Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 301: Võ hồn dơi (hạ 1)


Editer : Mạc Tuyết Y

- Trận đấu kết thúc, Đường Môn thắng.

Trịnh Chiến tuyên bố.

Cùng với lời tuyên bố của hắn, vòng bảo hộ trên đài thi đấu cũng theo đó biến mất. Vương Đông Nhi cũng cảm thấy khó xử, tuy đối thủ mang đến cho nàng phiền toái không nhỏ, nhưng hai người lại không có thù hận sống chết, nàng cũng không có thích việc giết người, không định đánh chết đối thủ như vậy. Nhưng không hiểu sao đối thủ lại bị chết, chẳng lẽ việc này có liên quan đến việc hắn hút máu của nàng?

Ngay khi nàng đang suy nghĩ, một tiếng kêu chói tai chợt vang lên. Ngay sau đó, một bóng người giống như tia chớp màu đen nhảy lên đài thi đấu, hắc quang chợt lóe đã đến trước mặt Vương Đông Nhi, bàn tay vẫn trắng nõn thon dài chợt phóng ra móng vuốt, năm cái móng dài hơn một thước màu vàng nhạt bắn ra, hướng thẳng đến đầu Vương Đông Nhi đánh tới.

Vương Đông Nhi đã có bài học kinh nghiệm từ lần trước, ngay sau khi đánh chết đối thủ vẫn luôn cảnh giác. Đối mặt với công kích bất ngờ, nàng không chút hoang mang, chân đạp Qủy Ảnh Mê Tung nháy mắt đã lùi về phía sau tránh né được công kích.

Một tầng bạch quang cũng ngay lập tức sáng lên, trực tiếp tách hai người ra. Người ra tay không ai khác là Trịnh Chiến.

Vị Bất Phá Đấu La này trong lòng vốn đang bực bội lại gặp ngay kẻ không tuân theo quy định cuộc thi, nhất thời giận tím mặt, một tầng quang mang màu trắng ngà nháy mắt quét tới đã bao bọc thân ảnh màu đen bên trong, trầm giọng quát:

- Minh Ngọc Tông vi phạm quy tắc đánh lén đối thủ, trận này tỷ thí bị phán định thua cuộc.

Vừa nói, hắn vung tay lên, trong nháy mắt một năng lượng vô hình mạnh mẽ đã ném là đội trưởng Minh Ngọc Tông ra ngoài đài thi đấu.

Đội trưởng Minh Ngọc Tông cũng không nghĩ tới việc Trịnh Chiến chẳng những ngăn cản hắn lại còn phán định hắn thua trận. Mới vừa rơi xuống đất, hai tay run lên, một lần nữa nhảy lên đài thi đấu.

- Nàng giết đệ đệ của ta.

Giọng nói có chút khàn khàn nhưng lại mang vài phần khác thường giống như giọng nữ từ người mặc hắc bào vang lên. Thanh âm có vẻ lạnh nhạt nhưng lại như tràn ngập sát khí vô tận.

Nữ nhân? Hắc bào thần bí - đội trưởng Minh Ngọc Tông lại là một nữ nhân? Hóa ra A Đức là đệ đệ của nàng.

Trịnh Chiến nghe vậy sắc mặt thoáng dịu đi vài phần, trầm giọng nói:

- Dù hắn và ngươi có quan hệ như thế nào, vừa rồi trong trận đấu việc tử vong ngoài ý muốn đã xảy ra. Mà ngươi, lại bất chấp quy tắc của giải đấu, ra tay đánh lén đối thủ, trận đấu này phán định ngươi thua. Nếu sau đó các ngươi có thể tham gia đoàn chiến, ngươi vẫn có thể lên thi đấu.

- Nàng giết đệ đệ ta.

Đội trưởng Minh Ngọc Tông lạnh lùng nói một câu. Nói xong câu đó nàng quay người nhảy xuống đài thi đấu, trở về vị trí của mình ngồi xuống giống như chưa từng có gì xảy ra.

- Đường Môn thắng.

Trịnh Chiến tất nhiên muốn giữ vững quyền uy trọng tài của mình. Vương Đông Nhi đã thắng liên tiếp ba trận, hơn nữa đội trưởng Minh Ngọc Tông trong trận chiến cá nhân không đánh mà bại.

Vương Đông Nhi hai mắt hơi híp lại, nàng nhìn đội trưởng thần bí kia liếc mắt một cái, lúc này mới hướng đến Trịnh Chiến nói:

- Trọng tài, trận thi đấu tiếp theo ta nhận thua. Đường Môn cũng thay đổi người.

Liên tục đấu hai trận, hồn lực tiêu hao cũng không ít, tuy rằng máu huyết đã khôi phục nhưng nàng vẫn theo như kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo lúc trước mà tiến hành. Hơn nữa nàng đã xem như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.

- Đường Môn trận đấu thứ tư nhận thua, thay đổi người. Đội viên tiếp theo dự thi lên đài thi đấu

Trịnh Chiến ngay sau khi nghe Vương Đông Nhi nhận thua liền tuyên bố.

Thân hình Tiêu Tiêu chợt lóe đã nhảy lên đài thi đấu, nàng hướng đến Vương Đông Nhi đi tới, giơ lên ngón tay cái cười cười.

Vương Đông Nhi thấp giọng nói:

- Tiêu Tiêu, cẩn thận chút. Minh Ngọc Tông này có chút quỷ dị, bọn họ giống như cận chiến Hồn Đạo Khí phối hợp Võ Hồn, chứ không phải Võ Hồn phối hợp cận chiến Hồn Đạo Khí.

- Vâng!

Tiêu Tiêu khẽ trả lời, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ tự tin. Lần này giải thi đấu diễn ra, nàng chưa được lên thi đấu, cũng vì thực lực nàng quá yếu, nàng cho vẫn cho rằng cống hiến của mình cho toàn đội là không đủ. Rốt cục bây giờ có cơ hội một mình chiến đấu, trong lồng ngực của nàng chiến ý đã dâng lên.

Xuống đài thi đấu Vương Đông Nhi lập tức trở về bên người Hoắc Vũ Hạo. Một tay nàng cầm bình sữa một tay cầm lấy tay phải của Hoắc Vũ Hạo. Hạo Đông giúp nàng khôi phục hồn lực từ từ.

- Đội trưởng kia của đối thủ không đơn giản, trong lúc đoàn chiến ngươi phải cẩn thận với nàng ta hơn

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói.

Vương Đông Nhi nhíu mày, nàng nói:

- Vâng, ta có thể cảm nhận thấy khí tức trên người nàng ta cùng A Đức kia rất giống nhau, nhưng nếu đem so sánh với A Đức thì càng mạnh hơn. Nếu ta phán đoán không lầm thì nàng và ta giống nhau, cùng là một Hồn Đế. Nữ nhân này là trung tâm của toàn bộ Minh Ngọc Tông, hiện tại bọn họ mất đi một người. Nàng ta không phải muốn giết ta sao? Như thế, khi đối chiến đoàn đội hãy cho ta thu hút sự chú ý của nàng ta, mọi người nhân cơ hội toàn lực đối phó những người còn lại, được không?

Chương mới nhất tại : Truyen.Org

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:

- Đúng là một ý kiến hay, nhưng phải xem nàng ta có bị lừa hay không.

Vương Đông Nhi cũng cười:

- Ngươi cứ như vậy, không lo cho ta sao?

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói:

- Quên rồi sao? Chúng ta xuất thân từ Sử Lai Khắc Học Viện. Khẩu hiệu của Sử Lai Khắc là cái gì?

- Cùng nhau vô địch.

Vương Đông Nhi cười lên, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nói tiếp, chính là trong lòng yên lặng nói một câu:

- Hơn nữa bên cạnh nàng luôn luôn có ta.

Nguồn : Truyen.Org