầu hết học sinh trung học bình thường đều vất vả khi phải tiêu hoá môn học này.
“Trật tự, trật tự, giáo viên đang giảng bài. Học sinh mau ngồi xuống!” Thị Kiếm đeo cặp kính không độ, tay cầm thước bản nhịp nhịp, ra dáng một cô giáo nghiêm khắc đang phê bình học sinh. Bất quá nếu thay thước bản bằng roi da, một tay cầm đen cầy và một chân đặt lên ghế thì càng hấp dẫn hơn.
Đại Minh: “Thôi mà, hôm nay Tiểu Tuyết chắc học cũng nhiều rồi đúng không, nghỉ ngơi một chút cho thoải mái đi” Dám cải biên sách giáo khoa trung học thành truyện cổ tích để lừa gạt trẻ em, Thị Kiếm cũng thật là ... (=.=!)
“Hừm, thôi được. Hôm nay tạm kết thúc ở đây. Cho lớp nghỉ!” Thị Kiếm vẻ mặt không cam lòng, giận dỗi ngồi phịch lên ghế, xem ra Thị Kiếm thật sự nhiệt tình với công tác phổ cập giáo dục.
“Hôm nay Tiểu Tuyết ở nhà có thấy buồn chán không?” Lâm Thi Hàm dịu dàng xoa đầu Tiểu Tuyết ân cần hỏi. Tiểu Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.
“Nếu không phải sợ Tiểu Tuyết ra khỏi nhà có thể làm đảo lộn thời tiết thì anh cũng muốn dắt em dạo chơi đó đây cho khuây khoả, chứ ở mãi trong nhà buồn chết được.” Đại Minh cảm thấy ân hận nói.
“Tôi có cách rồi.” Lâm Thi Hàm mỉm cười thần bí mở chiếc hộp nhỏ đựng trang sức ra.
Lâm Thi Hàm: “Mấy bữa nay tôi và Thiên Đại cùng nhau nghiên cứu cấm chế thuật pháp, cộng với sự góp ý nhiệt tình của Thị Kiếm, cuối cùng mới chế được món này.”
“Ồ, cái này có tác dụng gì?” Trên tay Đại Minh là một chiếc kẹp tóc hình bông mai làm bằng thuỷ tinh xinh xắn, nhìn rất trang nhã nhưng không hiểu nó có tác dụng gì.
Lâm Thi Hàm: “Chiếc kẹp tóc này và cặp mắt kính của anh có tác dụng gần giống nhau, cái của anh là kính ảo thuật, còn kẹp tóc này là một loại cấm chế thu nhỏ.”
Đại Minh: “Cấm chế có tác dụng gì?”
“Dùng để áp chế bớt lực lượng trên người Tiểu Tuyết, mặc dù người bình thường chạm vào Tiểu Tuyết vẫn bị hoá thành băng trụ nhưng cấm chế này giúp hạn chế khả năng làm thời tiết biến đổi bất thường.”Lâm Thi Hàm xoay tròn chiếc kẹp tóc trên tay, hào hứng giới thiệu.
“Có chắc không đó?” Đại Minh nghi ngờ hỏi, cô nàng này xem ra đã chuyển hứng thú sang trò chơi chế tác đồ thủ công mỹ nghệ rồi.
Lâm Thi Hàm: “Ngày mai dắt Tiểu Tuyết ra ngoài dạo chơi, sẵn thử nghiệm tính năng của kẹp tóc luôn cho biết.”
Đại Minh: “Ậy, coi chừng nó không có tác dụng thì nguy.”
“Anh coi thường tôi dữ vậy sao, mà lỡ có gì thì cứ đổ lỗi cho mấy đợt khí lạnh bất thường là xong.” Lâm Thi Hàm trả lời vô trách nhiệm.
Đúng lúc hai người sắp sửa bùng nổ thành tranh cãi thì ba người bọn Mỹ Hạnh bước vào, Lâm Thi Hàm lập tức bỏ rơi Đại Minh xoay qua mấy tỷ muội của nàng nói chuyện rồi lôi bọn họ vào phòng thay đồ để mặc thử mấy bộ quần áo mới mua hôm nay.
Đại Minh nhìn quanh thấy chỉ còn mình hắn cô độc trong phòng, mới vừa rồi còn ầm ầm ào ào mà bây giờ chung quanh yên ắng dị thường. Hắn bình thản nhắm mắt ngồi trên ghế sa lông để hưởng thụ cảm giác trống trải hiếm hoi. Gần đây hắn luôn được mọi người vây quanh chăm sóc nên gần như đã quên mất cảm giác tịch mịch của cuộc sống trước đây.
Đại Minh thả lỏng toàn thân, rũ bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, cố giữ cho tâm hồn thanh tĩnh rồi từ từ trải rộng niệm lực ra chung quanh để cảm ứng niệm lực trong tự nhiên. Từ sau khi được Diệp Nhược Thu giúp mở ra tâm nhãn, giác quan thứ sáu của hắn đột nhiên tăng mạnh đến mức có thể cảm thụ biến đổi của niệm lực chung quanh. Từ đó hắn bắt đầu phát hiện cách dùng niệm lực của bản thân để thăm dò sự vật dưới dạng năng lượng thể, mở ra cả một không gian cảm thụ mới lạ về năng lượng trong tự nhiên. Tuy nhiên hiện tại khoảng cách thăm dò niệm lực của hắn chỉ gói gọn trong khoảng 10m vuông ngắn ngủi, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi hắn thường xuyên luyện tập mở rộng thần thức như lúc này đây.
“Nhìn” sự vật dưới dạng năng lượng là cả một niềm vui thích, mỗi một sự vật dù có hay không có sự sống đều toả ra một màu sắc năng lượng bất đồng. Các vật thể chết đều có năng lượng tối màu còn vật sống có năng lượng mang nhiều màu đa dạng hơn. Một thế giới năng lượng đầy màu sắc trải rộng 10m vuông trong tâm thức của Đại Minh. (Giống thằng Neo trong film Matrix ở giai đoạn cuối nè >..”