Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 13: Bí mật vũ trụ


Võ giả liên minh, ngay giữa rừng núi hoang vũ, 1 tòa nhà đơn độc đột nhiên xuất hiện, như hòa làm 1 thể với những thứ xung quanh, tòa nhà này chính là tòa nhà đã biến mất cùng Bạch Tử

Lúc này, Vũ Minh kiếp này cùng Vũ Đế tương lai đều triệt triệt để để dung hợp, viên bảo thạch trong tay Bạch Tử chính là thứ duy nhất tồn tại được trong mọi thời đại, thời gian, không gian, quá khứ hay tương lai. Cường giả tuyệt đỉnh có thể xuyên về quá khứ, cảm ứng tương lai, nhưng tồn tại chỉ là trong thoáng chốc, bởi vì quy tắc vũ trụ không cho phép điều đó xuất hiện, chỉ Vũ Đế là ngoại lệ, dù sao hắn, từng thành tựu đế vị, bước lên bảo tọa của thần, từng chiến đại đạo, cho nên hắn mới có thể tồn tại thời gian lâu như thế, đó là quy tắc ưu ái

Vũ Minh cùng Vũ Đế kết hợp hoàn mỹ, sau khi dung hợp cùng bảo thạch, Vũ Minh bây giờ hoàn toàn biến đổi, không chịu thiên đạo áp chế, quy tắc đã hoàn toàn thừa nhận hắn

Nhìn Vũ Minh khí chất biến đổi, ánh mắt Bạch Tử hơi có chút nhíu lại, hắn từng nghĩ mình từng rất hiểu Vũ Minh, nhưng bây giờ, hắn không hiểu, trong khí chất của Vũ Minh hắn ta cảm nhận được rất nhiều thứ, vương giả, tự tin, kiêu ngạo, khinh thường toàn bộ thế giới, nhưng trong đó lại có chút... Cô đơn, tại sao? Kiếp trước không phải hắn từng có rất nhiều tình nhân, con cái cũng không thiếu, nhưng tại sao hắn vẫn cô đơn đây? Bạch Tử không hiểu được

Cảm nhận thấy ánh mắt của Bạch Tử nhìn mình, Vũ Mình nhìn sang, bởi chưa hoàn toàn dung hợp nên lúc trước Vũ Minh chỉ có 1 chút ký ức về Bạch Tử, nhưng bây giờ, ánh mắt hắn chứa đầy sự ưu thương, vắng vẻ, trống rỗng, có chút vui mừng... Nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, hắn nhìn Bạch Tử 1 lúc, sau đó mới nói

“Ngươi biết không, kiếp trước ta và ngươi, vừa gặp như đã quen, khi đó ta thật sự rất vui mừng, từ lúc rời đi trái đất, ta chưa từng có bạn bè, gặp ngươi, ta nghĩ, cuối cùng cũng có 1 người bạn bên cạnh mình”

Bạch Tử không nói gì, chỉ yên lặng nghe Vũ Minh tự thoại

“Năm đó ngươi biến mất, cho đến lúc ta gặp lại người, suốt 1000 năm, ta thật sự rất cô đơn” Vũ Minh chìm đắm trong hồi ức nói

“Thật xin lỗi” Bạch Tử cúi đầu nói nhỏ, năm đó hắn rời đi không nói tiếng nào, hắn biết Vũ Minh tìm hắn, nhưng hắn lại không thể gặp mặt nói 1 câu nào

“Không cần xin lỗi, ta biết ngươi có nỗi khổ tâm, cho nên ta vẫn chỉ 1 mực đi tìm ngươi. Cuộc chiến năm đó với đại đạo, ta đơn thuần chỉ muốn đánh ra 1 cửa cuối cùng, không nghĩ tới lại bị tính kế, cũng may, ta lại có thể làm lại từ đầu”

“Ha ha, ai cũng nói ta là thiên tài, ma đầu, đế vị đỉnh cao, thành thần chỉ là thời gian, nhưng vậy thì thế nào? Con đường của ta vẫn chỉ có 1 mình ta, không có ai khác, năm đó Tuyết nhi chết thảm, Lâm Dũng cũng dính độc thủ, toàn bộ Vũ gia hủy diệt, ta trốn chui trốn nhủi thâm sơn cùng cố, ta đau khổ suốt 2 năm, sau cùng lại có cơ duyên đi vào vũ trụ, ta từng nghe đồn, chỉ cần thành thần, có thể hồi sinh bất kỳ ai, bất kỳ thời đại nào, mục tiêu của ta chỉ có duy nhất, hồi sinh bọn họ”

“Nhưng mà, đến cuối cùng, chỉ thiếu 1 chút, chỉ 1 chút nữa là có thể làm được, chỉ 1 chút nữa thôi, nhưng lại bị tên khốn kiếp nào đó tính kế”

Dứt lời, Vũ Minh bộc phát ra khí thế của mình, khí thế của Vũ Minh không ngừng tăng cao, tăng cao, cuồng bạo, chưa đầy sát khí xông lên tận trời xanh, mặt đất như run rẩy trước khí thế của hắn, xung quanh bán kính 100 kilomet toàn bộ ma thú nằm bò xuống đất, chỉ sợ có bất kỳ tư tưởng phản kháng nào sẽ chết ngay tại chỗ, đây là phát ra từ linh hồn run sợ, không có bất kỳ sức chống đỡ nào

Bạch Tử ở bên cạnh chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, nếu không phải hắn chủ tu linh hồn, chỉ sợ đã chết thẳng cẳng rồi, hắn răng đứng thẳng người nhìn về phía Vũ Minh, hắn biết đây không phải Vũ Minh cố ý, hắn chỉ đang thông qua tự thoại phát tiết sự ức chế trong lòng suốt mấy ngàn năm qua

Khí thế này tồn tại chỉ có hơn 10 giây, nhưng nhiêu đó cũng khiến Bạch Tử mồ hôi chảy ướt áo

“Ha ha ha ha... Ta rốt cuộc không cần phải 1 mình bước tới, ta trở lại, không còn cô độc bước đi nữa, ha ha ha ha” thu lại khí thế của mình, Vũ Minh cười to nói

“Mẹ nó, xém chút chịu không được, đây là uy áp kẻ mạnh nhất sao? Thật khủng bố” Bạch Tử thở ra 1 hơi, nói thầm trong lòng

Phát tiết xong sự khó chịu trong lòng suốt nhiều năm, Vũ Minh cả người sảng khoái, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tử chưa đầy ý cười, chỉ là tại sao Bạch Tử lại cảm thấy lạnh người, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Quả nhiên, chỉ thấy Vũ Minh đột nhiên lao tới, 1 quyền vào bụng hắn, sau đó quyền ánh xuất hiện tầng tầng lớp lớp

“Binh, bốp, binh, binh, binh, hự”

Trong không khí phát ra những âm thanh quái lạ, 1 lúc sau đó

“Khốn kiếp Vũ Minh, ngươi thật ra tay” 2 tay che mặt, cảm thấy khuôn mặt xưng phồng như đầu heo, Bạch Tử oán hận nói

“Đây chính là hậu quả khiến ta tốn 1000 năm tìm ngươi” Vũ Minh phủi tay nói

“Xem như ta xui xẻo, lại đi làm bạn với ngươi” Bạch Tử oán hận nói, sau đó liền vận chuyển năng lượng trong cơ thể mình trị thương, chớp mắt hoàn toàn khỏi hẳn, khuôn mặt liền trở lại lúc ban đầu

“Được rồi, nói xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra” Vũ Minh nằm xuống chiếc ghế dựa bên cạnh bàn, 2 tay gối đầu liếc nhìn Bạch Tử hỏi, hắn biết, Bạch Tử biến mất 1000 năm không phải đơn giản như vậy

“Biết được không giấu được ngươi” Bạch Tử ngồi xuống ghế bên cạnh Vũ Minh, trầm ngâm 1 chút sau đó mới nói
“Ta cả đời tính thiên cơ, chỉ có 2 lần khiến ta khiếp sợ”

“Năm đó ta từng tính ra tại đây sẽ xuất hiện cường giả tuyệt thế, dẫn dắt nhân loại đối chiến dị tộc, đi lên thời đại nhân loại, ta không nghĩ rằng tại nơi nhỏ bé này sẽ xuất hiện người như thế, nhưng ta tin vào năng lực của mình, và cuối cùng, ngươi xuất hiện. Ta đã đúng”

“Nhưng sau đó, ta biết, mình sai, bởi vì tất cả chủng tộc xuất hiện đều được thai nghén trong vũ trụ này, vậy rốt cuộc chống lại, chiến thắng thì đã sao? Cũng chỉ là người 1 nhà đánh người 1 nhà mà thôi, ta lại tính thêm 1 lần, sau đó ta phát hiện, dị tộc ở đây, là 1 thế lực ta chưa từng biết tới, không nằm trong bất kỳ chủng tộc nào từng xuất hiện, ta không biết đó là gì, nhưng ta biết, nếu cứ để như thế, vũ trụ này, sớm muộn cũng bị hủy diệt” Bạch Tử nặng nề nói

“Vậy, ngươi có phát hiện gì?” Vũ Minh cau mày nói

“Ngươi cho rằng, vũ trụ từ đâu xuất hiện?” Bạch Tử thần bí nói

“Trong các thông tin về lịch sử vũ trụ, tất cả các thông tin đều chỉ rằng là do sáng thế thần tạo ra” Vũ Minh suy nghĩ 1 chút rồi nói

“Được, vậy nếu dựa theo những điều lịch sử biết tới, chỉ cần sáng tạo vũ trụ thì sẽ bất tử bất diệt, như thế, sáng thế thần hiện tại ở đâu?”

Nghe câu hỏi của Bạch Tử, Vũ Minh bật người dậy, vẻ mặt khiếp sợ không dám tin bật thốt

“Không lẽ...”

“Không sai, ta từng suy đoán rất nhiều, sáng thế thần chết do sáng tạo nhiều chủng tộc, chết do sống quá nhiều năm mà chán nản tự sát, chết do cường giả khác đột phá tới cấp độ đó cướp đi quyền sở hữu vũ trụ... Rất nhiều suy đoán, nhưng...”

Nói đến đây Bạch Tử dừng lại 1 chút nhìn chằm chằm Vũ Minh, gằn từng chữ

“Chết! Do! Dị! Tộc!”

“Không thể nào! Cường giả cấp độ đó, không có khả năng chết đơn giản như thế, trừ khi... Trừ khi... Không chỉ tồn tại duy nhất 1 vũ trụ” Vũ Minh ánh mắt sáng lên nói

“Cho nên, ta dựa theo các lần tính toán, ta nghĩ rằng sáng thế thần rất có thể bị giết chết do đại năng đị tộc xuất thủ, và ý định của chúng, chính là vũ trụ này”

Nghe giải thích của Bạch Tử, Vũ Minh trong chớp mắt liền hiểu toàn bộ, hắn bị tính kế rất có thể là do dị tộc, bởi dị tộc không hy vọng có người bước lên bảo tọa, thành tựu thần vị

“Ngươi biết tại sao ta lại xuất hiện ở đây chứ?”

“Hả?” Bạch Tử đột nhiên hỏi làm Vũ Minh sững sờ, như có điều suy nghĩ, ánh mắt hắn lóa lên

“Ngươi trọng sinh, dẫn đến đại năng dị tộc chú ý, khi ngươi vừa chết, tại đây lại xuất hiện 1 số ít dị tộc, ngươi linh hồn ở trong đường hầm suốt 50 năm mới về tới, nhưng dị tộc tại 20 năm trước đã xuất hiện tại trái đất” Bạch Tử nghiêm túc nói

“Muốn giết ta khi còn yếu sao?” Vũ Minh cười lạnh nói

“Không sai, ngươi bây giờ còn rất yếu, dù cho cấp bậc Hợp Đạo cảnh ngươi cũng không giết nổi, dù cho linh hồn ngươi là đế cấp”

“Ý ngươi là... Chúng không có linh hồn?”

“Không, chúng có linh hồn, chỉ cần là sinh linh thì sẽ có linh hồn, dù cho đó là 1 cây cỏ, nhưng chúng thì khác, linh hồn chúng rất mạnh, không phải mạnh ở cấp độ, mà là ở bản chất, chúng đang trong thời gian bảo vệ kỳ” Bạch Tử lắc đầu nói

“Bảo vệ kỳ, xem ra khó làm” Vũ Minh nghe thế hơi nhíu mày, trong lịch sử vũ trụ, bảo vệ kỳ chính là lúc sinh linh vừa sinh ra, linh hồn trong sáng, không nhiễm bất kỳ hạt bụi nào, chúng chỉ nhận lệnh từ người tạo ra chúng, đơn thuần tư duy, đơn thuần mục đích, chỉ có người cấp bậc ngang bằng với người sáng tạo ra chúng thì mới có thể dùng linh hồn diệt sát chúng

“Thật độc ác” suy nghĩ 1 chút Vũ Minh liền nén giận nói, sáng tạo sinh linh, cỡ nào huy hoàng? Cỡ nào đáng giá tự hào? Bất kỳ ai có khả năng sáng tạo sinh mệnh, dù chỉ 1 sinh linh, đó cũng là tạo vật thần kỳ. Chúng chỉ như những em bé mới sinh, tò mò, hiếu học. Vậy mà có người lại dùng sinh linh vừa mới sáng tạo, lợi dụng ưu thế về mặt linh hồn xâm chiếm vũ trụ này, chẳng lẽ hắn không biết làm thế sẽ khiến chúng thành chủng tộc sống vì giết chóc hay sao?