Dị Hiệp

Chương 19: Chương 19


01023 - Ma Quật

Sau khi Diệp Nhược Thu thu hồi trường kiếm, chỉ lạnh lùng nhìn 2 người, như nhìn hai khối đá không có sinh mệnh, mặt lạnh băng. Con quái vật đầu chó sau khí chết từ từ tan thành một đám chất lỏng tanh hôi màu đen, đến móng vuốt và xương cốt cũng tan, Đại Minh không nghĩ ra loại vật nào lại có kiểu chết kỳ lạ vậy.

"Cám ơn chị đã cứu em." Lâm Thi Hàm sau khi hoàn hồn liền cám ơn Diệp Nhược Thu liên tục, nhưng Diệp Nhược Thu chỉ nhìn chằm chằm Đại Minh, không hề để ý tới Lâm Thi Hàm.

"Hai người quen à?" Trông thấy thế, Lâm Thi Hàm tới gần hỏi nhỏ Đại Minh.

"Lần trước anh nói với em đấy, là người của Diệp gia gặp ở nghĩa trang." Đại Minh hạ giọng đáp.

"Là người định giết anh à?" Nghe thấy Lâm Thi Hàm nói, Đại Minh gật đầu.

Đại Minh thấy Diệp Nhược Thu nhìn mình chằm chằm. Không phải, chính xác mà nói là nhìn cánh tay trái của hắn. Đại Minh bị nhìn đến dựng tóc gáy. Cánh tay trái hắn so với lần trước ở nghĩa địa trông càng ghê ghớm, khủng khiếp hơn nhiều, cẩn thận mụ họ Diệp này đang tính xem có nên chém hay không. Nhưng nhìn Diệp Nhược Thu cũng không đoán được cô ta nghĩ gì, Đại Minh cũng không có biện pháp dò hỏi. Đột nhiên Diệp Nhược Thu phát ra sát khí cực mạnh, thần kinh của Đại Minh căng ra, định chờ tình huống tiếp theo. Đến Lâm Thi Hàm cũng cảm thấy sát khí của Diệp Nhược Thu, vội bám chặt lấy Đại Minh.

Chỉ thấy Diệp Nhược Thu rút kiếm khỏi vỏ, chém một đường hoàn mỹ trong không trung, hình thành một luồng sáng hình bán nguyệt. Nhưng mục tiêu không phải Đại Minh, mà là một con quái vật khác. Con quái vật đó bị chém đứt đôi, giống như trước kia, liền hóa thành một bãi nước đen.

Đại Minh không rõ Diệp Nhược Thu có phải đang dùng thứ gọi là kiếm khí trong tiểu thuyết võ hiệp không, nhưng từ uy lực mà đánh giá, Đại Minh không chắc mình tiếp nổi. Dù sao kiến thức hắn còn ít, tuy có sức mạnh, nhưng không thể vận dụng toàn bộ. Hiện tại chỉ là một đại lực sĩ khỏe như trâu thôi. Các loại kỹ thuật phát chân khí ra ngoài như Diệp Nhược Thu hắn không biết, chẳng nhẽ lại đi xin Thị Kiếm dậy cho? Đại Minh nghĩ một lúc, hiện tại chưa cần, lúc nào mình cũng có khả năng biến thành quái vật, lợi hại quá không hay.

Sau khi cả 2 con quái vật chết đi, màn sương cũng tự tan biến. Đại Minh vội vàng thu hồi cốt liên, biến tay trái trở về như cũ, sợ làm Diệp Nhược Thu nổi sát ý. Diệp Nhược Thu nhìn Đại Minh một cái rồi quay người bỏ đi.

"Chờ một chút." Đại Minh gọi, Diệp Nhược Thu dừng bước, đứng im.

"Tuy nhiên tôi biết không nên chen vào việc của mọi người, nhưng bạn bè tôi ở gần đây, tôi muốn biết có còn quái vật không, bọn họ có bị sao không?"

Nghe Đại Minh hỏi xong, Diệp Nhược Thu vẫn quay lưng về phía hắn, một lúc sau mới nói: "Muốn biết thì đi theo." Nói xong bước thẳng.

"Theo không?" Lâm Thi Hàm hỏi.

"Ừ, anh sợ mấy người Thiên Đại gặp phải bọn này, không dễ đối phó đâu."

"Vậy lại phiền phức rồi."

"Đành vậy, không thể để bọn quái vật này chạy lung tung được, nếu Quỳ hoặc Thiên Đại xẩy ra chuyện gì, hối hận cũng muộn."

"Anh đối tốt với bọn họ đấy."

"Con người là thế, ở với nhau lâu dễ sản sinh tình cảm."

"Vậy đi đi, cái chị kia sắp đi mất rồi." Lâm Thi Hàm chỉ Diệp Nhược Thu, Đại Minh đỡ Lâm Thi Hàm rồi đuổi theo.

"Không biết còn gặp thứ gì nữa, anh đưa em đến chỗ nào đông người, an toàn trước."

"Không, người có đông mấy gặp phải bọn quái vật đó cũng chết, ở chỗ anh còn an toàn hơn. Anh định đưa em đi đâu." Lâm Thi Hàm bắt đầu dở thói tiểu thư, Đại Minh đấu không lại, đành để cô theo. Giữa đường, Đại Minh tháo kính, dùng diện mạo kia hành động.

Lâm Thi Hàm: "Sao lại đổi mặt rồi."

"Vương Đại Minh chỉ là một học sinh phổ thông. Không thể dùng thân phận đó chạy loạn khắp nơi được."

Hai người theo Diệp Nhược Thu tới một sườn núi, hiện tại chỗ đó đã có mấy người, giống như Diệp Nhược Thu, đều mặc áo xanh, xem ra đều là người Diệp gia. Đã xẩy ra chuyện gì, mà phải dùng lắm người thế này, Đại Minh càng nghĩ càng kỳ lạ. Diệp Nhược Thu có vẻ như rất có địa vị, những người có mặt đều cúi chào Diệp Nhược Thu.

"Diệp hộ pháp, hai con sa võng thoát khỏi lưới thế nào?" Một người thanh niên trông khá dễ nhìn cung kính hỏi, người này chắc khoảng 25 tuổi. Sa võng, là tên hai con quái vật đầu chó ư, Đại Minh và Lâm Thi Hàm nhìn nhau, nửa hiểu nửa ngờ.

"Xử lý xong rồi, trong ma quật có con nào thoát ra nữa không?" Diệp Nhược Thu nhìn hang động phía trước, rồi hỏi.

"Không có, chúng tôi đã thiết lập kết giới xung quanh, không để quái vật bên trong chạy thoát. Hơn nữa đã tăng thêm người canh gác, không để người ngoài tiến vào."

"Xin hỏi ma quật là gì vậy, có phải cái hang kia không?" Đại Minh hỏi.

"Hai vị là..." Người thanh niên hỏi Đại Minh.

"Diệp Hoa, cậu trả lời là được rồi, đừng có quản nhiều, "Diệp Nhược Thu lúc bấy giờ mới nhìn thấy diện mạo này của Đại Minh, cũng không phản ứng gì, quay đầu qua chỗ khác. Hiển nhiên cô không muốn nói chuyện với Đại Minh, để người kia trả lời. Tuy Diệp Nhược Thu tỏ vẻ không khách khí, nhưng Diệp Hoa không dám chậm trễ, vội giải thích cho hai người.

Ma quật là vùng uế khí nặng nhất trong trời dất, cũng là vùng yêu ma quỷ quái tụ tập, vì thế gọi là ma quật. Cũng vì là nơi tập trung uế khí, nên không thể phá hoại ma quật, nếu không uế khí đó phát tán ra sẽ rất nguy hiểm. Vì thế trong lịch sử, ma quật thường bị phong ấn, và các nhà linh học theo dõi chặt chẽ.

"Không giết sạch ma vật trong động được à, như vậy nhanh gọn hơn." Nghe Đại Minh nói, Diệp Hoa lắc đầu.

"Dù giết sạch ma vật, nhưng sau một khoảng thời gian, uế khí lại sinh ra một bầy ma vật khác, trừ khi đoạn được uế khí, nếu không ma vật sẽ liên tục xuất hiện. Nhưng điều đó là không thể, uế khí tới từ thiên địa. Nguồn gốc là tham lam, oán hận, lám sao đoạn được, vì thể chỉ đành phong ấn. Nếu có ma vật thoát ra làm loạn sẽ phải đuổi giết."

"Thế chuyện gì xẩy ra vậy, anh nói có phong ấn, nhưng sao lại có 2 con chạy ra ngoài?"

"Vấn đề là hôm nay có một đám người phá vỡ kết giới, tiến vào ma quật, mới khiến cho 2 con Sa Võng thoát ra."

"Có liên quan đến trận động đất vừa rồi không?"

"Nguyên nhân trận động đất chưa rõ, nhưng chắc chắn trong động đã xẩy ra chuyện, vừa rồi còn xẩy ra nổ, hiện tại trong động tình huống bất minh."

"Vậy bây giờ phong ấn lại ư?"

"Trận động đất vừa rồi xuất hiện hiện tượng uế khí phát tiết, chúng tôi đã bố trí kết giới đề phòng, nhưng không rõ tình huống bên trong, chúng tôi không dám phong ấn, chỉ đành chờ gia chủ chỉ đạo."

Mọi vấn đề Đại Minh hỏi, Diệp Hoa đều trả lời rõ ràng, khiến Đại Minh hiểu thêm tình huống hiện tại.

"Nếu đã ổn rồi, chúng ta về đi."

"Cứ thế mà đi à, anh không muốn giúp gì sao?" Lâm Thi Hàm vội cản Đại Minh.

"Chuyện này để cho chuyên gia xử lý, chúng ta không có kinh nghiệm. Đừng quên vừa rồi chỉ có 2 con sa võng đã khiến chúng ta loạn lên, huống chi trong động cả bầy, phải tự lượng sức chứ." Nghe Đại Minh nói thế, Lâm Thi Hàm không phản bác nổi.

"Biết bọn người đó làm gì không?" Đại Minh vừa định đi, nghe Diệp Nhược Thu hỏi câu đó, liền dừng lại.

Diệp Hoa: "Vẫn không rõ, nhưng nghe sư huynh nói là một đám người mặc hồng bào."

"Là bọn chúng." Đại Minh và Diệp Nhược Thu đều nhớ đến 3 người ở nghĩa địa. Nhưng Đại Minh còn nhớ thêm 1 chuyện, hắn đã nhớ ở đâu nhìn thấy bức hỏa diễm khô lâu màu đỏ máu. Ở trên áo đám người đó, nhưng do màu áo cũng đỏ nên khó phân biệt.

"Tôi vào xem thế nào." Diệp Nhược Thu nắm chặt thanh kiếm rồi đi.

"Không được, hộ pháp. Ma vật trong đó nguy hiểm lắm." Diệp Hoa vội cản Diệp Nhược Thu.

"Nguy hiểm bằng tôi không?" Diệp Nhược Thu kê kiếm vào cổ Diệp Hoa, lạnh lùng nói. Diệp Hoa giật nẩy mình, đành ngoan ngoãn lùi bước, Diệp Nhược Thu là phần từ nguy hiểm nhất ở Diệp gia. Rất nhiều bậc trưởng bối đã dặn không nên chọc vào.

"Tôi cũng đi." Đại Minh nói.

"Anh bảo là không chen vào chuyện này cơ mà." Lâm Thi Hàm giật áo Đại Minh hỏi.

"Có liên quan với Huyết Diễm thì khác, chẳng dễ gì có chút manh mối, làm sao bỏ qua được." Đại Minh nói nhỏ vào tai Lâm Thi Hàm.

Lâm Thi Hàm: "Anh nói là, người vào ma quật là Huyết Diễm.", Đại Minh gật đầu.

"Thế thì em cũng đi." Lâm Thi Hàm lại dỗi, thói đại tiểu thư lại phát tác rồi.

"Không được, trong động nhiều quái vật, anh không để em đi mạo hiểm được, năng lực của anh còn có thể tự lo cho mình, nếu sẩy ra chuyện gì, anh không có cách nào chiếu cố em đâu." Nghe Đại Minh nói thế, Lâm Thi Hàm không cố chấp nữa.

"Nhất định phải trở về bình yên, đừng để em lo."

"Yên tâm, anh cũng một nửa quái vật rồi, chẳng dễ mà bị thương đâu." Đại Minh vỗ ngực bảo chứng, sau đó nói với Diệp Nhược Thu, "Tôi cũng đi."

"Tùy ngươi." Diệp Nhược Thu buông ba tiếng rồi im lặng.

"Được, Hoa đại ca, có thể tìm giúp em một thanh kiếm không, tuy không biết dùng, nhưng phòng thân cũng không tồi." Đại Minh nói với Diệp Hoa. Diệp Hoa đưa cho hắn thanh kiếm của mình, rồi nói.

"Tiểu huynh đệ, đừng có đi. Người bình thường chịu không nổi uế khí đâu, Diệp hộ pháp tu hành tinh thâm không sợ, nhưng mà em..."

"Yên tâm, em cũng không phải người bình thường." Đại Minh cười, Diệp Hoa dường như nghĩ ra điều gì, vỗ tay nói.

"Chuyển xẩy ra trên đường cao tốc mấy hôm trước là em làm hả." Thấy Diệp Hoa nhận ra, Đại Minh đành cười trừ.

"Đi." Diệp Nhược Thu tiến về phía hang động, Đại Minh cũng theo sau.

"Cẩn thận." Lâm Thi Hàm vẫy tay, Đại Minh cũng vẫy chào lại.

Tuy nhiên vừa mới qua trưa, nhưng trong động âm ám vô cùng. Đại Minh và Diệp Nhược Thu bước vào, chỉ thoáng chốc đã không thấy đâu.

Chỉ còn lại Lâm Thi Hàm đứng bên ngoài, lo lắng, tim đập nhan quá, chẳng nhẽ xẩy ra chuyện gì?

Tuy Đại Minh có năng lực nhìn trong bóng tối, nhưng trong động cũng không nhìn được rõ, hơn nữa phạm vi cảm ứng giảm đáng kể, chỉ còn 3 mét chu vi. May có Diệp Nhược Thu dẫn trước, Đại Minh thấy Diệp Nhược Thu hành động như thường, dường như không bị ảnh hưởng gì. Đại Minh định mở miệng hỏi, nhưng nghĩ một lúc liền im lặng. Dù sao bà họ Diệp này không có ấn tượng tốt về mình.

Một luồng khí cổ quái di động vên trong hang, khiến Đại Minh cảm thấy bồn chồn, chắc là uế khí làm trò, Đại Minh không dám lơ là, cẩn thận quan sát bốn phía.

Tuy cửa hang rất nhỏ, nhưng bên trong là một cảnh khác, cứ dốc dần xuống, Đại Minh thầm tính cự ly, có lẽ cũng xuống sau trong lòng đất rồi, Đại Minh kinh ngạc, vừa giới bị vừa tò mò nhìn khắp. Trong động đầy cột đá, không phải là thạch nhũ, mà có vẻ nặng nề, bề mặt nhẵn bóng, hình như do người làm. Tuy nhìn tưởng những cột đá đó lộn xộn, nhưng dường như được xắp xếp.

Hai người đi xuống một lúc, đột nhiên có mùi tanh phả vào mặt. Phía trước có hai cái xác mạc áo đỏ, cạnh đó còn có mấy bãi nước đen. Diệp Nhược Thu dùng bao kiếm kiểm tra hai xác chết, có thể thấy cái chết do bị vật sắc tạo thành, có lẽ là ma vật trong động làm. Đại Minh nhìn thấy bức hỏa diễm khô lâu trên tay áo phải của người này.

"Huyết Diễm cuối cùng định làm gi? Mục đích thế nào?"

"Huyết Diễm cái gì?" Diệp Nhược Thu nghe thấy liền hỏi.

"À, chị xem, tổ chức này gọi là Huyết Diễm Khô Lâu đoàn." Đại Minh chỉ bức hỏa diễm khô lâu.

"Huyết Diễm Khô Lâu..." Diệp Nhược Thu như nhớ ra điều gì.

"Chị biết Huyết Diễm Khô Lâu đoàn?" Đại Minh thấy Diệp Nhược Thu ngập ngừng, liền hỏi, chẳng nhẽ cô ta biết gì đó?

"Không có, hôm nay lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này, xem bức hình này, nhớ lại chuyện không vui trước kia thôi." Diệp Nhược Thu vô ý trả lời, giọng nói bớt đi mấy phần lạnh lùng.

"Trong động này, ma vật nhiều lắm à?" Sẵn đang nói chuyện, Đại Minh hỏi.

"Theo lý mà nói, không sai."

"Nhưng chúng ta đi lâu như thế rồi, đến một con cũng không gặp, lạ thật." Nghe Đại Minh nios thế, Diệp Nhược Thu cũng cảm thấy không ổn.

"Tiếp tục đi thôi, nếu như người của Huyết Diễm chưa chết hết, thì còn có cơ hội chạm mặt, lúc đấy sẽ biết được mục đích của chúng." Diệp Nhược Thu nhanh chóng phán đoán, tiếp tục đi. Hai người đi một lúc, bên đường chỗ nào cũng có ma vật hóa thành nước đen và thi thể người của Huyết Diễm, càng xuống phía dưới, càng thảm khốc.

"Huyết Diễm tới bao nhiêu người, trên đường đi ít nhất cũng có mười người chết rồi." Đại Minh nhìn đống xác trước mặt, có cái bị xé thành 3, 4 mảnh, có cái đứt đầu, đứt tay, đứt chân.

"Có ma vật tới." Diệp Nhược Thu thủ thế.

"Một con quái vật người trâu, tay gấu, đuôi rắn, đầu sư tử, lưng hai cái sừng đứng trên một tảng đá, hai con mắt như quả bóng rổ nhìn hai người, mồm nó đang gặp một cái chân người. Bên cạnh có 3 con sa võng cũng đang chọn xác người.

"Là con Đàm, cẩn thận, da nó rất dầy, tấn công bình thường không có tác dụng." Diệp Nhược Thu bạt kiếm, đồng thời 3 con sa võng cũng phản ứng, ném miếng thịt người trong tay xuống đất, xòe móng vuốt tấn công Diệp Nhược Thu.

Diệp Nhược Thu dùng kiếm chặn đòn một con sa võng, tay còn lại cầm vỏ kiếm chặn một con. Đại Minh không biết dùng kiếm, chỉ biết hai tay nắm chặt rồi dùng hết sức chém. Sức Đại Minh cũng khỏe, chém bật một con sa võng lùi lại sau. Ba con sa võng liền bầy thế tấn công, bao vây 2 người.

Kiếm trong ta Diệp Nhược Thu pahts ra một lớp ánh sáng vàng bao quanh thân kiếm, Diệp Nhược Thu vung kiếm chém một con sa võng. Con quái vật xòe vuốt sắc định đỡ, nhưng thanh kiếm trong tay Diệp Nhược Thu cắt đứt vuốt của nó, thuận thế chém đứt đầu nó.

Đại Minh cũng đang đối mặt với một con sa võng, không có sương mù bảo vệ, sa võng như cá rời nước, không chịu nổi một chiêu. Đại Minh thủ thế, ngắm chuẩn lúc sa võng lao tới, hai tay chém mạnh, nhanh tới mức con sa võng không kịp phản ứng. Đầu con sa võng bị chém đứt lìa khỏi cổ, thuận thế xoay tít trong không trung, tình cờ đập vào đầu con đàm, con đàm khó chịu lắc đầu. Sa võng mất đầu nhưng vẫn lao tới mấy bước mới ngã.

"XXX..." con đàm không ngừng gào rú, nhưng Đại Minh nghe thế nào cũng thấy nó đang chửi bậy.

"XXX xong chưa." Đại Minh nhẩy tới, hét lớn một tiếng, dùng kiếm đâm, thân hình như sao băng đuổi mặt trăng.

"Keng..." Tiếng kim loại chạm vào nhau inh tai, kiếm trong tay Đại Minh không xuyên qua nổi lớp da con đàm, dù Đại Minh cố gắng tới đâu, nó cũng không động đậy. "Con quái vật này làm từ gì thế này." Đại Minh hét. Móng vuốt con quái vật đã tới gần, Đại Minh đạp mạnh vào nó, dùng lực nhẩy về sau tránh đòn. Đại Minh lộn mấy vòng tới gần Diệp Nhược Thu.

"Nói với ngươi rồi, nó không sợ các đòn tấn công bình thường đâu. Muốn đánh, ít nhất phải được thế này." Diệp Nhược Thu giơ thanh kiếm phát sáng.

"Đây là cái gì?"

"Kiếm cương."

"Em không biết chị dậy em đi." Đại Minh hỏi.

"Muốn học phải dùng tâm mà nhìn." Diệp Nhược Thu bước tới trước, dùng kiếm chém con đàm mấy vết thương, đồng thời niệm mấy câu khẩu quyết, Đại Minh nghe nửa hiểu nửa không."

"Sức mạnh trên người ngươi rất lớn, có điều không biết vận dụng. Nhưng nếu ngươi hiểu được chiêu thức, với sức mạnh đó, ngươi học sẽ rất nhanh." Diệp Nhược Thu nói, rồi chỉ cho Đại Minh mấy điểm. Đại Minh bèn thử luyện.

Kiếm khí và kiếm cương đều cùng 1 nguyên lý, kiếm khí là phóng chân khí trong cơ thể ra bên ngoài, kiếm cương dùng chân khí bố trí tại thân kiếm. Do chân khí của kiếm cương phân bố dầy đặc hơn, vì thế sức sát thương cũng cao hơn kiếm khí, nhưng kiếm khí lại tấn công được từ xa, mỗi thứ đều có mặt mạnh mặt yếu. Sau khi được Diệp Nhược Thu khai mở, Đại Minh cũng hiểu sâu hơn về ứng dụng chân khí.

"Chị không sợ hôm nào em nổi điên biến thành quái vật à, sao còn dậy thế." Đại Minh vừa luyện vừa nghi ngờ hỏi."

"Nếu có ngày đó, ta sẽ lăng trì xử tử ngươi, giống như nó." Diệp Nhược Thu chỉ con quái vật, phát thề.

Đại Minh thấy thế run bắn mình, con đàm toàn thân đầy máu, không thấy một mảnh da nào toàn vẹn. Miệng tuy không ngừng kêu 'XXX', nhưng vẻ đuối lắm rồi. Diệp Nhược Thu thấy nó sắp chết tới nơi, liền chém đứt lìa đầu nó, Đại Minh nhìn thấy tim đập thình thịch, lông lá toàn thân dựng đứng.

Diệp Nhược Thu không nói một lời đi tiếp, Đại Minh theo sau. Đại Minh ngoái nhìn con đàm đang dần hóa thành vũng nước đen, tương lai không biết mình có như vậy không?

Hai người đi tới một ngã rẽ, trước mặt có 3 con đường, nhìn bề ngoài giống hệt nhau, không có dấu vết gì, không nhận ra người của Huyết Diễm đi đường nào, Đại Minh hỏi Diệp Nhược Thu.

"Đi đường nào?" Nghe Đại Minh nỏi, Diệp Nhược Thu cắm kiếm xuống đất, để nó tự đổ.

"Bên phải." Diệp Nhược Thu chỉ hướng thanh kiếm đổ.

"Thế cũng được à?"

"Đừng nhiều lời, nếu không ngươi đi mà chọn." Diệp Nhược Thu nhặt kiếm, bước vào động phải. Đại Minh không còn cách nào, chỉ đành theo sau.

"Chắc đang chơi RPG. Mê cung cùng lũ quái vật." Sau khi bước vào hang bên phải, con đường trở lên cực kỳ cheo leo, đi một lúc chỉ thấy mê cung và quái vật thâu tập.

Nhưng có quái vật để luyện tập, Đại Minh càng lúc càng vận dụng chân khí thuần thục. Thỉnh thoảng cũng phát ra mấy đạo kiếm khí, có điều thường hay bắn chim, xem ra còn phải luyện nhiều. Còn kiếm cương càn lúc càng quen, Đại Minh bắt đầu sử dụng được mấy tuyệt kỹ trước đây không dùng được như Độc Cô Cửu Kiếm, Hồng Trần Nhất Bộ... các loại tuyệt học võ hiệp.

"Cửu Đầu Long Thiểm." Đại Minh học chiêu đó từ hoạt hình, phi thiên ngự kiếm, khiến ma vật to hơn hán 2 lần cũng phải chào thua. Tuy Đại Minh dùng kiếm cỏ vẻ bất luân bất loại, nhưng uy lực không nhỏ.

"Ngươi học khá lắm, học của ai đấy." Diệp Nhược Thu nhíu mày hỏi, vì để Đại Minh luyện tập, Diệp Nhược Thu để mình hắn giải quyết đám ma vật. Cách đánh của Đại Minh tuy rối mù, nhưng cũng có uy lực nhất định, Diệp Nhược Thu nhìn hoa cả mắt, không biết chiêu thức môn phái nào.

"Đó gọi là 'cuộc đời là thầy', truyện tranh, tiểu thuyết, hoạt hình đều là thầy của em, học đương nhiên lắm rồi." Đại Minh vừa nói vừa chém một con ma vật thành 2 đoạn. Nghe Đại Minh trả lời, Diệp Nhược Thu chỉ lắc đầu thở dài, đúng là đồ trẻ con ham phim ảnh.

"Trong phim, mê cũng nào cũng có nhiều bảo vật, sao mình đi mãi mà chưa thấy món nào nhỉ?" Đại Minh nhìn tứ phía. Từ lúc vào đây chỗ nào cũng có dấu vết công trình con người làm, Đại Minh còn thấy trên tường đá có chỗ treo đèn, Đại Minh càng khó hiểu, chỗ này người ở được sao? Hơn nữa hắn còn phát hiện một chuyện.

"Lũ quái vật này lợi hại hơn bọn trước nhiều, nhưng đi mãi mà vẫn không thấy xác chết nào của bọn Huyết Diễm, đến dấu vết đánh nhau cũng không thấy, xem ra đi nhầm đường rồi." Diệp Nhược Thu nhìn xong, cũng đồng ý lời của Đại Minh.

"Vậy trở về chỗ cũ thử đường khác xem." Đại Minh thấy Diệp Nhược Thu đồng ý liền thử.

"Ừ."

"Thế nào, đi thôi." Đại Minh thấy Diệp Nhược Thu đứng im, kỳ lạ hỏi.

"Ngươi biết đường về không?" Nghe Diệp Nhược Thu nói, Đại Minh há hôc mồm đáp.

"Em thấy chị đi phía trước cứ phăm phăm, như rành đường lắm, chẳng lẽ chị không biết đường mà cũng không đánh dấu à?"

"Tôi quên rồi. Còn nữa, lần đầu tiên tôi đến đây, làm sao biết đường được." Diệp Nhược Thu trả lời bình thản.

"Vậy chúng ta lạc đường rồi." Đại Minh ngồi bệt ra đất.

"Rồi sẽ có biện pháp." Diệp Nhược Thu đi tiếp, không lý đến Đại Minh.

"Chờ, chờ với." Đại Minh vội vàng đuổi theo, hắn cũng không còn cách nào, chẳng nhẽ hỏi đường ma vật. Hai ngươi đi một đoạn lại gặp một đám ma vật. Lần này Diệp Nhược Thu không muốn Đại Minh xuất thủ, mà tự mình làm. Diệp Nhược Thu tỏ vẻ tàn nhẫn, mỗi lần đều kê kiếm vào cổ ma vật rồi hỏi.

"Có biết nói tiếng người không?" Lúc đối phương gầm gừ trả lời, Diệp Nhược Thu lại nói, "Không biết thì chết." Sau đó chém đầu con quái vật đó.

Cứ như thế, Diệp Nhược Thu bức cung từng con một, lần lượt từng cái đầu rơi xuống đất. Tới lúc Diệp Nhược Thu gặp một con ma vật đầu dê, theo lệ hỏi.

"Có biết nói tiếng người không?" Sau đó chuẩn bị ra tay, đối phương liền nhỏ giọng nói.

"Biết, tôi biết..." Nghe thấy thế, Diệp Nhược Thu dừng kiếm, chỉ thẳng vào con quái vật đầu dê, ra lệnh.

"Đưa bọn ta tới chỗ ra."

Con quái vật tỏ vẻ chần chừ, Diệp Nhược Thu lập tức vung kiếm chém đứt cánh tay phải của nó, sau đó nói, "Ta là người không nhẫn nại đâu, đừng để ta lặp lại lần nữa."

"Vâng... Tôi biết... rồi..." Con quái vật đầu dê bị Diệp Nhược Thu dọa cho, sợ hãi ôm vết thương dẫn đường.

"Có cần phải hung tàn thế không?" Đại Minh có chút không nhìn nổi, bèn nói một câu.

"Nếu muốn ma vật ngoan ngoãn nghe lời, thì phải để bọn chúng biết ngươi còn ác hơn bọn chúng, vì bọn chúng thiên tính chỉ sợ kẻ mạnh, ai mạnh kẻ đó làm chủ. Ngươi ngập miệng cho ta, nếu không ta chém luôn cả ngươi đấy."

Nghe Diệp Nhược Thu nói, Đại Minh ngậm chặt miệng. Đồng thời nghĩ, mụ già này chẳng lẽ kinh kỳ không thuận, tính cách khó dò, hỉ nộ vô thường, khó mà đoán được. Vừa mới tử tế dậy mình kiếm pháp, một lúc sau đã nói muốn chém mình, Đại Minh nghĩ cô ta bị chứng tâm thần phân liệt.

Dược quái vật đầu dê dẫn đi, trên đường tuy có gặp mấy đám ma vật, nhưng chúng đã truyền miệng nhau, rồi tránh ra xa, biết hai người trước mặt không thể dây vào được. Có mấy tay không tin, tự cho mình là mạnh, cứ nằng nặc đòi thử, kết cục đều bi thảm. Như thế lại càng không có ma vật nào dám tiếp cận.

Hai người đi theo con quái vật đầu dê, qua một hành lang rộng lớn, tới trước một cách cửa đá, con quái vật dường như sợ, không dám tới gần.

"Chị có thấy kỳ quái không? Chỗ này rõ ràng là người làm ra." Đại Minh nhìn cánh cửa đá trước mặt, rộng hơn 3 mét, cao gần 10 mét, điêu khắc đầy hoa văn.

Ma quật này chưa có ai tiến vào mà trở ra được, vì thế không ai biết bên trong có thứ gì, dù sao cũng mở ra xem xét, đừng lắm lời nữa." Diệp Nhược Thu nói xong, liền đẩy cửa.

"Chờ chút..." Đại Minh định cản nhưng không kịp, cánh cửa nặng nề vừa bị chạm nhẹ vào đã mở ra. Quái vật đầu dê thấy thế hét toáng lên rồi chạy mất.

Đại Minh: "Hướng dẫn viên chạy mất rồi."

"Kệ nó, chờ chút nữa bắt con khác." Diệp Nhược Thu đi vào sau cánh cửa, Đại Minh cũng vào theo, lúc nhìn không khỏi cảm thán thở dài.

Không gian bên trong ít nhất cũng to bằng sân bóng đá, trên tường khảm đá quý, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu khắp nơi, tường đá đều được điêu khắc hoa lệ trang nghiêm, khí thế huy hoàng. Chính giữa có một lăng mộ, trên nó là một tấm bia đá lớn, xung quanh có rất nhiều tượng người, giống như đang bảo vệ lăng mộ, những bức tượng đó Đại Minh càng nhìn càng thấy quen.

"Binh lính gỗ đá chôn theo người chết." Đại Minh kêu.

"Trên bia viết gì." Đại Minh nhìn một lúc rồi chỉ ba chữ cổ văn trên bia đá, hắn không đọc được.

"Ngươi không nên biết thì hơn." Diệp Nhược Thu lắc đầu.

Đại Minh: "Nói nghe xem nào, có gì ghê gớm đâu." Diệp Nhược Thu nhìn bia đá một lúc mới nói ba tiếng.

"Tần Hoàng lăng."

ngantruyen.com