Đấu Y

Chương 3: Nhất đao môn


Chương 3 Nhất đao môn
Dịch nhangia
convert hamvuitunho
nguồn tangthuvien.com


Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn vẫn luôn hy vọng chính mình có thể trở nên bình thường một chút, vậy mà hơn mười lăm tuổi rồi, hắn vẫn như vậy, vẫn là như lúc trước một phế vật tu luyện không ra nửa điểm căn nguyên lực, thân thể đến một tia dấu hiệu biến hóa cũng không có, mười lăm năm thống khổ thừa nhận, vẫn như cũ còn kéo dài, không có kết thúc.

”Cơn động đất chết tiệt!” Lâm Khiếu Đường hai đấm nắm chặt ảo não phun ra mất chữ..

Kỳ thật, Lâm Khiếu Đường cũng không phải người thế giới này , hắn đến từ một hành tinh phì nhiêu mỹ lệ, nơi đó có một loại ma pháp thần kỳ, mọi người thường gọi nó là khoa học, mà hành tinh đó được người ta gọi tên là Địa Cầu.

Mười lăm năm trước vào một buổi chiều nào đó, khi đang vội vã mổ thay thế trái tim cho người bệnh, y sư Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cảm giác chung quanh một trận dao động mạnh mẽ, tiếp theo dưới chân không còn, sau đầu đau đớn, mất đi tri giác, đợi đến khi hắn tỉnh lại, hắn được một người nữ nhân tuổi còn trẻ ôm ở trên tay, trải qua mấy tháng lặp lại đã chứng thực, hắn rốt cục thừa nhận chuyện chính mình đã biến thành trẻ con là thật. . . . . .

Còn việc sau đó thì thuận theo tự nhiên, chính mình công khai trở thành phế vật, mà ở thời điểm hắn bốn tuổi, cha mẹ của hắn đều mất đi sau một trận ôn dich, họ đều là ngoại tộc đệ tử của Lâm gia, cha chết con thừa kế vì thế Lâm Khiếu Đường cũng sẽ thành Lâm gia ngoại tộc đệ tử, tài sản của bố mẹ bị gia tộc thu về, hắn lại được mang vào Lâm gia đại phủ gởi nuôi, đợi cho đến hết mười bảy tuổi sẽ phân phối chức vị có thể tự do sinh sống.

Sinh ra là lúc liền có mình ý thức, Thời gian học tập của Lâm Khiêu Đường tự nhiên phải dài hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi bởi vậy hắn đối thế giới này hiểu biết cũng khắc sâu hơn. . . . . .

Đây là một hành tinh lớn hơn địa cầu một ít, điểm này Lâm Khiếu Đường rất tin tưởng, tuy rằng không có một quyển sách nào nói về điều này, người ta gọi nơi này là ------ Kì Minh Phong.

Kì Minh Phong khác với địa cầu nó là từ năm đại lục và ba hải dương tạo thành, lịch sử rất dài khoảng 2 vạn năm về trước, đại lục mà Lâm Khiếu Đường đang ở có tên là Kì Đông Đại Lục, nơi này không có Lâm Khiếu Đường khoa học quen thuộc, chỉ có các loại căn nguyên lực kỳ lạ, hầu như tất cả hết thảy liên quan đến căn nguyên lực,giống như khoa học bình thường ở trên địa cầu.

Căn nguyên lực tổng cộng có bốn loại đó là Pháp Nguyên Lực, Đạo Nguyên Lực, Đấu Khí cùng Vũ Nguyên Lực, trải qua vô số thế hệ dưới sự cố gắng không ngừng của các đại tộc, loại thần kỳ lực lượng này đã gần phát triển đến đỉnh phong trạng thái, Cho đến ngày nay ,lực lượng thần kỳ này đã vô cùng thông dụng, hơn nữa gắn liền với nhịp thở của mọi người trong cuộc sống hằng ngày, tầm quan trọng này là không thể thay thế .

Tứ đại căn nguyên lực giống như chân lý bình thường của khoa học vậy được mọi người nơi đây mở rộng nghiên cứu vận dụng đến tận cùng, hơn nữa tiếp tục phát triển, bởi vậy mỗi một loại căn nguyên lực đều sinh ra ra vô số kỹ năng bí tịch.

Tứ đại căn nguyên lực đều có kỹ năng tương ứng, Pháp nguyên lực ứng với ma pháp, Đạo nguyên lực ứng với Đạo thuật, Đấu khí ứng với Đấu kĩ, Vũ nguyên lực ứng với Vũ kỹ.

Ở nơi này , từ ngày sinh ra, cơ hồ mỗi người đều sẽ tiến hành khảo thí, để xác định thuộc tính của bản thân cùng phương hướng tu luyện.

Bất luận là loại căn nguyên lực nào đều bị phân hoá làm mười một cấp giai vị, giai đoạn đầu là Trúc Cơ, mười giai vị sau phân biệt là, Phó, Vệ, Sĩ, Sư, Đại Sư, Linh Hồn, Địa Vương, Đế Hoàng, Chí Tôn cùng với Kì Minh Phong Thánh Tinh.

Nếu như căn nguyên lực thuộc tính biểu hiện vi Vũ nguyên lực, liền vi vũ gốc rể nguyên lực, nên thuộc tính người thăng cấp tiêu chuẩn, đó là: Vũ Phó, Vũ Vệ, Vũ Sĩ, Vũ Sư, Đại Vũ Sư, Linh Hồn Vũ Sư, Địa Vương Vũ Sư, Đế Hoàng Vũ Sư, Chí Tôn Vũ Sư, Kì Minh Phong Vũ Thánh Tinh.

bất cứ loại chức nghiệp nào đều lấy phân chia này làm tiêu chuẩn.

Căn nguyên lực tăng trưởng cơ bản không có lối tắt có thể đi, thuần túy xem cá nhân tư chất tiềm lực lớn nhỏ, tuần tự dần dần , dựa theo cơ bản nội dung tiến hành tu luyện, muốn nhanh hơn người khác, trên cơ bản chỉ có hai phương pháp, một là cốt cách tốt , một là chăm chỉ, ngoài ra không còn phương pháp nào khác.

Nhưng mà cái này cũng không phải là hoàn toàn như vậy, nếu có sự phụ trợ của cao phẩm dược vật, cao giai kỹ năng bí tịch, thần vật thần khí cũng có thể đề cao tu vi bản thân một cách mau chóng, gia tăng căn nguyên lực hiệu quả.

Mà thật sự để có thể phân biệt ai mạnh yếu cũng hơi phức tạp, mấu chốt liên quan đó là Căn nguyên bí tịch.

Cái gọi là căn nguyên bí tịch, đơn giản hơn có thể hiểu đó chính là công pháp, bao gồm nội công và ngoại công, nội công gia tăng tốc độ tu luyện của căn nguyên lực, giá trị cùng tinh thuần , ngoại công là làm thế nào để phóng xuất căn nguyên lực hiện ra bên ngoài.

Mặc kệ là Vũ Kỹ, Ma Pháp, Đạo Thuật hay là Đấu Kĩ, này bí tịch tu luyện đều chia làm mười trình tự, nhất giai đến ngũ giai thuộc về bí tịch cơ bản, sau ngũ giai đều thuộc về cao giai bí tịch, chia làm: nhân, tâm, hồn, thánh, thiên.
cùg bậc bí tịch đều phân chia giống nhau có, sơ cấp, trung cấp, cao cấp .

Cao giai bí tịch có thể hữu hiệu đề cao căn nguyên lực, hơn nữa có thể đối kháng với người cấp cao hơn.

Ví dụ, một người đạt tới giai đoạn Sĩ cấp, sau khi tu tập hồn cấp cao giai kỹ năng, một khi lĩnh ngộ thấu triệt, thậm chí có thể miễn cưỡng đối kháng với người cấp Đại Sư.

Nhưng sau khí đạt đến Địa Vương giai vị , sẽ rất khó tái vượt cấp khiêu chiến , trừ phi tu luyện tối cao thánh, thiên cấp căn nguyên bí tịch.

Bất quá có một chút là có thể khẳng định , đồng cấp chức người công pháp cao người tự nhiên hiếu thắng cùng công pháp thấp người.

Trên thực tế, căn nguyên bí tịch hồn cấp đã là hiếm có trên thế gian,thường có trong các môn phái hoặc gia tộc tồn tại lâu đời, còn ở những nơi rừng núi, song băng có thể có huyền cơ,cao nhân quái vật có hay không đánh rơi bí tịch, vậy thì không biết được rồi.

Trong hai vạn năm có ghi lại kỳ ngộ thần nhân nhưng chỉ có mấy người mà thôi, loại xác suất này cực nhỏ, cơ bản có thể đếm được.

Trong truyền thuyết có hay không người tu luyện thành thiên cấp bí pháp, thậm chí ở vạn năm trước cũng là hư vô mịt mờ, không thể nào biết được, vạn năm thời gian đã xóa mờ tất cả chứng cứ. . . . . .

Trên đời có hay không có sự tồn tại của thần, những người trên Kì Minh Phong vẫn tin tưởng, mọi người trước sau đều cho rằng tất cả sở học của bọn họ do một tay thần linh ban cho, mà một ít đại giáo hội cũng đã thật sự xuất hiện thần tích. . . . . .

Tóm lại đây là thế giới kỳ diệu tuyệt luân, ít nhất đối với Lâm Khiếu Đường mà nói là như vậy.

Mười lăm năm thời gian thích ứng, đủ để khiến cho Lâm Khiếu Đường thích ứng hết thảy mọi thứ ở nơi này, điều tiếc nuối chính là, hắn trước sau vẫn là một chỗ không phải cua phế nhân, có lẽ nguyên nhân là vì hắn không phải người thế giới này sao!

Không biết đã đi qua mấy con phố, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nụ cười quỷ dị xuất hiện trên mặt, nhẹ nhàng phe phẩy ngón trỏ chỉ lên trời, trên tay kia thì đang cầm một tiểu đao có hình dạng quái dị,một bộ dáng vô cùng đắc ý, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Ngươi cho là như vậy là có thể làm cho ta khuất phục sao? Ha ha. . . . . . , cho dù phế vật thì thế nào, lão tử sẽ có biện pháp đấu cùng ngươi!”

”Ngu ngốc!” Một người đi qua bên người Lâm Khiếu Đường liếc mắt một cái, lắc đầu nói.

”MK… Ngươi nói ai. . . . . .” Lâm Khiếu Đường nhất thời hung ác quay đầu lại mắng .

Phanh. . . . . .

Ngực chấn đau!

Một vật nặng đập thẳng vào trước ngực Lâm Khiếu Đường, đây là hôm nay lần thứ hai bị vật thể không rõ tập kích, khí huyết khó có thể khống chế một trận bốc lên, Lâm Khiếu Đường quay sang vừa muốn mở miệng mắng, nhưng khi hắn nhìn thấy “vật thể” ở trong lòng,ngực thì giật mình.

Hai gò má trắng noãn như ngọc, ngũ quan xinh xắn, mái tóc đen dài mềm mại, chỉ có thân người là không hoàn toan thấy rõ ,bị bao phủ bởi chiếc trường bào màu đen , nhưng bộ ngực nổi lên hòn núi chỉ sự kinh diễm rất rõ rang.

”Ối, mỹ nữ, ta nói nè, thật sự không cần phải xúc động như vậy có được không, lần này ngươi đánh ta rất là đau, nếu đụng vào phía dưới, ngươi cần phải chịu trách nhiệm cho ta . . . . . . !” Lâm khiếu đường một bên xoa ngực, một bên miệng không ngừng nói.

”Ôm ta!”

Thình thịch…Tim của Lâm Khiếu Đường chợt đập mãnh liệt hơn một chút, cho dù ta lớn lên đẹp trai, cũng không cần trực tiếp như vậy chứ, ta chính là một tiểu thiếu niên còn ngây thơ xin đừng đầu độc trẻ con.

”Này không tốt lắm đâu!” Lâm Khiếu Đường nói trong lúc đó, hai bàn tay đã sớm không thành thật bao quanh bên ngoài.

”Vào ngõ nhỏ bên cạnh!”

Oa, dựa vào, thật là kinh bạo ! Lâm Khiếu Đường tay ôm nữ tử xa lạ, nhìn như tùy tiện nhưng cũng rất cẩn thận nhìn quanh bốn phía, đi vào ngõ nhỏ bên cạnh

Đi vào ngỏ tắt nhỏ không xa lắm,thân thể của mỹ nữ kinh bạo rõ ràng buông lỏng,tuy tựa cả vào trong lồng ngực của Lâm Khiếu Đường, nhưng miệng lại cường ngạnh không ít, “Mau đỡ ta đi về phía trước đi, càng xa càng tốt.”

”Ai, ta nói. . . . . . !” Lâm khiếu đường có chút bất mãn, đang muốn lên tiếng, chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, một tiểu đao sắc bén dữ tợn đặt ở chỗ cổ họng.

”Đừng dài dòng, đi mau, nếu không ta giết ngươi.”

Hồng nhan họa thủy, trong phút chốc lâm khiếu đường liền cảm nhận được thâm ý trong đó, dưới chân bước chân lập tức nhanh hơn, miệng nỉ non nói, “Mỹ nữ, đao này ngài ngàn vạn lần cần phải cầm chắc, tiểu đệ trên có người già dưới có trẻ nhở, còn có tám ba hai bốn bà vợ đang chờ gieo giống, ngài nếu đắn đo không chính xác. . . . . .”

”Câm miệng, đi mau, nói them một chữ, trước cắt đầu lưỡi của ngươi.”

Thanh âm dễ nghe cùng với khẩu khí hung ác, Lâm Khiếu Đường cảm giác áp lực trên cổ gia tăng, thanh âm lập tức đình chỉ.

Ngươi đại gia , chơi ta a! Lâm khiếu đường buồn bực nghĩ, cũng không dám chậm trễ, tay trói gà không chặt, hắn ngoài thỏa hiệp ra không có lựa chọn nào khác, ân hận chính mình sắc ăn vào tâm.

Khi đang đi, Lâm Khiếu Đường lơ đãng nhìn nhìn phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, phía sau mới rồi mấy người mặc áo bào trắng khả nghi hẳn là đã đi hướng khác.

Đặc điểm lớn nhất của Tân La Thành thành thị đó là ngõ nhỏ luôn luôn thay đổi giống như mê cung, có rất nhiều ngõ nhỏ , có sâu có ngắn.

Cũng không biết đã đi như thế nào,âm thanh ồn ào bốn phía càng lúc càng nhỏ, người ở rất thưa thớt đường phố trở nên tĩnh u thanh nhã.

”Dừng lại!”

Lâm Khiếu Đường sao có thể không nghe, vẻ mặt đau khổ thực vô tội nhìn ngực nữ tử.

”Ngươi có biết, Nhất Đao Môn ở đâu?”

”. . . . . .”

”Được rồi, đừng trừng đôi mắt lợn chết đó ra, không cắt đầu lưỡi ngươi nữa, có thể nói thử xem.”

Hít một hơi, Lâm Khiếu Đường thành thật nói, “Vị tỷ tỷ này, ngươi xem như tìm đúng người rồi, nếu hỏi người khác chỉ sợ không ai có thể trả lời ngươi vấn đề này, nhưng là hiện giờ đứng ở trước mặt ngươi, đúng là “con một mấy đời chưởng môn nhân Vân Trung Tiểu Bạch Long của Tiêu Dao thần tiên đường đời thứ sáu mươi sáu!”.
Tuyệt sắc nữ tử ngang ngạnh nhìn thiếu niên trước mắt, tiếu đao cầm ở trong tay không run rẩy , bất cứ lúc nào đều có thể đâm ra, nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi, “Cho ngươi ba giây, nói không nên lời, ta sẽ giết chết ngươi.”

Nữ nhân này hình dáng đẹp thì đẹp thật, nhưng thật sự rất hung dữ , Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói, “Tỷ tỷ, phía dưới địa chỉ, ngươi cần phải nghe rõ rồi chứ, Nhất Đao Môn là tông phái cực kỳ thần bí, chỗ đặt tổng đàn cũng rất quỷ bí. . . . . .”

Tạch. . . . . .

mấy sợi tóc bên tai rơi lả tả thay cho tiếng trả lời . . . . . .

Nhìn tiểu đao lóe sáng trước mắt, Lâm Khiếu Đường nuốt nước miếng, lập tức tuôn ra hàng loạt pháo bắn nói “Đi dọc theo ngõ nhỏ này, đến cuối thì rẽ về bên trái, lại đi đến cuối ngõ thì rẽ về bên phải, đi đến một nửa thì rẽ về phía nam, tiếp tục thẳng đi đi ra phố Ngọc Tiền ,ở chỗ sáu trăm mét của phố Ngọc Tiền có cái ngõ nhỏ, đi vào đi hai trăm mét đí về hướng bắc . . . . . .”

Liên tiếp thay đổi phương vị, làm cho tuyệt sắc nữ tử nhất thời choáng váng đầu óc, hơn nữa thân thể bản thân còn không có khoẻ, hô hấp lại càng lúc càng dồn dập.

Đột nhiên, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nâng tay, một cây ngân châm xuất kỳ bất ý đâm vào cổ của mỹ nữ tuyệt sắc, ngay sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Cúi đầu chạy như điên, nhìn thấy cửa liền vào, có góc liền rẽ, địa hình Tân La Thành Lâm Khiếu Đường đã sớm quen thuộc, cho dù chạy loạn, không bao lâu đã ra khỏi ngõ nhỏ, tới đường rồi vẫn như cũ không dám lưu lại, tiếp tục hướng tới một hướng chạy đi.

Xác định phía sau không có đuổi theo, Lâm Khiếu Đường mới nhìn khắp nơi xung quanh, sau đó lấy từ trong người ra vật phẩm ngụy trang, biến mặt mình đổi mới một chút, lập tức từ một thiếu niên ngũ quan đoan chính biến thành thanh niên gầy yếu mắt lé miệng lệch, rung đùi đắc ý tiêu sái bước vào một hiệu thuốc bắc rất quy mô.

Trước cửa đường của hiệu thuốc bắc treo một bảng hiệu bắt mắt, trên đó viết năm chữ to ‘ Thâm Hải Kim Đan Đường ’, Lâm Khiếu Đường sau khi hóa trang vừa tiến vào trong đó, lập tức có một thiếu niên cường tráng khoảng mười ba mười bồn tuổi tiếp đón nói, “Đại sư huynh, huynh cuối cùng đã về rồi, sư phụ đang lo lắng, tìm người khắp nơi!”

Lâm Khiếu Đường hỏi như không có việc gì, “Lão nhân gia người đang ở đâu?”

Thiếu niên nhỏ nhỏ miệng, nhát gan trả lời, “Ở bên trong phòng đó! Chúng ta có cho gì cũng không dám vào đâu! Này hai ngày sư phụ hễ nhìn thấy chúng ta liền mắng, thực dọa người, lão tam vừa mới bị kêu vào, đến bây giờ còn chưa có ra.”

Lâm khiếu đường vỗ vỗ thiếu niên bả vai, an ủi nói, “Không phải sợ, trời sập xuống, có Đại sư huynh ta chống đỡ cho các người, ta vào xem sư phụ.”

Thiếu niên nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng cảm động nói, “Mỗi lần đều là Đại sư huynh thay chúng chúng ta chịu mắng, chúng ta mấy tiểu nhân thật sự không có tới a!”

Lâm Khiếu Đường lập tức nghĩa khí nói, “A Mãnh nói như thế làm gì, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, mà ta là Đại sư huynh, cái này gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục! Đại sư huynh nhìn các ngươi một đám chậm rãi trưởng thành, trong lòng này rất vui vẻ a, đừng nói chịu mắng, cho dù là bị đánh Đại sư huynh đỡ thay cho các ngươi.”

Ôi ô ô. . . , Âm thanh nghẹn ngào cực khẽ, A Mãnh trong lòng một cỗ nhiệt lưu đi qua, nhưng lại ức chế không được, thiếu chút nữa khóc ra, muốn nói cảm tạ mà nói không được, một hồi lâu mới nói, “A Mãnh là cô nhi, đời này chuyện may mắn lớn nhất chính là gặp được sư phụ cùng Đại sư huynh, gia nhập Nhất Đao Môn!” ngantruyen.com