Chiến thần bất bại

Chương 5: Đừng bỏ cuộc



Hiệu trưởng chán ghét nhìn Đường Thiên đang đứng trước mặt, Đường Thiên vừa ác chiến hồi lâu với A Mạc Lý, toàn thân đều là bùn đất, mặt mũi bầm dập. Hiệu trưởng cảm giác mình thực sự đúng là thằng ngu, thứ rác rưởi như thế này mà mình lại cho phép ở lại An Đức đến năm năm.

Đều là do lão già họ Sầm chết tiệt kia!

Lão già đó cũng không thể để lại...

Trong mắt hiệu trưởng ánh lên vẻ tàn nhẫn, việc quan trọng nhất bây giờ là xoa dịu cơn giận của Chu gia. Hắn chợt nhớ ra, năm đó đồng ý để Đường Thiên ở lại ngoài Sầm lão đầu cũng là do Thượng Quan Thiên Huệ. Lúc đó Thượng Quan Thiên Huệ là cao thủ số một học viện An Đức. Mấy năm đó An Đức được nở mày nở mặt cũng là nhờ Thượng Quan Thiên Huệ.

Hừ hừ, Thượng Quan Thiên Huệ cũng đi rồi...

"Đường Thiên, từ ngày mai trở đi ngươi không cần đến nữa." Hiệu trưởng lạnh lùng tuyên bố.

Đường Thiên sửng sốt, cảm thấy khó hiểu: "Vì sao?"

"Vì sao?" Hiệu trưởng cảm thấy buồn cười, biểu tình rất khoa trương: "Ngươi lại còn hỏi vì sao? Trời ơi! Ta làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy chưa từng gặp học sinh nào rác rưởi như ngươi. Ngươi nghĩ lại xem, ừm, đánh nhau, ẩu đả, ngươi là một thằng côn đồ không hơn không kém! Thứ cặn bã như ngươi sẽ làm cho thanh danh của An Đức bị ảnh hưởng! Ngươi có thể cút đi được rồi, từ ngày hôm nay trở đi cấm ngươi bước chân vào An Đức..."

Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng vui sướng, phát tiết hết những uất ức mình đã phải chịu khi nãy.

Thứ duy nhất làm cho hắn chướng mắt là thái độ bướng bỉnh bất tuân của Đường Thiên, dường như y chẳng hề để ý gì đến chuyện này.

"Nói cho ngươi biết, thứ rác rưởi như ngươi sẽ không có một trường nào nhận. Cút đi, thằng ngu, luyện năm năm mà cũng chỉ luyện được võ kỹ cơ sở, trong đầu ngươi chắc toàn là phân! Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở xóm nghèo bẩn thỉu hỗn loạn, xung quanh là thứ rác rưởi giống ngươi!"

Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Thiên với vẻ bề trên, khinh bỉ, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ xem thường: "Nói cho ngươi biết, Sầm lão đầu sẽ xéo đi cùng với ngươi, lão đầu chết tiệt kia, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là gặp ngươi, hắn sẽ phải trả giá đắt cho sai lầm của mình..."

Hiệu trưởng đang giận dữ nói thao thao bất tuyệt nhưng đột nhiên lại dừng lại.

Một bàn tay đầy vết thương đang bóp cổ hắn.

Đường Thiên vừa rồi vẫn chẳng hề quan tâm nhưng lúc này hắn lại giống như một con sư tử giận dữ, tóc tai dựng đứng lên, hai mắt đầy tơ máu, gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán làm cho gương mặt của hắn vặn vẹo một cách đáng sợ.

Hiệu trưởng bị biến cố bất ngờ này làm cho sợ ngây người, đầu óc trở nên trống rỗng.

Bàn tay bóp cổ hắn giống như một gọng kìm bằng sắt, gương mặt hắn từ từ bị kéo tới gần.

Vẻ mặt hung ác của Đường Thiên lọt vào tầm mắt hắn, hai chân hiệu trưởng run run, hắn vô cùng kinh hãi.

Người này điên rồi! Hắn điên rồi! Dám ra tay với hiệu trưởng!

Những lão sư trong phòng cũng bị biến cố này làm cả kinh, ngây người ra.

"Ngươi dám vũ nhục Sầm lão sư!" Đường Thiên như đã biến thành người khác, vẻ mặt dữ tợn, bóp cổ hiệu trưởng, kéo thân thể mập mạp của hiệu trưởng đến trước mặt mình như kéo một con chó.

Đường Thiên trầm thấp rống giận.

Lửa giận tràn ngập trong lòng Đường Thiên. Sầm lão sư là người hắn kính trọng nhất trong An Đức, vậy mà tên mập này lại dám sỉ nhục Sầm lão sư!

Muốn chết!

Cánh tay đang bóp cổ hiệu trưởng của Đường Thiên đột nhiên phát lực.

Cốp!

Trán Đường Thiên đánh mạnh lên mặt hiệu trưởng, một tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi bắn tung tóe.

Cộp cộp cộp!

Hiệu trưởng bị những đòn này đánh cho ngu người, tất cả mọi người đều kinh sợ vì hành động điên cuồng của Đường Thiên.

Đường Thiên buông tay ra, hiệu trưởng ngã vật ra mặt đất như bùn nhão.

Trên mặt Đường Thiên dính máu nhưng hắn chẳng hề để tâm, ánh mắt hung ác đảo qua những lão sư khác. Những lão sư này bị khí thế của Đường Thiên làm cho kinh sợ, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Hắn hừ lạnh một tiếng, đi ra cửa.

"Ngươi dám tấn công..." Một lão sư cố gắng kiềm nén sự sợ hãi trong lòng, run run nói.

Đường Thiên bất ngờ quay sang, khuôn mặt dính máu và ánh mắt sắc bén hung ác làm cho gã lão sư kia không dám nói nốt.

Những lão sư ở đây đều có thực lực vượt xa Đường Thiên, thế nhưng khí thế hung hãn của Đường Thiên làm cho những lão sư này phải câm như hến.

Đường Thiên cũng không thèm liếc nhìn mấy người này nữa, quay người rời đi.

Những học sinh ở trên đường bị sắc mặt âm trầm của Đường Thiên dọa sợ, tự động tránh ra chỗ khác.

Sự phẫn nộ trong lòng Đường Thiên đã dần lắng lại, nhìn thấy những nhành cây ngọn cỏ quen thuộc, nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ không trở lại đây nữa, trong lòng hắn có chút sầu não. Hắn cắn môi, ngẩng mặt lên, cố làm như chẳng hề để ý.

Dù là phải rời khỏi đây, Đường Thiên ta cũng sẽ ngẩng cao đầu rời khỏi!

Khi hắn bước ra khỏi cổng trường thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói già nua.

"Đường Thiên!"

Đường Thiên cứng cả người, hắn quay lại, đó là Sầm lão sư, hắn ngập ngừng nói: "Lão sư..."

Lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ, nếu như không phải tại mình thì lão sư sẽ không bị đuổi khỏi An Đức. Sầm lão sư giúp đỡ mình nhiều như vậy mà mình lại gây phiền phức lớn cho ông.

Khuôn mặt già nua của Sầm lão sư không có chút gì là buồn khổ tức giận, ông vẫy vẫy tay, ôn tồn nói: "Đừng áy náy, ta sớm muốn về hưu rồi."

Đường Thiên cúi đầu giống như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu.

"Đường Thiên!" Giọng điệu của Sầm lão sư chợt trở nên nghiêm khắc: "Ngẩng đầu lên!"

Đường Thiên vô thức ngẩng đầu lên.

Sầm lão sư nhìn thiếu niên ngang tàng bướng bỉnh ở trước mặt, trên người Đường Thiên ông thấy được bóng dáng của mình lúc tuổi trẻ.

Cũng ngang tàng bướng bỉnh, cũng cuồng vọng, cũng cố chấp quật cường như nhau, hiếu thắng như nhau.

Đó là thiếu niên!

Sắc mặt ông dịu xuống, vừa nghiêm túc vừa ôn tồn nói: "Đừng bỏ cuộc!"

Mắt Đường Thiên cay cay, nước mắt chảy xuống, áng mây lo lắng hoàn toàn biến mất, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trái tim hắn, thật sự rất ấm áp.

Hắn gắng ngẩng đầu, mặc cho tầm mắt nhòe nhòe, lớn giọng nói như một quân nhân: "Lão sư, ta sẽ không bỏ cuộc!"

Nói xong hắn cắm đầu cắm cổ chạy đi.

Mất mặt thật... Không ngờ lại rơi lệ...

Thân ảnh mờ nhạt mà lại ấm áp kia sẽ được khắc ghi vĩnh viễn trong lòng hắn.

※※※※※※※※※※※※※※※※