Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm

Chương 37: Đại hội võ lâm (2)


Rốt cuộc sự náo động gây ra bởi Huyết Khô Lâu rốt cuộc cũng chịu lắng xuống, nhường lại tâm trạng háo hức cho sự kiện đầu tiên của Đại hội võ lâm, tuyển chọn Minh chủ. Lúc này, các chủ Vân Mộng Các Vân Tử Phương đã kết thúc xong thể lệ thi đấu. Giống như bao lần đại hội trước, các phương thế lực sẽ cử ra người lên đài thử sức, vị nào có thể trụ lại cuối cùng sẽ được tôn làm minh chủ. Đây được xem là hình thức tuyển chọn thô sơ nhất, cũng là đơn giản nhất. Mặc dù có đôi chút bất công với người đã trải qua ba bốn trận đấu trước đó, tuy nhiên võ lâm nhân sĩ không chú trọng nhiều như vậy, họ chỉ nhìn đến kết quả hiện ra trước mắt.

Người lên đài đầu tiên là đệ tử một môn phái nhị lưu khá có tiếng tăm trên giang hồ, Phá Phương Môn. Vũ khí người này dùng là một cây búa đen thật lớn, khi hắn chống cây búa xuống nền đất, mọi người có thể nghe thấy tiếng va chạm vang vọng đến nhức buốt cả màng nhĩ. Lấy tay chắn lại hai bên tai, ngăn cho nó không bị tổn thương thêm lần nào nữa, Mộ Tuyết háo hức nhìn lên. Từ khi đến thế giới này, ngoại trừ lần thảm sát tại Vạn Kiếm gia trang, nàng chưa nhìn thấy người khác chính thức giao phong thêm lần nào, điều này khiến cho cho Mộ Tuyết có đôi chút tò mò cùng chờ mong.

Đáp lại lời khiêu chiến của người đến từ Phá Phương Môn là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Bất quá giao thủ chưa được mấy chiêu, thanh niên kia đã bị cây búa lớn đánh bay khỏi đài. Nhìn đại phủ không ngừng múa loạn trong không trung, không ít người quan khán bên dưới cảm thấy một trận nhức nhối sống lưng. Chỉ cần nghĩ đến cảm giác khi cây búa đó tiếp xúc cùng cơ thể, người bình thường chắc chắn không chịu nỗi.

Nam nhân đến từ Phá Phương Môn uy mãnh vượt qua liên tục bốn người, cho đến vòng thứ năm, khi đối thủ vừa lên đài là một cô nương thắt đáy lưng ong, dáng điệu mảnh mai yếu đuối, không ít người thầm cười nhạo trong bụng. Bất quá sau khi chứng kiến dãy lụa trong tay cô nương kia khiến cho đại phủ trong tay tráng hán không cách nào xoay chuyển, mọi người mới bắt đầu nhìn nàng bằng con mắt khác.

– Minh Tú ca ca, Vĩnh Nguyên đại ca, hai người không lên sao?

Vừa há miệng dõi theo trận đấu trên đài, Mộ Tuyết vừa chớp mắt quay sang hỏi hai nam nhân bên cạnh.

– Chưa đến lúc.

Minh Tú xưa nay không nói nhiều, mở miệng là đi vào trọng điểm ngay lập tức.

– Chờ một chút đi tiểu Tuyết nhi, gấp gì chứ, mấy nhân vật chính vẫn còn chưa chịu xuất đài đâu.

Hạ Vĩnh Nguyên nhe hàm răng vàng khè của mình ra cười giải thích.

– Nhan gia Nhan Vấn Tâm, Nhan Vấn Thiên, Từ Thúc Nguyên của Kiếm Vũ Môn, Tử Điện Đường Nguyên Viện, Vân Mộng Các Phượng Tiểu My, Ứng Bạch Mi từ Thủy Kiếm Sơn Trang,… những người đó vẫn còn chưa có lộ diện đâu.

Mộ Tuyết khẽ hít một hơi. Những cái tên mà Hạ Vĩnh Nguyên vừa nêu ra đều là những nhân tài trẻ tuổi của các tông môn chính phái, hiện tại đang trở thành đề tài nóng bỏng khắp trung nguyên. Đặc biệt là Nhan Vấn Thiên kia, nhiều người đều không hẹn mà cùng cho rằng, chức vị tân võ lâm mình chủ năm nay chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Mộ Tuyết lén nhìn Minh Tú, lòng dấy lên một cỗ cảm xúc tà ác. Đừng nhìn tiểu hòa thượng này vẻ ngoài hiền lành mà cho rằng hắn dễ bị bắt nạt. Minh Tú hắn chính là mãnh hổ đội lốt cừu non. Chỉ là tiểu hòa thượng này không thích tranh hơn thua cùng người khác mà thôi.

Mộ Tuyết thầm quyết định, như thế nào nàng cũng phải đẩy Minh Tú lên đài, giật lấy chức minh chủ võ lâm từ tay tên kia. Đối với Nhan Vấn Thiên, không hiểu sao bản thân Mộ Tuyết luôn có ác cảm. Vậy nên dù có chết, nàng cũng không để tên đáng ghét đó được toại nguyện.

– Minh Tú ca ca, chốc nữa người tuyệt không được nương tay với kẻ nào đầu đấy. Vô Không Thiền Môn chỉ còn lại mỗi mình ca, nhất định phải thay Vô Không gia gia uy chấn thiên hạ, để cho cả võ lâm ai cũng đều biết ca lợi hại như thế nào.

– Tiểu Tuyết nhi, ngươi đừng có ca tụng hắn quá, uy chấn thiên hạ? Hắn thắng được ta trước đã.

Hạ Vĩnh Nguyên đứng cạnh bên lấy tay gõ một cái vào đầu Mộ Tuyết, trợn mắt nói. Bất quá dường như nhìn thấy được ánh mắt của Tam Nguyệt, hắn bèn hắng giọng ho khan.

– Tuy nhiên, hắn muốn ta nhường cũng không sao. Chỉ cần hắn đồng ý lấy Tam Nguyệt, Hạ Vĩnh Nguyên ta há lại đi ăn hiếp em rể sao? Hắc hắc, có đúng không, tiểu hòa thượng.

Minh Tú không thèm chú ý đến Hạ Vĩnh Nguyên đang nháo sự bên cạnh, mắt hổ chăm chú theo dõi người trên võ đài. Lúc này, trên Tử Vân Đài đã có hơn hai mươi trận so tài. Hiện giờ, đang đứng vững trên đó là một hắc y nam tử, đầu tóc buộc cao, tay mang theo song đao nhìn thẳng vào kẻ đang đứng phía sau Triệu Thiên Nam – Từ Thúc Nguyên.

Triệu Thiên Nam nhếch miệng cười, ngã người ra sau nói gì đó không rõ, chỉ thấy Từ Thúc Nguyên cúi đầu nhận lệnh, sau đó chậm rãi từng bước đi ra giữa đài, mặt đối mặt với hắc y nam tử. Trong lúc bước đi, đôi mắt như có như không liếc nhìn sang nơi Nhan Vấn Tâm đang đứng, miệng thoáng mỉm cười.

– Mạnh huynh đệ võ công thật không tồi, Kiếm Vũ Môn Từ Thúc Nguyên xin được lãnh giáo.

– Xin được lãnh giáo.

Hai người nhìn nhau làm một thế chào, sau đó liền nhanh như chớp động thủ. Hắc y nhân vũ động song đao trông như bọ ngựa trời đang chiến đấu, khí thế sát phạt áp bức liên tục phát ra khiến cho đối thủ cảm thấy hít thở không thông

Từ Thúc Nguyên cũng không chịu tỏ ra thua kém, múa trường kiếm trong tay hóa giải thế công của song đao. Thân hình hai người nay chỉ còn lại tàn ảnh liên tục biến ảo trên võ đài, âm thanh binh khí chạm vào nhau liên tục phát ra, cho thấy trận đối chiến gay go đến mức nào.

– Không… không nhìn nỗi nữa.

Yên Hoa hoa mắt ngã đầu vào vai Mộ Tuyết, Tam Nguyệt cũng nhíu mày đưa tay xoa trán. Hai nàng dù có công lực không tệ nhưng vẫn thua kém hai người trên kia khá nhiều, không thể theo kịp chiêu thức của bọn họ cũng là lẽ thường tình. Mộ Tuyết càng thảm hơn, nàng căng mắt cũng không nhìn thấy được ai trên Tử Vân Đài, chỉ còn lại những vệt mờ mờ đập vào mắt, cho thấy hai người vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu.

– Kiếm Vũ Môn xưa nay nổi tiếng với thân thủ mau lẹ, tốc độ xuất chiêu quỷ khóc thần sầu, hắc y nhân kia lại có thể đối chiến lâu đến như vậy, không tệ.

Đôi mắt Hạ Vĩnh Nguyên dán chặt vào hắc y nhân, vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, miệng thốt lên tán thưởng. Lưu Sở Ca hết nhìn hắn rồi lại nhìn lên trên đài, nhíu mày bất mãn.

– Hai tên này có phải là người hay không? Đạt đến tốc độ đó, ta trợn muốn lọt cả tròng mắt cũng không theo kịp lũ các ngươi. Không xem nữa, tội nghiệp con mắt đa tình của ta. Nhắm lại cho xong.

Vừa nói vừa dứt khoát nhắm lại, tay không quên đưa lên che luôn tầm mắt của Yên Hoa.

– Mở mắt ra đi, gần kết thúc rồi.

– Sao?

Ngay khi Lưu Sở Ca vừa mở mắt ra, hai tiếng “leng keng” liền vang lên, hai thân ảnh trên đài cũng đã đứng yên một chỗ. Từ Thúc Nguyên tiêu sái tra trường kiếm vào chiếc vỏ bạch ngọc, mỉm cười chắp tay.

– Đắc tội rồi.

Hắc y nhân có chút thất thần nhìn lại đôi tay trống trơn của mình. Song đao của y đã bị Từ Thúc Nguyên đánh bay ra ngoài. Có chút không cam tâm, y đưa tay chào Từ Thúc Nguyên, xoay người thất vọng rời khỏi Tử Vân Đài.

Một tràng pháo tay đột ngột từ trong tĩnh lặng vang lên, mọi người ai cũng đều vô cùng hứng thú với màn so đấu vừa rồi. Tốc độ nhanh đến mắt thường không thể theo kịp kia, đúng là khiến cho anh hùng thiên hạ được một phen mở rộng tầm mắt.

Trên đài cao, Từ Thúc Nguyên đắc ý mỉm cười, ánh mắt lơ đãng liếc về phía một nam tử áo xanh, hàm ý khiêu khích hoàn toàn lộ rõ. Người kia cũng không chịu nhượng bộ, tung mình phi thân đến trước mặt Từ Thúc Nguyên, hừ lạnh.

– Ứng Bạch Mi Thủy Kiếm Sơn Trang, thỉnh giáo.