Mãng Hoang Kỷ

Chương 9: Bộ Lạc Giang Biênspan


Phịch!

Hai đầu gối Hắc Nha nện xuống mặt đá, thân thể thống khổ run rẩy, phát ra tiếng rên vô cùng thê lương:

- Mễ Oa!!!

Áp lực trong lòng bị dồn nén rất lâu trong nháy mắt bộc phát mãnh liệt vô cùng. Kỷ Ninh đứng một bên lặng lẽ nhìn Hắc Nha thống khổ, không nói một câu.

- Công tử đã biết, thì ta cũng không giấu nữa. Công tử, đi theo ta.

Hắc Nha đứng dậy đi ra ngoài phòng.

Kỷ Ninh, Thu Diệp cùng đi theo.

Hắc Nha đi trước dẫn đường, một mạch đi tới vùng đất cuối cùng bộ lạc. Vùng đất cuối cùng bộ lạc có một hàng rào gỗ, ở đó cũng có một cửa hông. Ra khỏi cửa hông tiếp tục đi ra xa, chính là một vùng mồ mả. Mồ mả chập chùng liên miên, rất nhiều cái mới, hiển nhiên là mới đắp nửa năm gần đây.

- Công tử?

Thu Diệp nhìn về phía Kỷ Ninh, trong mắt có vẻ bất an.

Kỷ Ninh cũng nín thở, hắn hiểu Hắc Nha dẫn hắn đi đâu.

- Chỗ này.

Hắc Nha chỉ vào một nấm mồ nhìn như rất bình thường, trước mồ có một tảng đá lớn, trên tảng đá khắc vẻn vẹn chỉ vài chữ - Nữ, Mễ Oa, cha Hắc Nha lập!

- Xuân Thảo.

Kỷ Ninh lặng lẽ nhìn nấm mồ.

Dưới nấm mồ này là một trong những người quan trọng nhất của mình ở kiếp này.

Trong cuộc sống rất ít khi có những tình cảm tê tâm liệt phế. Kỳ thật so với những tình cảm tê tâm liệt phế, hoặc oanh oanh liệt liệt, Kỷ Ninh rất hy vọng sự yên bình, dịu dàng từ nội tâm. Tình cảm mỗi năm, mỗi sớm mỗi chiều được ở chung, loại tình cảm từ từ thẩm thấu vào tâm linh là vô cùng sâu đậm.

Bình yên mới là thật!

Trong cuộc đời, cùng sống với nhau trở thành một bộ phận sinh mạng của người kia, ít nhất mình từ bé tới lúc thiếu niên, Xuân Thảo đã ở với mình một thời gian còn dài hơn với cha mẹ. Lúc nàng còn sống, Kỷ Ninh cũng không có cảm giác gì quá lớn. Nhưng một khi ý thức được nàng đã chết, tim mình như bị cắt đi một bộ phận.

Rất đau!

- Hắc Nha.

Kỷ Ninh đứng đó nhìn tấm bia đá, từ từ nói:

- Nói hết với ta đi, mang mọi việc từ khi Xuân Thảo trở về đều nói cho ta biết.

Hắc Nha gật gật đầu.

- Lúc trước ta đưa nó về. Trên đường đi, nó cũng rất thương tâm, thương tâm khi rời khỏi công tử.

Hắc Nha cảm thán:

- Nhưng khi trở về bộ lạc, gặp hai đệ đệ, Mễ Oa rõ ràng vui vẻ hơn, thường xuyên ở cùng hai đệ đệ. Thời gian đó cũng vô cùng vui. Hơn nữa Mễ Oa lúc đó cũng chờ công tử khi nào thì đến thăm nó.

- Chỉ là!

Hắc Nha trầm thấp:

- Có một ngày, Đại Yêu Dực Xà đến, như một cơn ác mộng, làm bộ lạc ta chết vô số, có một trong hai con trai ta là Lâm Thủy đã chết.

- Cái chết của đệ đệ làm Mễ Oa rất thương tâm.

Kỷ Ninh cũng hồi ức lại những gì viết trên bức thư lúc trước, trong đó Xuân Thảo viết một vài việc vặt ở bộ lạc Hắc Nha, không ít thứ đều nói về hai đệ đệ. Hiển nhiên Mễ Oa rất thích hai đệ đệ của nàng. Điều này làm Kỷ Ninh lặng lẽ hạ quyết định, mình cần giúp đệ đệ vẫn còn sống của Xuân Thảo, cũng xem như an ủi Xuân Thảo trên trời có linh thiêng.

- Đại Yêu Dực Xà tập kích làm cả bộ lạc Hắc Nha đều rơi vào khủng hoảng! Tộc nhân bộ lạc sợ hãi, sợ Đại Yêu Dực Xà trở lại tập kích một lần nữa, thậm chí một vài tộc nhân đã thoát ly bộ lạc, lẳng lặng gia nhập vào những bộ lạc lớn khác.

- Người trong bộ lạc kinh hoàng.

Hắc Nha liền nói:

- Thường xuyên có tộc nhân thoát ly. Kỳ thật một lần Đại Yêu Dực Xà tập kích, dân cư bộ lạc chúng ta đã không còn một ngàn. Bây giờ còn có tộc nhân thoát đi, tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu bộ lạc Hắc Nha sẽ tan mất.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Ta trải qua vô tận khổ cực mới xây lại bộ lạc, tự nhiên không muốn nó tán loạn như vậy.

Hắc Nha nói:

- Xuân Thảo cũng đau lòng cho ta, do đó nó mới làm mặt dày viết một bức thư cho chiến sĩ bộ lạc đi tới thành Tây Phủ đưa cho công tử, muốn nhờ công tử giúp bộ lạc Hắc Nha ta.

- Nhưng tin tức truyền về rất nhanh. Nguyên lai công tử đã ra ngoài lang bạt mạo hiểm rồi.

Hắc Nha lắc đầu.

Kỷ Ninh nghiến răng.

Đúng.

Mình sớm đã mạo hiểm lang bạt trước khi Đại Yêu Dực Xà thành Tiên Thiên viên mãn, họ đương nhiên không tìm thấy mình.

- Tộc nhân bên trong bộ lạc đề nghị, bộ lạc Hắc Nha chúng ta cần được bộ lạc siêu lớn là bộ lạc Giang Biên che chở.

Hắc Nha thấp giọng:

- Chỉ cần được bộ lạc Giang Biên che chở, chúng ta có thể tạm thời sống ở trong thành Giang Biên là không có việc gì nữa.

- thành Giang Biên?

Kỷ Ninh lẩm bẩm.

Kỷ thị là một trong những bá chủ ở vùng Yến Sơn, tự nhiên cũng phải khống chế những bộ lạc bên trong lãnh địa. Bất kỳ dân cư bộ lạc nào cũng không được trên năm vạn người! Một khi trên năm vạn người sẽ có khả năng uy hiếp tới thống trị của Kỷ thị. Kỷ thị nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn tàn khốc chấn nhiếp tứ phương.

Còn bộ lạc năm vạn người, cũng xem như bộ lạc siêu lớn rồi.Bộ lạc Giang Biên cũng là một bộ lạc như thế! Vì bộ lạc lớn, tường thành bộ lạc đều bằng những cục đá khổng lồ xây nên như một tòa thành nhỏ. Mặc dù không bằng những đại thành vài chục vạn cư dân như thành Tây Phủ, nhưng trong vô số bộ lạc cũng xem như rất cường đại rồi.

Bình thường có thể thành lập một bộ lạc như vậy, đều là có Tiên Thiên Sinh Linh trấn thủ.

- Thành Giang Biên có hai Tiên Thiên Sinh Linh vĩ đại. Đại yêu cũng không dám xông vào.

Hắc Nha nói:

- Bộ lạc Hắc Nha chúng ta tổng cộng có vài trăm người, chỉ cần có thể ở lại thành Giang Biên là được! Khi Đại Yêu Dực Xà được Kỷ thị thu phục, tự nhiên tất cả cũng qua thôi.

- Chúng ta đi bái kiến một đại nhân vật ở thành Giang Biên là Giang Hòa, hiến lên bảo vật muốn xin hắn thu dụng bộ lạc Hắc Nha chúng ta, cho bộ lạc Hắc Nha chúng ta tránh thoát một kiếp này.

Hắc Nha nghiến răng:

- Nhưng Giang Hòa ánh mắt rất cao, căn bản không thèm chút bảo vật do chúng ta hiến lên. Nhưng hắn lại coi trọng Mễ Oa.

- Hắn bảo Mễ Oa trở thành nữ nhân của hắn thì hắn sẽ giúp bộ lạc Hắc Nha một lần. Mễ Oa ngạo khí như thế nào chứ, đương nhiên không đồng ý. Lúc đó muốn ly khai luôn!

Trong mắt Hắc Nha ánh lên hung quang:

- Giang Hòa lại bảo thủ hạ đi bắt Mễ Oa, muốn cưỡng ép.

- Nhưng Mễ Oa thực lực rất lợi hại, kiếm pháp sử dụng cũng rất cao siêu, một đám tôi tớ Giang Hòa bị đánh gần chết. Lúc đó Mễ Oa cũng nói: “chủ của ta chính là công tử Kỷ Thị, Giang Hòa, ngươi đừng quá phận!”

Giang Hòa lại cười lớn nói, cho dù ngươi là hầu nữ công tử Kỷ thị, nhưng cũng chỉ là một nô lệ tôi tớ. Nếu ngươi có thể mời công tử, sẽ không cầu tới ta. Huống chi tôi tớ công tử Kỷ thị, sao lại tới một tiểu bộ lạc như vậy?

- Hắc Nha nghiến răng:

Tên Giang Hòa còn nói một câu, ngươi trở thành nữ nhân ta, ta sẽ che chở cho bộ lạc Hắc Nha! Nếu không cứ chờ chết đi. Sau đó chúng ta ly khai Giang Biên.

-

Thu Diệp nghe thế giận dữ:

- Xuân Thảo muội muội sao có thể đáp ứng hắn!

- Xuân Thảo không đáp ứng.

Kỷ Ninh lắc đầu, đồng thời nhìn về phía Hắc Nha.

- Đúng, Xuân Thảo căn bản không nguyện ý.

Hắc Nha thống khổ lắc đầu:

- Nhưng nhìn người trong bộ lạc kinh hoàng, khoanh tay nhìn tộc nhân thoát đi, nhìn ta thống khổ, vì ta, nên nội tâm nó đấu tranh liền ba ngày, cuối cùng cũng đồng ý.

- Xuân Thảo muội muội sao ngu xuẩn như vậy!!!

Thu Diệp nóng nảy.

Kỷ Ninh cũng nhắm mắt lại.

Hắn có thể tưởng tượng được trong lòng Xuân Thảo đấu tranh ba ngày vì cha như thế nào?

- Mễ Oa thành nữ nhân của Giang Hòa.

Thanh âm Hắc Nha run nhè nhẹ:

- Nhưng Giang Hòa lại thừa dịp Mễ Oa không hề phòng bị một chưởng phá đan điền Mễ Oa, làm tất cả nội kình Mễ Oa đều tiêu tán, đồng thời còn châm biếm nói... Ngươi là một nữ nhân ngu xuẩn. Bây giờ có rất nhiều người muốn bộ lạc Giang Biên ta che chở. Trở thành nữ nhân của ta ta sẽ nhất định phải giúp ngươi ư? Ha ha ha, rõ là nằm mơ!

- Đáng chết!

Thu Diệp giận tới mức phát run.

Kỷ Ninh nghiến răng.

Xuân Thảo ơi Xuân Thảo!

Ngươi tại sao lại tin tên hỗn đản đó, tại sao nhất định phải vì cha mà hy sinh mình? Tại sao?

- Việc Đại Yêu Dực Xà chẳng mấy chốc đã lắng lại. Kỷ thị chẳng mấy chốc đã áp chế Đại Yêu Dực Xà tại hồ Dực Xà, làm Dực Xà căn bản không dám ra đây.

Hắc Nha nói:

- Tin tức Kỷ thị vừa truyền ra, các bộ lạc chẳng mấy chốc đã yên ổn. Lòng người bộ lạc Hắc Nha chúng ta cũng định, thậm chí có một số tộc nhân vừa chạy trốn cũng trở lại.

- Ta lo lắng cho Mễ Oa, đi tìm nàng.

Hắc Nha thấp giọng:

- Khi tìm mới biết được biến cố này. Ta nghĩ muốn gặp Mễ Oa một mình. Mễ Oa vừa thấy tới ta đã gào khóc! Nó khóc nhiều lắm!

Kỷ Ninh nhắm mắt lại.

Hắn có thể tưởng tượng lúc đó Xuân Thảo đau đớn, hối hận, không cam lòng, thương tâm như thế nào.

- Nó nói, đây là bản thân nó phạm sai lầm, là nó dại dột, nó không trách ta, tất cả đều là nó tự nguyện.

Hắc Nha thống khổ:

- Nó còn nói, không muốn công tử biết, cũng không muốn làm công tử thương tâm, cho nên mới dùng chuyện xuất giá, lưu lại một bức thư cho công tử.

- Sau khi đưa thư cho ta, Mễ Oa đã chết. Nàng uống thuốc độc tự tử.

Hắc Nha nói khẽ:

- Ta biết con gái ta cảm thấy rất đau. Chết có lẽ là một phương pháp giải thoát. Kỳ thật lúc nó chết, nó cũng nhắc tới công tử, cũng không muốn công tử biết nguyên nhân cái chết của nó.

Kỷ Ninh khẽ gật đầu.

Hiểu.

Hắn hiểu.

Ở chung sớm chiều với nhau, hắn làm sao không rõ tâm tư Xuân Thảo?

Nàng muốn cho Xuân Thảo sinh động hoạt bát sống trong lòng Kỷ Ninh, chứ không muốn cho Kỷ Ninh biết những khuất nhục của mình!

“Mỗi một nữ nhân đều có một nam nhân mình yêu. Lần đầu ta gặp hắn, ta biết hắn chính là người đó. Thấy hắn cười là vui, thấy nhíu mày cũng lo lắng, thấy khổ luyện kiếm pháp thì đứng nhìn một bên, chỉ nhìn hắn cũng đã thỏa mãn rồi...”

“Ta thật vui. Xuân Thảo chỉ là một hầu nữ, công tử có thể đến bộ lạc Hắc Nha thăm Xuân Thảo, ít nhất, Xuân Thảo vẫn có trong lòng công tử. Xuân Thảo rất vui. Thật đó, rất vui.”

Kỷ Ninh mở mắt, mắt đã rơm rớm.

Hắn lặng lẽ đi đến trước bia mộ rồi ngồi xuống, trong tay xuất ra một ống trúc, nói khẽ:

- Xuân Thảo, trước giờ luôn là ngươi rót rượu cho ta. Lần này ta cũng rót rượu cho ngươi.

Rượu trong ống trúc tràn ra trước bia mộ.

- Ta biết, ta biết, ta biết ngươi luôn là Xuân Thảo vui vẻ, rất vui vẻ!

- Ngươi thật vụng về, nhưng rất đáng yêu.

Kỷ Ninh cười, trong mắt thoáng có nước mắt:

- Ta biết việc của ngươi, không hề ghét bỏ ngươi. Đệ đệ sao lại ghét bỏ tỷ tỷ chứ? Tỷ tỷ mặc dù ngốc một chút, nhưng lại là tỷ tỷ vĩnh viễn của Kỷ Ninh ta.

Nghe chữ tỷ tỷ, Thu Diệp bên cạnh bịt miệng, phát ra tiếng nức nở.

- Tỷ tỷ quá mệt mỏi rồi. Ngủ đi, ngủ đi, ngủ một giấc đi.

Kỷ Ninh nói khẽ:

- Những ai bắt nạt tỷ tỷ, những ai làm tỷ tỷ thương tâm, ta sẽ không buông tha một ai, sẽ không buông tha một ai. ngantruyen.com