Đấu Y

Chương 6: Tử Dịch


Chương 6 : Tử Dịch

Dịch nhangia
convert hamvuitunho
nguồn tangthuvien.com


Hiện tượng không thể tưởng tượng nổi làm cho đầu óc của Lâm Khiếu Đường có chút ngu ngốc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chất lỏng dính đầy người nháy mắt biến mất, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, xoa nhẹ thân mình một lúc, không phát hiện ra sự dị thường, đang chuẩn bị đi xem hắc bào nữ tử một chút, Lâm Khiếu Đường đột nhiên hiện ra một trận ghê tởm mãnh liệt trong lòng.

Ọe. . . . . .

Dạ dày kịch liệt bốc lên Lâm Khiếu Đường không thể khống chế được nữa, phun ra một lượng lớn máu đen máu đỏ . . . . .

phun ra khoảng có một phút, hầu như đem cả mật cũng phun ra, nhìn thấy trên mặt đất một lượng lớn máu đen máu đỏ, Lâm Khiếu Đường toàn thân toát mồ hôi lạnh, số lượng này cũng đủ làm cho hắn chết mấy lần rồi.

Tính qua phỏng chừng trên mặt đất ít nhất có hai ba lít máu, không sai biệt lắm tương đương với việc hắn mất đi 7 phần máu trong cơ thể rồi, trên cơ bản mất một lít máu cũng đủ làm cho một người trưởng thành thân thể khỏe mạnh tử vong.

Đợi một lúc thật lâu, cảm giác mê muội không còn xuất hiện, Lâm Khiếu Đường cử động tay chân cảm giác cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, sức lực cũng tràn đầy, quả thật là không thể hiểu nổi.

Chẳng lẽ là chất lỏng cổ quái vừa mới thẩm thấu vào da ở trong quấy phá?

Nghĩ không ra nguyên nhân là gì, Lâm Khiếu Đường đành phải từ bỏ, chỉ cần chính mình không có việc gì là tốt rồi,trải qua hai kiếp làm người kinh nghiệm về chuyện lạ nhiều hơn, vậy mà cũng cảm thấy quái lạ. . . . . .

Sờ vào cổ của hắc bào nữ tử, mạch vẫn còn đập, chưa chết chỉ bị ngất đi thôi.

Hoàng Nhất Đao cùng Lão Tam Tử vẫn một mạch lắng tai nghe, âm thanh khóc lóc nỉ non trong mong đợi cũng không có xuất hiện, thỉnh thoảng còn có truyền đến những tiếng va chạm đứt quãng,làm cho một già một trẻ sợ đến mức không dám động đậy, trong lòng không yên, tai họa bất ngờ này cũng hơi đột nhiên dữ dội một chút rồi.

Hoàng Nhất Đao miệng không ngừng thì thào tự nói, "Ông trời ơi, tiểu lão nhi quả thật không có làm ra việc gì thương thiên hại lí hét, đã nghĩ tránh quan tài một chút mà thôi. . . . . ."

Kọt kẹt. . . . . . , Cửa trong phòng mở ra, Lâm Khiếu Đường có chút suy sụp nhếc nhác bước ra.

Đôi mắt đang sa sút tinh thần của Hoàng Nhất Đao lập tức khôi phục lại thần thái, bức thiết hỏi, "Đồ nhi ngoan, thế nào ? Thành công chưa?"

Nhìn thấy Lâm Khiếu Đường thần sắc không thích hợp,người ít tuổi nhất trong bốn đồ đệ là Lão Tam Tử liền bật khóc, Lâm Khiếu Đường liền chớp mắt với Lão Tam Tử nói, "Tiểu tử ngốc, Đại sư huynh ngươi đã thất thủ khi nào đâu.”

"Thành công rồi ?" Lão Tam Tử không thể tin được hỏi.

"Không sai biệt lắm !" Lâm khiếu đường vừa nói vừa mở dây thường cho ba người, A Mãnh đã hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không lo ngại.

Giữa phòng đám hắc hỏa kia khi nữ nhân ngất đi thì cũng biến mất.

Hoàng Nhất Đao chạy vào trong phòng nhìn tình hình bên trong, hét lớn, "Đồ đệ, ngươi sao lại đem nàng giết đi, vụ giết chết người này, làm thế nào là tốt nhất đây!"

"Giết cái lông, lão già chết tiệt, nhìn rõ rồi hãy nói!" Lâm Khiếu Đường thật muốn đem lão già này một cước đá ra ngoài.

"Hả, chưa chết, chưa chết, còn thở, nhưng máu trên mặt đất đây là chuyện gì đã xảy ra?" Hoàng Nhất Đao bịt mũi lại để che lấp mùi máu tươi khó ngửi hỏi.

Không muốn giải thích nhiều, tùy tiện nghĩ ra một lý do, Lâm Khiếu Đường chỉ vào màng người bị vỡ trên mặt đất nói, "Sinh ra một quái thai, bên trong đều là máu,sau khi nữ nhân này nhìn thấy mình sinh ra thứ này liền đập vào tường hôn mê bất tỉnh."

Thầy trò mấy người thành thật đem hiệu thuốc bắc quét tước vài lần, cuối cùng cũng khôi phục hình dạng ban đầu, còn dùng vài loại phấn hoa hun khói vài lần, mãi đến hoàn toàn ngửi được mùi máu tươi mới dừng tay lại.

Đợi cho tất cả làm xong, đã là hoàng hôn rồi, Lâm Khiếu Đường phải về Lâm gia trước khi trời tối, nếu không sẽ không được vào cửa .

"Đồ đệ, ngươi nói nữ nhân này chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hoàng Nhất Đao thấy Lâm Khiếu Đường sắp đi, liền hỏi.

"Nữ nhân này lai lịch không rõ, cũng không biết thân phận thế nào, xem thân thủ của cô ta, sợ là không dễ chọc, buổi trưa khi ta gặp cô ta trên đường,phía nàng dường hình như có người ở truy đuổi, chính cô ta hình như mục đích lại là tới tìm Nhất đao Môn của chúng ta , ta cũng không biết làm sao bây giờ, trước để cho nàng ở phòng của ta đi, chờ sau khi nàng tỉnh hãy nói." Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cảm giác sự tình có chút kỳ lạ.

Nhìn một cái trong phòng, Hoàng Nhất Đao nghĩ mà sợ nói, "Chờ nàng tỉnh dậy lại vừa muốn giết người làm sao?"

Lâm Khiếu Đường khoát tay nói, "Chắc là không đâu, nàng tình huống khẩn cấp mới ra tay với chúng ta, bất quá là để cứu mạng, bây giờ nàng đã không có nguy hiểm , ta nghĩ sẽ không làm khó dễ các ngươi nữa đâu ."

Hoàng Nhất Đao khe khẽ thở dài, "Thật sự năm hạn bất lợi a!"

Lâm Khiếu Đường trừng mắt nói, "Còn không phải chính ngươi gây họa, nếu không ngươi hai năm nay khoác lác, danh tiếng của Nhất Đao Môn có thể truyền ra sao? Nữ nhân này ta xem không giống như là người ở đây, thậm chí cũng không là người nước Hiên Viên , nàng làm sao mà biết được nói danh tiếng của Nhất đao Môn khẳng định là từ tổ chức tình báo Hoa U đạt được , sớm nói qua với ngươi là cây to chịu gió lớn rồi."

Trên vẻ mặt hiện lên một hồi hối hận, Hoàng Nhất Đao khô khốc cười, chỉ có ánh mắt tham lam là không hề giảm bớt chút nào, "Đồ đệ ngoan, thế thì ngày mai chúng ta lại đi Lâm gia nhé!"

Nhìn gây chuyện thị phi thấy tiền sáng mắt tiểu lão nhi, Lâm Khiếu Đường thật muốn đá hắn một cái, nhưng nghĩ đến mấy năm nay nếu không phải hắn ở phía trước che gió che bão mà nói, chính mình căn bản không có khả năng lại cầm lấy đao giải phẫu, trong lòng thở dài, nói, "Trưa mai ngươi chuẩn bị tốt trang bị, ta sẽ tới."

"Hắc hắc, đồ đệ ngoan, thế thì chúng ta ngày mai gặp!" Hoàng Nhất Đao nhận được câu trả lời khẳng định, nét mặt già nua lại khôi phục nhan sắc cũ, cười nói.

Thay đổi quần áo trên người, Lâm Khiếu Đường thật cẩn thận ra khỏi hiệu thuốc bắc, mấy lần chuyển hướng, cuối cùng cũng trước khi trời tối về kịp.

Trong Lâm phủ đèn đuốc sáng trưng, bọn hạ nhân vội vàng, náo nhiệt hơn so với bình thường, chỉ là trên mặt mỗi người tỏ ra có chút ngưng trọng, nhưng Lâm Khiếu Đường đối với sự thay đổi bất thường này cũng không có nhiều hứng thú, đi về chỗ ở của mình mà mắt không chớp.

Tuy là ngoại tộc đệ tử, nhưng khi còn sống cha mẹ Lâm Khiếu Đường ở Lâm gia địa vị cũng không thấp, do đó sau khi gởi nuôi Lâm gia, Lâm Khiếu Đường được đãi ngộ xem như không tồi, còn có thể miễn cưỡng một mình ở một phòng đơn sơ.

Rất xa, Lâm Khiếu Đường nhìn thấy trước cửa phòng mình đang có một thân ảnh nhỏ xinh đứng đợi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì liền vỗ ót, thật muốn quay đầu trốn chạy, nhưng người ở cửa hiển nhiên đã phát hiện hắn. . . . . .

"Khiếu Đường ca ca, buổi chiều anh đi đâu ?" thanh âm tràn đầy thanh thúy sớm truyền tới.

Giữ đầu kiên trì, Lâm Khiếu Đường đi tới, cười nói, "Ha ha, đi ra ngoài muốn mua mấy thứ, kết quả đã quên luôn giờ giấc, lúc này mới trở về."

Trong mắt hiện lên mất mác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại nở cười ngọt ngào, Lâm Uyển Nhi nháy mắt mấy cái nói, "Khiếu Đường ca ca, anh là con chó nhỏ!"

Lâm Khiếu Đường giả vờ không hiểu nói, "Vì sao?"

Dẩu môi cười khẽ, Lâm Uyển Nhi hợp tình hợp lý nói, "Chúng ta hẹn với nhau,buổi chiều anh đi qua chỗ em, giúp em kiểm tra thân thể, ai không đi người đó là con chó nhỏ."

"Ha ha, thì ra là chuyện này à, mặt trời cũng chưa tắt bóng, Anh đây không phải đã trở về rồi sao? Đang muốn đi sang bên em nè!" Lâm Khiếu Đường mặt dày nói.

"Nói không giữ lời!" Uyển Nhi hai tay vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại trước ngực, hơi hơi xoay mặt nói.

Tiểu nha đầu tinh quái, Lâm Khiếu Đường trong lòng nhàm chán mắng một câu, vội làm cho khuôn mặt tươi cười nói, "Uyển Nhi muội muội tốt nhất , nhất định không thể tính toán chi li từng chút thời gian như vậy với Khiếu Đường ca ca, đúng không, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé!"

Không biết vì sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhi sau khi nghe những lời ‘ Uyển Nhi muội muội tốt nhất ’ này, có chút nóng lên, tim đập nhanh hơn, theo bản năng cúi đầu, không xác định nói, "Ở đây?"

"Đương nhiên rồi, chỗ ở của Uyển Nhi còn cách xa một đoạn, chúng ta sẽ không phải lãng phí thời gian quý giá , đi, vào nhà rồi nói ." Lâm khiếu đường vừa nói vừa mở cửa phòng ra.

Lâm Uyển Nhi do dự một chút, khẽ nhấp đôi môi anh đào, theo vào. . . . . . ngantruyen.com