Vô Tận Đan Điền

Chương 23: Thái độ Trần gia


Bên trong phòng nghị sự đấu giá Lạc Thủy hội.

"Tộc trưởng, hai khách nhân phòng số 17 vừa đi ra ngoài đã bị Dương Tuấn và hạ nhân của hắn đuổi kịp rồi, chúng ta có phái người đuổi theo không?"

Một trưởng lão bộ dáng lão giả nhìn về phía Trần Đồng Sinh gia chủ Trần gia ngồi hỏi.

“Đuổi theo a? Không cần!" Trần Đồng Sinh khoát tay chặn lại.

"Không cần? Gia chủ, hai người kia có thể tuỳ tiện xuất ra một bộ quý tộc thượng phẩm võ kỹ, khẳng định trong tay có không ít... bảo bối, nếu chúng ta bắt lấy bọn hắn... Trần gia không chừng sẽ trở thành đệ nhất thế gia Lạc Thủy thành trong nay mai!" Sau khi nghe tộc trưởng không cần suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt, trưởng lão gấp gáp nói.

"Trở thành đệ nhất thế gia Lạc Thủy thành? Hừ, ta nhìn ngươi là muốn cho Trần gia chúng ta triệt biến mất khỏi Lạc Thủy thành a!"

Trần Đồng Sinh vỗ bàn, hai hàng lông mày đấu lại.

"Để cho Trần gia chúng ta biến mất khỏi Lạc Thủy thành... Ta thật không có ý tứ này a?" Trưởng lão không nghĩ tới gia chủ sẽ nổi giận, sợ tới mức khẽ run rẩy, vội vàng giải thích.

"Hừ, Tinh nhi, nói cho ta biết người nghĩ gì về việc này!"

Trần Đồng Sinh chẳng muốn giải thích, mà nhìn về phía nhi tử Trần Tinh, lại để cho hắn nói cái nhìn của mình, thứ nhất có thể đề cao năng lực chủ kiến của hắn, thứ hai cũng coi như khảo nghiệm năng lực người thừa kế của hắn.

"Vâng, thưa cha!" Trần Tinh vội vàng đứng lên "Hai người kia từ bên ngoài nhìn vào thực lực xác thực đều không thế nào cao, thậm chí ngay cả ta cũng không bằng, bất quá có thể tiện tay xuất ra mấy mươi vạn lượng bạch ngân, quý tộc thượng phẩm võ kỹ, thần không biết quỷ không hay lẫn vào bán đấu giá hội, và đánh bất tỉnh Nhiếp Vũ người có cùng thực lực đều cho thấy hai người kia không đơn giản như vậy!"

"Không đơn giản như vậy? Ah? Vậy ngươi xử lý chuyện này như thế nào?" Nghe được nhi tử nói ra lời này, Trần Đồng Sinh trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, tiếp tục hỏi.

"Trần gia chúng ta lập nghiệp muộn, luận tuyệt đối lực lượng lời mà nói... không phải đối thủ của Tam đại gia tộc còn lại, chỉ là tài phú so với bọn hắn cường đại hơn một chút! Bởi vậy chúng ta làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận hơn, hai người kia tựu không đơn giản, chúng ta tốt nhất là dụ dỗ bọn hắn! Nếu ra tay hãm hại bọn họ, vạn nhất nếu sau lưng bọn họ có một thế lực lớn hậu thuận thì sao?”

Trần Tinh biết rõ phụ thân đang khảo nghiệm mình, liền nói tiếp: "Dụ dỗ có thể làm cho đối phương bỏ qua đề phòng, lại càng có thể dễ thăm dò lai lịch của bọn hắn, nếu quả thật có thế lực lớn phía sau, chẳng khác nào chúng ta lôi kéo được một đại cổ thụ để chống lưng, mặc dù có thể bị Tam Đại Gia tộc chống đối gây bất hoà cũng không cần sợ hãi, nếu như bọn họ không hậu thuẩn chúng ta, chúng ta có thể dùng mưu tạo khó khăn, một khi bức họ đến tuyệt cảnh, lúc đó sợ gì bọn họ không ngoan ngoãn hợp tác, giao ra công phu, võ kỹ cho chúng ta!

"Mà nếu như chúng ta trực tiếp dùng sức mạnh áp bức họ, bọn họ hoàn toàn có thể không để cho chúng ta bất kỳ vật gì, cuối cùng kết quả chính là gà bay trứng vỡ, cái gì cũng không chiếm được, còn có thể vô duyên vô cớ đắc tội một thế lực lớn!"

"Đúng vậy, Tinh nhi nói rất đúng, bất quá vẫn còn thiếu xót!" Nghe được nhi tử phân tích rõ ràng, Trần Đồng Sinh gật gật đầu nói thêm: “Cuộc bán đấu giá lần này đột nhiên xuất hiện thêm một bộ quý tộc thượng phẩm công pháp, cho dù chúng ta không để lộ ra tin tức, tam đại gia tộc cũng sẽ biết rõ hai người kia có liên quan, nếu như chúng ta phái người bắt lấy hai người kia, cho dù không tra ra được gì, nhưng hãy nghĩ xem tam đại gia tộc sẽ nghĩ như thế nào?"

"Tam đại gia tộc sẽ cho rằng chúng ta đã lấy được một số võ kỹ và công pháp khác, liên hiệp với nhau đối phó với chúng…" Nghe được lời nói của phụ thân, Trần Tinh mới ý thức tới điểm này, sắc mặt thoáng một phát trở nên rất khó coi.

Vừa mới nghe qua trưởng lão lở lời trước đó sợ tới mức nhịn không được phát run.

"Đúng vậy, nếu như Tam đại gia tộc liên thủ đối phó với chúng ta, chúng ta tuyệt đối chống đỡ không nổi, đến lúc đó không có võ kỹ, công pháp để giao ra, xử lý không tố Gia Tộc sẽ rơi vào tình trạng bị diệt vongt!" Không để ý tới sắc mặt người khác, Trần Đồng Sinh chậm rãi nói ra: "Sau lưng hai người kia có thế lực, bắt lấy bọn hắn, chúng ta sẽ gặp rắc rối, nếu sau lưng bọn hắn không có thế lực, bắt lấy bọn hắn, chúng ta cũng gặp rắc rối! Cho nên, cái này tránh được thì tránh, chúng ta tựu dứt khoát không hành động, đã có cái tên Dương Tuấn ngựa non háu đá kia làm dùm a!”

"Dương Tuấn đi gây rối, cũng có thể giúp chúng ta điều tra thoáng một phen, nếu như hai người kia như ta dự đoán, Dương Tuấn lần này đi, khẳng định có đi mà không có về, đến lúc đó chúng ta sẽ đem sự kiện công bố ra ngoài, lúc đó tất cả mọi người tựu đều nghĩ chúng ta cùng thế lực lớn kia có liên quan, tuyệt đối Tam Đại gia tộc sẽ kiêng kị chúng ta hơn! Cái này là mượn gió bẻ măng! Còn nếu như bọn hắn bị Dương Tuấn giết chết, hắc hắc, chúng ta có thể lợi dụng hợp tác với hai gia tộc còn lại đối phó với Dương gia tiến hành bức vua thoái vị! Làm như vậy mặc kệ như thế nào, chúng ta đều không thiệt thòi!"

Cáo già Trần Đồng Sinh, vừa nói mấy câu liền đem lợi ích được mất bày ra.

"Đúng rồi, Tinh nhi, vừa rồi trước khi đấu giá bộ võ kỹ Trường Giang Tam điệp lãng ngươi có âm thầm lặng lẽ sao chép một bảng không?"

Dựa theo luật bán đấu giá là không được phép sao chép sản phẩm bán đấu giá, nhưng bán đấu giá hội này là gia sản của Trần gia, bọn hắn muốn làm gì làm a, miễn sao không bi ai bắt là được!

"Hồi bẩm phụ thân, vừa cầm được trên tay ta liền sao chép một bản, là cái này..." Trần Tinh nói xong đưa qua một cái ngọc bài võ kỹ.

"Ân, không tệ, quý tộc thượng phẩm võ kỹ, Trường Giang Tam điệp lãng, ha ha, đã có bộ võ kỹ này, tổng thể thực lực Trần gia chúng ta tuyệt đối có thể lần nữa tăng trưởng một đoạn!" Tiếp nhận ngọc bài tinh thần cực cao hứng, Trần Đồng Sinh nhịn không được cất tiếng cười to!

Sau khi cười xong, Trần Đồng Sinh nhìn về phía trưởng lão người vừa lỡ lời lúc nãy "Trần Nhiên, gọi bọn tộc nhân theo dõi hai người kia về đi, ngươi lớn tuổi rồi về sau tựu làm tròn chức vụ trưỡng lão, không nên đi quản sự tình của gia tộc!”

"Vâng!" Người này gọi là Trần Nhiên trưởng lão biết rõ tộc trưởng nói một câu triệt bỏ mọi quyền lực của mình, mặc dù trong nội tâm không cam lòng, nhưng cũng biết không cách nào phản kháng, gật gật đầu vẻ mặt uể oải.

Một gia tộc muốn kéo dài không suy, nhất định phải loại bỏ phế vật, thay đổi người thích hợp, nếu không gia tộc ngày càng thụt lùi, không thể phát triển, không sớm thì mượn cũng diệt vong!

... ... ... ...

"Thiếu gia, ta đã điều tra rõ ràng, hai người phòng số 17 đích thị là hai người này, thực lực là Khí Hải đệ tứ sơ kỳ, và trung kỳ!"

"Khí Hải đệ tứ trọng sơ kỳ, trung kỳ? Thì ra chỉ là hai cái có tiền đồ hèn mọn, thiếu gia loại rác rưởi này không cần người ra tay, mình ta tựu có thể giết chúng!"

Nhiếp Vân và Dương Ngạn hai người vừa biến mất không lâu, ba bóng người từ phía sau xuất hiện, trong đó một trong 2 người thanh niên đi sau nói ra.

Như lời Trần Đồng Sinh nhắc lúc nãy, bọn người của Dương Tuấn!

"Ta cũng căn bản không coi bọn chúng là đối thủ, chỉ là hai đống rác mà dám làm mất mặt ta tại Lạc Thủy thành, ta sẽ làm chúng hối hận không kịp khi đã sinh ra trên cõi đời này!"

Dương Tuấn vừa nổi giận xong lại tỉnh táo lại, hai mắt lóe ra một âm lãnh hào quang.

Đấu giá hội vừa chấm dứt, ba người bọn họ tựu lén lút theo dõi hai người đi ra từ phòng số 17.

Nguyên lai tưởng rằng người có thể xuất ra nhiều ngân lượng như vậy là đại nhân vật nào, lại không nghĩ rằng chỉ là hai tên tiểu lâu la không tên không tuổi, thực lực cũng không có gì đặc biệt!

Dương Tuấn không dám đem lửa giận trút lên bán đấu giá hội, đành phải đem cừu hận lên hai người kia, thấy bọn họ thực lực lại thấp, làm sao có thể buông tha!

Ngươi dám mua Liệt Diễm búa của ta sao? Ta giết cả 2 người, tựu cái gì cũng là của ta!

"Đó là tự nhiên, hai tên này không biết trời cao đất dày, tại Lạc Thủy thành dám đắc tội thiếu gia, đúng là chán cơm thèm đất a! Thiếu gia, ta có một đề nghị, một hồi chúng ta bắt lấy bọn hắn, không nên giết chúng, đánh gãy toàn bộ tay chân bọn chúng, sau đó lại để cho bọn chúng quỳ trên mặt đất, tra tấn cho đến chết!”

"Đánh gãy toàn bộ tay chân bọn chúng quá là nhẹ cho bọn hắn rồi, cắt bọn chúng ra từng khúc, rồi ngâm chúng vào một cái vại nước muối, hàng ngày hô một tiếng gia gia thì cho ăn chút gì đấy, nếu không tựu bị đói..."

Hai tên hạ nhân cười hắc hắc, trong giọng nói tràn ngập ác độc.

Ngữ khí lời nó có vẽ nhẹ nhàng, tựa hồ loại sự tình này đã làm nhiều lần.

"Dương Lâm nói không sai, chặt bọn nó thành từng khúc rồi ngâm nước muối, đích thật là biện pháp tốt, bất quá bọn hắn có thể có nhiều như vậy tiền, khẳng định có cách kiếm tiền, nếu như có thể làm nô lệ cho ta, cam tâm làm việc cho ta, không ngại tha mạng cho bọn chúng một lần!"

Dương Tuấn hất ống tay áo lên, trong lời nói vô cùng rộng lượng.

"Thiếu gia thật sự rất khoan dung, chiêu hiền đãi sĩ! Nếu như cho bọn hắn biết rõ suy nghĩ thiếu gia chỉ sợ sẽ cao hứng mà làm trâu làm ngựa cho thiếu gia!" Dương Lâm vội vàng nịnh nọt.

"Đúng rồi, bọn hắn mua được Liệt Diễm bú, có khi nào đã luyện hoá thành công không? Tuy tu vi bọn hắn đều không được tốt lắm, nhưng sau khi luyện hóa Liệt Diễm búa thành công thì..., sẽ rất khó giải quyết đấy!" Tên thuộc hạ thứ hai đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi.

"Luyện hóa Liệt Diễm búa? Nói đùa gì vậy! Liệt Diễm búa là Hầu tộc thượng phẩm binh khí, chỉ bằng thực lực bọn hắn Khí Hải đệ tứ sơ kỳ, trung kỳ, loại rác rưởi tu vị, có thể thời gian ngắn như vậy luyện hóa hoàn thành sao? Chỉ sợ hiện tại tay cầm búa còn cảm thấy quá nặng có chút vướng bận đây này!" Dương Tuấn tràn đầy tự tin.

"Đúng vậy, đúng là thiếu gia lợi hại, một câu khai sáng, chỉ là ta đã quá lo lắng a!” Thuộc hạ thứ hai nở nụ cười.

“Điều đó là hiển nhiên, ngươi thật không suy nghĩ thiếu gia là ai, năm nay hai mươi hai tuổi thì đến được Khí Hải đệ ngũ sơ kỳ, một thiên tài trong những thiên tài tại Lạc Thủy thành, có thể so sánh cùng chúng ta sao?" Dương Lâm nở nụ cười một tiếng, tiếp tục thổi phồng.

"Tốt rồi, đừng nói nữa, hai người kia đã ra khỏi thành, chúng ta nhanh đuổi theo! Ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn chạy mất!"

Dương Tuấn hất lên tay lên ra lên hai tên hạ nhân ngừng tâng bốc, hướng về phía trước đuổi theo.