Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 38: Gãy kiếm




Ngay khi năm thanh kiếm cách Lâm Tề chưa tới ba thước, Enzo rút kiếm lên đỡ, mũi kiếm đâm không ngừng rung động lúc sắp tiếp xúc với thân thể của mấy gã đàn ông kia thì cánh cửa phía sau rục rịch, một cảnh cổng kim loại trạm trổ hoa văn tinh mỹ đột nhiên mở rộng, một bóng người thật lớn chẳng khác gì gấu chó hùng vĩ của cực bắc băng nguyên đi ra.

- Ha ha ha, tiểu thiếu gia, người đã trở lại?

Âm thanh đó tựa như tiếng sấm rít gào, mắt thường dường như có thể thấy được sóng địa chấn khuếch tán hướng về bốn phía , một sợi xích sắt thô to từ trong tay áo của ông ta bay ra, đi kèm cùng tiếng xích sắt leng keng chói tai, một viên Thiết Chùy đen sì cỡ như một đứa trẻ nhỏ gào thét vạch trong khoảng không.

Trường kiếm của năm tên tan vỡ từng mảnh nhỏ, dây xích sắt giống như một con mãng xà quái dị liên tiếp đập vào thắt lưng bọn chúng, đánh cho bọn chúng da tróc thịt bong, thiếu chút nữa thì chặt đứt cột xương sống của bọn chúng. Bọn chúng gào lên thảm thiết, hộc máu bắn ra xa rồi nặng nề ngã đập xuống lớp tuyết đọng dày không thể dậy nổi.

Những thân thể đó liên tiếp rơi xuống ngay sau Arthur, Arthur biến sắc không ngừng lui bước, cả người y đụng phải một thân thể cường tráng dị thường ở phía sau, giống như đập vào ngọn núi nhỏ bất động. Nắm đấm rắn chắc của Lâm Tề không chút khách khí đánh tới, thừa dịp Arthur không cử động trong nháy mắt nắm đấm của Lâm Tề đã đập vào mặt Arthur, Arthur kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt răng, bị một quyền của Lâm Tề đánh bay ra ngoài.

Ngay lúc nắm đấm của Lâm Tề đánh vào mặt Arthur, trên người Arthur tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt mỏng. Màu sắc vàng nhạt mỏng thần thánh, tuy nghiêm, tràn ngập lực lượng chợt lóe lên rồi biến mất, vì vậy một quyền của Lâm Tề đủ để đánh nát một con trâu đực đã bị màu vàng nhạt đó hút sạch sẽ, Arthure thực chất không hề có bất cứ tổn thương gì.

Vài mảnh tro tàn nhỏ bé từ kẻ hở tay của Arthur chảy xuống, Lâm Tề nắm tay lại, âm trầm cười lạnh lùng nói:

- Bùa hộ mệnh? Hừm, vẫn là bùa hộ mệnh của thần Mặt Trời sao, a, chính là bùa hộ mệnh nhân viên thần chức Cao Giai vẽ ư, sao có thể mạnh mẽ so với lá bùa hộ mệnh Tia Nắng Ban Mai lần trước ta dùng nhiều lần rồi!

Ánh vàng mở ảo thỉnh thoảng lại ẩn hiện dưới da của Arthur, có thể thấy Arthur sử dụng lá bùa hộ mệnh này uy lực thực sự không yếu, so với những tấm bùa thứ phẩm mà lần trước Lâm Tề sử dụng thì tấm bùa hộ mệnh này của Arthur mới thật sự là tinh phẩm chân chính do nhân viên thần chức của giáo úy hội chế tạo ra.

Arthur thản nhiên cười, hắn tuy rằng bị Lâm Tề đánh bay một cái, nhưng hắn trên không trung lật người một cái là vững vàng đứng trên mặt đất. Hắn cười hướng về phía Lâm Tề gật gật đầu, giống như không có việc gì cười nói:

- Lâm Tề, sao mà vừa mới trở về đã ra tay với ta rồi? Sự việc năm đó đã qua rồi, ngươi quên lời của phụ thân đại nhân nói rồi sao?

Lâm Tề hừ một tiếng lạnh lùng, Thiết Chùy vừa mới từ cửa chính xông ra đãđem năm tên thuộc hạ của Arthur thiếu chút nữa thì đánh chết cũng hừ lạnh lùng một tiếng. Thiết Chùy chăm chú lườm Arthur một cái, âm trầm nói:

- Arthur thiếu gia, về sau nếu để ta nhìn thấy thuộc hạ của người dám ra tay với thiếu gia, thì đừng trách ta không khách khí!

Xích sắc thô dài và cực lớn của Thiết Chùy chậm rì rì được Thiết Chùy thu vào trong tay áo, Thiết Chùy nhe răng cười độc ác, nhìn về mấy tên kia ngã trong đống tích tuyết đang kêu gào hừ lạnh lùng nói:

- Ta nhớ được người nhà của các ngươi đều ở đâu! Các ngươi cũng phải nhớ khuôn mặt của thiếu gia! Lần sau các ngươi lại dám có chút bất kính với thiếu gia, ta thề người nhà của các ngươi đều sẽ bị cá mập bay lên ăn thịt hết!

Năm tên kia lại càng hoảng sợ tuyệt vọng nhìn Arthur, sắc mặt Arthur cũng khó coi ngoan ngoãn hướng về Thiết Chuy hơi hơi cúi đầu, dáng vẻ tươi cười nói:

- Thiết Chùy đại thúc hiểu lầm rồi, chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ. Sự việc lần này, thực ra không giống như thúc nghĩ vậy đâu.

Thiết Chùy ngang ngược thô bạo khoát tay, ông ta âm trầm nói:

- Ta không cần phải giải thích, ta cũng chưa bao giờ nghe lời giải thích! Tóm lại, Arthur thiếu gia, thiếu gia đánh ngươi, được! Người của ngươi dám ra tay với thiếu gia, như vậy lần này ta đả thương bọn chúng, là tất yếu!

Thiết Chùy che giấu sự ác ý đối với Arthur, ông ta nhìn về phía Arthur xót xa mỉm cười một tiếng, giơ tay lên làm một động tác cắt cổ uy hiếp.

Sắc mặt Arthur lại thay đổi, y cúi đầu xuống, ủ rũ rên lên vài tiếng. Mấy tên bị xích sắt quất bay ở trên đất vùng vẫy một hồi, cuối cùng cũng lắc lư chống mình dậy, thảm hại đi tới, tên trung niên được đỡ dậy bị Enzo một kiếm đâm bị thương.

Trong cửa chính lại là một bóng đen chạy đi ra, và khác với thân hình to lớn hùng mạnh tựa như Thiết Chùy, lần này bóng đen là tên thanh niên thấp bé chạy ra, khô quắt, giống như một con khỉ khô đem phơi nắng. Quanh người Thiết Chùy tràn ngập lực lượng nóng chảy như dung nham, khi tên thanh niên này vừa xuất hiện, thì là từng trận âm phong mà kéo đến ập vào mặt, mọi người chợt cảm thấy lạnh cả người.

- Thiếu gia, ngài đã trở lại?

Bóng đen kia vô cùng vui sướng hét một tiếng thật to, tựa như cuồng phong bay nhanh vòng vài vòng quanh Lâm Tề.

Lâm Tề cũng vui vẻ hét lớn:

- Đồ Đao đại thúc, ba năm không gặp rồi!

Trong tiếng cười quái dị ‘khặc khặc’, Đồ Đao ngừng bước chân bay lủi đã làm cho người ta hoa cả mắt. Ông ta là một người có thân hình thấp bé, thân hình cao nhất chưa đến năm thước . Da của ông ta còn có chút nõn nà, nhưng mà mắt thì tam giác, chân mày nhọn hoắt và miệng đầy răng vàng thối rữa, sự tôn vinh của ông ta thực ra khiến cho người ta không dám lĩnh giáo. Trên đầu của ông ta loang lỗ chỗ nào cũng là đám tóc khô màu vàng ngắn, trên da đầu của ông tachỗ nào cũng bị lửa đốt thành vết sẹo.

Lâm Tề và Đồ Đao cùng ôm nhau nhiệt tình, thân hình Lâm Tề cường tráng một ôm đã ôm lấy Đồ Đao, giống như một người trưởng thành ôm lấy một đứa nhỏ.

Đồ Đao rất nhanh phát hiện sự khác biệt trên dáng người cực lớn mang theo đập vào mắt ông ta, ông ta hùng hùng hổ hổ từ trong cánh tay giãy giụa của Lâm Tề, sau đó hung hăng đá vào mông Lâm Tề một cước:

- Ba năm rồi, thiếu gia người ở Bolleli ăn cái gì? Sao tướng tá lại còn nhanh vượt qua lão gia như vậy?

Cười quái dị ‘khặc khặc’ vài tiếng, ánh mắt âm u của Đồ Đao chợt dừng trên người Arthur. Cơ thể Arthur run lên, y vội vàng hướng về phía Đồ Đao hơi cúi đầu chút xíu, nói cũng không dám nói nhiều một nhiều, lập tức dẫn năm tên thuộc hạ của mình đỡ tên trung niên bị trọng thương hướng về phía núi Cây Sồi Đen đi xuống núi.

Đồ Đao ngầm cười xót xa, ông đột nhiên cười:

- Arthur thiếu gia!

Arthur gật đầu theo bản năng, cung kính trả lời một tiếng:

- Đồ Đao đại thúc!

Đồ Đao cười vài tiếng, ông hướng về phía thanh kiếm của gã trung niên trước đó bị đánh rơi cách đó vài bước ở bênngoài đường tuyết vẫy tay một cái, một sợi đen cực nhỏ trong tay áo ôngta bắn ra, đem mã kiếm cuộn vào trong tay của mình. Tay phải Đồ Đao vung lên, mấy đường hàn quang cực nhỏ hiện lên, mã kiếm chế tạo cứng như sắt thép đột nhiên đứt ra thành mười mấy đoạn.

Mồ hôi lạnh trên trán Enzo chảy xuống ròng ròng---Đại thúc Đồ Đao này của Lâm Tề, lại là một tên quái vật!

Đồ Đao nói:

- Lần sau lại nhìn thấy ngươi bất kính với thiếu gia, sẽ không kết thúc nhẹ nhàng như vậy đâu!

Arthur không dám hé răng, hắn hướng về phía Đồ Đao cúi đầu thấp xuống thi lễ, sau đó mặt vui vẻ tươi cười dẫn người nhanh chóng rời khỏi theo đường lớn.

Lâm Tề lộ ra dáng tươi cười rực rỡ, Thiết Chùy và Đồ Đao đồng loạt nắm chặt tay Lâm Tề, vui sướng vô cùng kéo hắn vào trong cửa lớn của viện. Thiết Chùy đi được vài bước, quay đầu nhìn Enzo, hắn vung tay lên, một đường xích sắt cuốn lại, Enzo giống như tên bù nhìn bị Thiết Chùy kéo vào trong.