Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm

Chương 34: Miêu Dật Quân


Nam nhân này là ai? Tại sao y lại ra tay cứu nàng? Không lẽ là bằng hữu của gia gia? Tuổi tác không hợp lắm, hơn nữa nàng cũng chưa từng gặp qua y trước đây.

Cảm nhận vai bị đẩy một cái, Mộ Tuyết đã đi về phía trước mấy bước hòa vào dòng người đang tiến về Vân Mộng Các, quay lưng đã thấy phía sau không còn ai.

– Hắc, bổn cô nương đây là gặp ma sao? Tên đó thần thần bí bí, không biết rốt cuộc là cao nhân phương nào?

Mộ Tuyết vừa hòa vào dòng người vừa cất bước đi tới, không khỏi cảm khái trong lòng một phen.

Nam nhân bí ẩn kia đã được Mộ Tuyết rất nhanh chóng vất sang một bên, nàng tò mò nhìn khắp nơi. Xem ra Võ lâm đại hội này diễn ra rất lớn, không ít kỳ nhân dị sĩ cũng xuất hiện tại nơi này. Biết phải làm sao, có liên quan đến tung tích của đệ nhất bảo vật Huyết Khô Lâu, không thu hút nhiều người mới là lạ. Đoan chắc tất cả nhân sĩ võ lâm trung nguyên đều sẽ tham gia vào đại hội lần này.

Mộ Tuyết đang nhìn đông nhìn tây thì một cơn gió bay xẹt ngang người. Định thần nhìn lại chỉ thấy trước mắt, một tiểu hòa thượng đầu bóng lưỡng đang len lỏi giữa dòng người mà lao đi. Mộ Tuyết thoáng nhíu mày trầm ngâm, vì sao người nọ trông có vẻ quen quen.

– Tiểu hòa thượng thối, đừng chạy, mau đứng lại cho ta!

Một giọng hét vang lên khiến vài người trên đường giật mình, chưa kịp định thân đã thấy từ phía sau, một người đàn ông trung niên râu tóc xồm xoàm đang lao lên, gắt gao bám theo tiểu hòa thượng. Mộ Tuyết ngây ngốc đứng nhìn, tay liên tục đưa lên dụi vào mắt.

– Kia… cái kia… không phải là…

Nàng chưa nói hết câu, từ phía sau đã thấy một đám người ý ới đuổi theo. Mộ Tuyết quay người nhìn lại, khé miệng giật giật liên hồi. Từ phía sau chính là hai tỷ muội Cái Bang từng bị nàng bán đi tại Thẩm gia, bên cạnh họ là một thanh niên đang phe phẩy quạt tiêu sái bước đi, đôi mắt hoa đào nhìn ngắm mỹ nhân bốn phía, miệng lười nhác cong cong nhếch lên tia mỉm cười.

– Không cần phải đuổi theo, tới Vân Mộng Tông thế nào cũng gặp được họ thôi.

Thanh niên đó đang bước đi nói cười, dư quang thoáng nhìn về phía Mộ Tuyết, ngờ ngợ một lúc liền vui mừng hô lên.

– Tiểu Tuyết nhi.

Tên kia đúng là kẻ sợ thiên hạ không ngày nào được loạn, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, con sói lưu manh Lưu Sở Ca. Lưu Sở Ca đi vội tới trước mặt Mộ Tuyết, tà mâu lướt dọc ngang trên người nàng vài cái, đưa quạt lên che miệng cười nói.

– Tiểu Tuyết nhi, lâu ngày không gặp, ngươi như thế nào lại biến thành tiểu ăn mày rồi? Năm trước gặp ngươi, bộ dáng vẫn còn ra được tiểu thư cành vàng lá ngọc, còn bây giờ? Hắc, ngươi gia nhập Cái Bang khi nào? Sao không báo cho ca ca ta hay?

“Ngươi gia nhập Cái Bang thì có”

Mộ Tuyết chu đôi môi nhỏ rủa thầm trong bụng, từ lúc gặp được Yên Hoa, Lưu Sở Ca liền như đỉa đói bám theo không chịu dứt ra, xem ra thêm một khoảng thời gian nữa, hắn liền thành rể của Cái Bang luôn rồi.

– Cái này… ài, không biết nói sao nữa, ta cũng đâu muốn ăn mặc như thế này. Yên Hoa tỷ, Tam Nguyệt tỷ, đã lâu không gặp hai người, Tuyết Nhi xin vấn an.

Lúc này Yên Hoa cùng Tam Nguyệt đã đi đến bên cạnh Mộ Tuyết. Hai nàng cùng hướng nàng mỉm cười, gật đầu chào hỏi.

Thật ra lúc rời khỏi Thẩm gia, Mộ Tuyết cùng hai tỷ muội này cũng không thân lắm. Bất quá vì một số lí do, cứ cách mấy tháng, nửa năm, họ lại xuất hiện tại Bách Thảo Đường, nháo một trận long trời lỡ đất rồi lại như gió rời đi.

Nguyên do chính dẫn đến điều đó chính là tiểu hoàng thượng vừa xuất hiện lúc nãy, mỹ nam đầu trọc Minh Tú. Minh Tú vẫn thường hay qua lại cùng gia gia, dù sao gia gia cùng sư phụ y cũng là bằng hữu tâm giao. Vô Không thiền sư xảy ra chuyện, chỉ còn lại đệ tử chân truyền trên cõi đời, Ngụy Hoằng không thể không ló cho hắn. Không may mắn, sau lưng Minh Tú còn đeo theo một cái đuôi dài, khi nào tiểu hòa thượng đó còn chưa chịu đồng ý lấy Tam Nguyệt làm vợ, đến khi đó ca ca của Tam Nguyệt – Hạ Vĩnh Nguyên vẫn sẽ còn bám theo hắn dài dài.

Nói ra lí do có đôi chút tức cười, có trách thì trách Minh Tú không lựa địa điểm lấy nước cho tốt. Không may bắt gặp Tam Nguyệt đang tắm nơi suối. Hắc, từ đó nàng ta liền trở thành cái gông đeo trên cổ hắn, không chết quyết không tháo xuống. Chuyện chính là như thế.

Mộ Tuyết vừa cùng đám người Lưu Sở Ca tiến tới Vân Mộng Các, vừa kể lại cho bọn nghe chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay. Lưu Sở Ca đưa tay ngọc gãi chiếc cằm lún phún râu tơ, nhíu mày trầm ngầm.

– Người muội vừa miêu tả có vẻ khá giống Miêu Dật Quân.

– Miêu Dật Quân?

– Đúng vậy, Miêu Dật Quân là kiệt xuất đứng đầu trong thế hệ tinh anh trẻ thuộc Phi Ưng Môn. Nam nhân cứu muội từ ngoại hình, tính cách cho đến thủ pháp sử dụng ám khí đều vô cùng giống với tên Miêu Dật Quân kia.

– Phi Ưng Môn? Phi Ưng Môn cùng Bách Thảo Đường từ xưa tới nay không hề qua lại cùng nhau, tại sao tự dưng lại ra tay cứu muội?

– Cái này ta không đoán được. Miêu Dật Quân này từ xưa tới nay đã nổi tiếng là người khó lường, cá tính quỷ dị, người có thể giao hảo với hắn ư? Đếm không tới một bàn tay.

Lưu Sở Ca phất bàn tay, xòe ra trước mặt Mộ Tuyết mà đếm. Mộ Tuyết không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ. Miêu Dật Quân sao? Nàng sẽ nhớ cái tên này.

Đi được một quãng đường dài, rốt cuộc đại môn của Vân Mộng Các đã hiện ra trước mắt. Không hổ danh là một trong các đại tông môn của trung nguyên, ngay cả cái cửa trước nhà đã to lớn vô cùng. Một cổ khí tức uy nghiêm cổ kính từ những kiến trúc xưa cũ truyền ra, khiến cho những kẻ đang đứng phía dưới nhìn lên không khỏi hít một hơi sâu mà cảm thán.

Đứng phía trước cửa là hai hàng đệ tử của Vân Mộng Các, người nào cũng như tiên nữ chốn thiên đình, cực kỳ xinh đẹp, khí chất thanh lãnh tinh khiết, mang theo mùi vị phiêu dật xuất trần của nữ tử sống tách rời khỏi thế gian. Đứng trước mỗi hàng là một phụ nhân tuổi hơn bốn mươi, lúc này đang tươi cười chào đón khách nhân từ bốn phương họp về.

– Vân Mộng Các không hổ danh là Vân Mộng Các, giữa tầng mây nhìn ngắm giai nhân, nào có khác chi mộng, không ngờ trên thế gian lại có một nên hội tụ nhiều mỹ nữ xinh đẹp đến như thế.

Lưu Sở Ca không kềm nén được sửng sốt mà thốt lên cảm thán. Đến khi cảm thấy có gì đó không đúng, một luồn sát khí từ phía sau bắn tới sống lưng mới thức thời im miệng, hướng Yên Hoa cười xởi lởi.

– Ha ha, giai nhân thì thế nào chứ, rốt cuộc vẫn giống như tượng, không chút sống động, làm sao bì được với Yên Hoa của ta, đúng không hả Tuyết nhi.

Lưu Sở Ca mồ hôi tuôn đầy áo, vừa vội vã bào chữa vừa thúc tay vào hông Mộ Tuyết, van nài viện trợ. Mộ Tuyết đánh ánh mắt “đáng đời” tới hắn, không thèm để ý, cùng dắt tay Tam Nguyệt đi vào trong.

– Nam nhân xấu xa, gây nghiệt tự chịu.

Nhìn thấy một nhóm người trẻ tuổi hướng mình đi đến, phụ nhân trẻ tuổi có phần hơi kinh ngạc, sau đó vẫn hòa nhã mỉm cười, hướng đám người Mộ Tuyết chào hỏi. Mộ Tuyết không dám dùng tên thật của mình, đành lấy tên giả Trương Hàn trước đây mà báo danh. Một lúc sau, một tiểu thư đồng trẻ tuổi liền có mặt, đưa bọn Mộ Tuyết đi đến khu đình viện dành riêng cho khách nhân.