Chiến thần bất bại

Chương 324: Thái độ chòm Xạ Thủ





Phòng tự sát, chỉ nghe tên thôi cũng đủ khiến Đường Thiên sởn cả tóc gáy. Trong đầu gã hiện lên hình ảnh một gian phòng đen kịt âm u treo từng sợi dây thòng lọng, bàn ghế rỉ sét loang lổ vứt đầy vũ khí, trên đó còn dính máu tươi.

Thật đáng sợ!

Đường Thiên không sợ trời không sợ đất giờ cũng phải bồn chồn.

“Người sáng lập ra phòng tự sát là đoàn trưởng đại nhân. Hắn từng đạt tới bình cảnh trong một thời gian, cả ngày suy nghĩ nên làm gì để đột phá, bởi vậy nên có phòng tự sát. Đoàn trưởng là kẻ điên tự cao tự đại coi trời bằng vung! Hắn trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc cũng rõ, kẻ địch lớn nhất của hắn là chính mình.”

“Chỉ chính hắn mới xứng làm kẻ thù của hắn. Đây là nguyên văn câu nói của hắn.” Binh bĩu môi: “Người điên đúng là không giống người thường, ngươi không nên học hắn.”

“Nhưng ta cảm thấy hắn nói có lý mà.” Đường Thiên vẻ mặt đương nhiên.

“Ta biết ngay mà.” Binh nói thầm rất nhỏ, hắn lắc đầu nói tiếp: “Vì thế hắn sáng chế ra phòng tự sát. Phòng tự sát nghĩa là nó có thể tạo ra hình chiếu hoàn mỹ của ngươi làm kẻ địch cho ngươi, mà ngươi cần phải giết chết nó mới có thể đi ra được. Giết chết chính mình, cho nên đoàn trưởng gọi nó là phòng tự sát.”

“Hóa ra là vậy.” Đường Thiên bỗng tỉnh ngộ, gã suy nghĩ một chút: “Ta nhớ lúc vừa mở cánh cửa ánh sáng cũng gặp một kẻ màu xám giống mình như đúc, sát chiêu đầu tiên của ta lĩnh ngộ từ trên người nó đấy.”

“Đúng vậy, có điều đó là bản đơn giản thôi.” Binh gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Phòng tự sát sẽ hoàn chỉnh hơn nhiều, hình chiếu của ngươi sẽ giống hệt ngươi, nó có toàn bộ trí tuệ của ngươi, kể cả ý chí, sự ngoan cường hay ngộ tính. Khả năng duy nhất giúp ngươi giết chết nó chính là tiến bộ nhanh hơn nó.”

“Nghe hay thật!” Đường Thiên nóng lòng muốn thử.

Binh nhìn Đường Thiên, trầm mặc trong chốt lát rồi nói: “Một tháng, chúng ta tốn mười hai ngày đi lại, nói cách khác ngươi chỉ có mười tám ngày mà thôi. Nếu trong mười tám ngày này ngươi không thể chiến thắng chính mình, ngươi sẽ bỏ lỡ trận chiến lần này. Đinh Đang đã thăm dò được, người phụ trách lần này của võ hội Quang Minh là Diệp Triều Ca. Hắn là một trong mười người trẻ tuổi mạnh nhất của võ hội Quang Minh, được gọi là Thập Quân Tử. Mười người này thực lực thâm sâu không lường được, là thiên tài chân chính được võ hội Quang Minh bồi dưỡng. Ngươi cảm thấy thực lực Tỉnh Hào ra sao?”

“Tỉnh Hào đại ca rất mạnh!” Đường Thiên không hề do dự nói, thực lực hiện giờ của gã càng mạnh càng cảm nhận rõ hơn sự cường đại của Tỉnh Hào đại ca.

“Tỉnh Hào không tiến được vào mười người đó.” Binh thần sắc nghiêm túc: “Diệp Triều Ca xếp thứ sáu trong mười người này. Ngươi có thể thấy hắn mạnh tới mức nào. Nếu ngươi bỏ lỡ trận chiến lần này, Lăng Húc sẽ chết, Hạc sẽ chết, Amaury sẽ chết, Hàn Băng Ngưng sẽ chết, Lương Thu sẽ chết, Tư Mã Hương Sơn sẽ chết, Hỏa Mã Nhĩ sẽ chết, toàn bộ bộ lạc Sài Lang sẽ bị san thành bình địa,không còn ai sống sót, tất cả mọi người đều sẽ chết. Không ai chống nổi Diệp Triều Ca! Một khi võ hội Quang Minh phái ra Diệp Triều Ca chính là tỏ rõ thái độ. Diệp Triều Ca lãnh khốc vô tình, hắn là thanh kiếm lạnh lùng nhất của võ hội Quang Minh.”

Sắc mặt Đường Thiên nghiêm túc: “Diệp Triều Ca mạnh vậy sao?”

“Còn mạnh hơn ngươi tưởng!” Binh trầm giọng nói.

Đường Thiên ngẩng đầu, nhìn cánh cửa đồng cao lớn trước mặt, trên đó không có chút hoa văn, chỉ có một dòng chữ máu khiến người ta giật mình.

“Giết chết hắn!”

“Đã rất nhiều người chết trong đây.” Binh không chút cố kỵ: “Bước vào phòng tự sát cần bẩm báo lên binh đoàn. Rất nhiều người có thiên phú kiệt sức trong đó. Ngươi cần suy nghĩ cho kỹ, đi vào rồi sẽ không dễ bước ra nữa.”

Đường Thiên tức giận nói: “Này chú già, rõ ràng ngươi mang ta tới đây mà.”

“Đúng vậy, đây là cách duy nhất mà ta nghĩ ra.” Binh gật đầu: “Thế nhưng nếu ngươi chết ta cũng sẽ tan biến. Thật ra xét trên mặt chiến lược, lúc này ngươi nên lui lại.”

“Lui lại?” Đường Thiên khá bình tĩnh, gá nhìn Binh: “Lui về đâu? Sao Vũ An? Từ bỏ mọi người, như con chó mất chủ lang thang giữa các tinh cầu? Hay giao thanh kiếm ra? Sống tạm bợ như vậy còn nghĩa lý gì?”

Đường Thiên cúi đầu nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm.

“Có thể đi tới bước này đã là rất phấn chấn rồi. Có thể gặp mọi người là may mắn nhường nào, có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng mọi người, hạnh phúc nhường nào. Cho dù sinh mệnh lại lặp lại lần nữa, không gặp được mọi người ta cũng sẽ cảm thấy cực kỳ đáng tiếc. Ta rất lỗ mãng, rất ngu ngốc, mọi người ra sức giúp ta, mọi người chiến đấu vì ta, ta sao có thể từ bỏ được? Tình nghĩa của mọi người với ta đã vượt qua giá trị tính mạng của bản thân ta. Ta không hiểu đạo lý, thế nhưng ta biết mình có thể sẽ kiệt sức, nhưng dù chết vẫn phải ngẩng cao đầu. Lúc này mà chạy trốn, cả đời ta sẽ chỉ sống trong hối hận và áy náy.”

“Thế giới này rất tàn khốc vô tình, trên thế giới ngày ngày đều có rất nhiều người mất đi sinh mệnh. Ta bất kể người khác ra sao, nhưng Đường Thiên ta là Đường Thiên cũng là bởi ta là người như vậy.”

“Có gì mà sợ hãi? Có gì đáng để sợ hãi? Ít nhất còn cơ hội chiến đấu! Ít nhất ta vẫn bảo vệ được niềm tin của mình!”

“Đủ rồi!”

Đường Thiên ngẩng đầu, con mắt hắn như ngọn lửa, tòa ra ánh sáng và sức nóng.

Gã đầy cửa, không hề quay đầu lại, bước thẳng vào.

Binh ngoài cửa vẻ mặt ngơ ngác, trước mắt hắn hiện lên một bóng lưng hùng vĩ, thật giống...

๑๑۩۞۩๑๑
Lạc Tinh Đài trên ngọn Thánh Sơn cao nhất chòm Xạ Thủ.

Thánh Sơn nguy nga, toàn bộ đỉnh núi bị san bằng, Lạc Tinh Đài được xây dựng tại đây. Bạch ngọc sáng bóng tới mức có thể soi gương, xây thành 9999 bậc thang, khung cảnh trống trải. Địa thế Thánh Sơn cực cao, xung quanh là tuyết trắng mênh mang, thế nhưng trên Lạc Tinh Đài bốn mùa như xuân, hoa tươi nở rộ.

Diện tích Lạc Tinh Đài khoảng sáu trăm km2, trồng đầy nhưng hoa cỏ quý báu của tinh cầu trên Thiên Lộ, không khác gì một hoa viên khổng lồ.

Trong cảnh hoa cỏ đó, có thể thấy được một cung điện.

Đây có lẽ liên quan tới việc cung chủ thời đại này là nữ. Trong Mười Hai Cung, cung điện chòm Xạ Thủ là hoa lệ nhất, nhìn đâu cũng thấy những hoa văn tinh xảo, đẹp tới mức khó tả. Cung chủ thời này Hậu Diệc Thiên, mặc dù có cái tên cực kỳ thô bạo nhưng vốn là nữ tính, yêu thích cái đẹp, khiến nàng tự mình chủ trì xây dựng cung điện.

Hậu Diệc Thiên tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua chỉ khoảng hai mươi, quần áo sang trọng, dung mạo tuyệt mỹ, ấn tượng nhatá là cặp mắt phượng của nàng. Ngón tươi đỏ tươi nhẹ nâng chung trà, điểm nhẹ.

“Nô tỳ cảm thấy Hạc thiếu gia thay đổi rất nhiều, dường như ấm áp hơn, ngài hỏi thăm nô tì một chút, thái độ rất ôn hòa. Ngài ấy hỏi nô tỳ, Ô Thiết Vũ ở đâu, không biết vì sao, bị con mắt Hạc thiếu gia nhìn qua, nô tì không dám có ý phản kháng...”

Tiểu Đóa cung kính báo cáo.

Hậu Diệc Thiên gật đầu: “Cảnh giới tăng lên, tâm tình đương nhiên bất đồng. Võ kỹ Hạc Phái bắt nguồn từ phương đông, vẫn có vài phần diệu dụng.”

Tuy giọng điệu hờ hững nhưng Tiểu Đóa vẫn nhận ra vẻ vui mừng của cung chủ, trong lòng cũng thầm vui vẻ. Tuy không biết rốt cuộc năm xưa có chuyện gì, thế nhưng nhiều năm như vậy rồi, quan hệ của Hạc thiếu gia và bên này vẫn rất căng thẳng. Giờ Hạc thiếu gia dường như đã nghĩ thông, vậy tốt quá.

Tiểu Đóa lo lắng nói: “Có cần phái người bảo vệ Hạc thiếu gia không? Lần này người phụ trách là Diệp Cửu, con trai hắn chính là Diệp Triều Ca.”

“Không cần.” Hậu Diệc Thiên không buồn nhấc mí mắt lên: “Người nắm giữ Thánh Kiếm Ngục Hải không đơn giản như vậy. Có điều, cũng phải gõ võ hội Quang Minh một cái, hừ, đắc tội con sư tử kia rồi còn dám kiêu ngạo như vậy. người phụ trách bên võ hội Quang Minh là ai?”

Tiểu Đóa vẫn thầm lo lắng cho Hạc nghe vậy thở phào, vội nói: “Là Vu trưởng lão.”

Hậu Diệc Thiên đặt chén trà xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Nói với hắn, trừ Diệp Triều Ca, cấm những người khác của võ hội Quang Minh bước vào chòm Sài Lang.”

Tiểu Đóa do dự một chút rồi cắn răng nói: “Bọn họ chưa chắc đã đồng ý.”

Hậu Diệc Thiên hiểu rất rõ tâm tư của Tiểu Đóa, không hề tức giận nói: “Yên tâm, tuy thực lực bọn chúng rất mạnh nhưng lại đang mâu thuẫn rất lớn với tên sư tử điên kia, không thể phân tâm được. Đắc tội thêm ta, ta không ngại liên kết cùng tên sư tử điên, cùng diệt bọn chúng.”

“Dưng Diệp Triều Ca...”

Hậu Diệc Thiên khoát tay, giọng nói lạnh lùng: “Để thằng nhóc đó chịu khổ chút cũng tốt. Không chịu chút khổ sở lại cứ nghĩ mấy thứ của Hạc Phái đó vô địch thiên hạ. Muội muội ta đúng là bị thằng ngốc kia làm liên lụy, sinh ra đứa con trai còn cố chấp như vậy, hừ!”

Thấy sắc mặt lạnh băng của cung chủ, rõ ràng đã nổi giận, Tiểu Đóa lập tức câm như hến, không dám lắm lời nữa.

๑๑۩۞۩๑๑
Võ hội Quang Minh.

Diệp Cửu sắc mặt nghiêm túc, hắn tay nắm thực quyền trong võ hội Quang Minh, do là cha của Diệp Triều Ca, mọi người đều cảm thấy tiền đồ của hắn thật tưoi sáng. Thế nhưng đứng trước mặt Tả trưởng lão, hắn cũng không dám bất kính.

“Ý câp trên là?” Diệp Cửu hỏi cẩn thận.

Tả trưởng lão nói: “Theo lời cô ta.”

“Nhưng mà...” Diệp Cửu gấp gáp hỏi.

Tả trưởng lão ngắt lời hắn: “Không nhưng nhị gì cả, mâu thuẫn giữa chúng ta và chòm Sư Tử đang không ngừng nóng lên, nếu thêm một chòm Xạ Thủ chúng ta chắc chắn thất bại. Đừng để chuyện này thêm rắc rối, bên Đường Thiên có gì mới?”

Diệp Cửu tâm trạng rất tệ: “Bọn chúng nói đồng ý giao, nhưng đưa giá rất cao.”

“Đồng ý là được.” Tả trưởng lão thở phào một hơi: “Chuyện này phải chú trọng, đừng để xảy ra sơ xuất, bất kể điều kiện gì cứ đáp ứng cho ta.”

“Nhưng...” Diệp Cửu trong lòng cực kỳ uất ức.

“Không nhưng nhị gì cả.” Tả trưởng lão nheo mắt: “Sau đó ngươi trừng trị bọn chúng ra sao ta bất kể, nhưng chuyện này ngươi phải làm cho tốt. Ta tin ngươi biết nên xử lý thế nào.”

Diệp Cửu cố nén cơn uất ức trong lòng, cắn răng nói : “Vâng!”

Tả trưởng lão hài lòng đứng dậy: “Được rồi, ta có việc, đi trước.”

Dứt lời không buồn quan tâm tới được, ngênh ngang bỏ đi.

Diệp Cửu sắc mặt tái xanh.

Đúng lúc này, thủ hạ sắc mặt khó coi tới báo cáo: “Bọn chúng lại tăng giá.”

“Đáp ứng bọn chúng!” Diệp Cửu gằn bốn chữ.

Thủ hạ sửng sốt nhưng thấy sắc mặt Diệp trưởng lão tái xanh vội vàng đáp lời.

Ầm!

Tiếng chén trà nát bấy vang lên phía sau, hắn giật mình, vội vàng tăng tốc.
ngantruyen.com