Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm

Chương 42: Tiêu Dao khách nhân


Trong bóng đêm tĩnh mịch ẩm ẩm hơi sương, một hình thể săn chắn như vạch từng bức màn đen bằng vải sa mỏng, chầm chậm bước tới, chốc chốc lóe lên một đôi con ngươi sáng như mắt hổ. Người này lưng dài vai rộng, cao to rắn chắc, tiếng hít thở đều đều, từng nhịp cách nhau một khoảng xa, cho thấy nội công của hắn thâm hậu đến mức nào.

Mộ Tuyết từ phía sau lưng Nam Cung Hận ló đầu ra, tò mò đánh giá người vừa xuất thủ tấn công bọn họ. Kẻ này sát khí quả thực rất mạnh mẽ, hơi thở nguy hiểm khiến cho người ta muốn rụt đầu chạy trốn. Nhưng khiến Mộ Tuyết không biết nói gì chính là, mọi điều ấy đều không hề nhắm tới nàng. Nói cách khác, mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là Nam Cung Hận.

“Có nên bỏ chạy trước không nhỉ? Dù sao người đó cũng không nhằm vào mình”

Đồng tử nâu đen trong mắt Mộ Tuyết đảo một vòng, âm thầm tính toán. Hai tiểu Mộ Tuyết đen cùng trắng không ngừng vật nhau trong đầu. Sau một hồi vật lộn kịch liệt, rất không may, tiểu thiên thần áo trắng đã chiến thắng, đứng tung hô ca múa ở một nơi nào đấy trên thiên đường, bỏ lại Mộ Tuyết thở dài ảo não. Dù sao cũng đã ăn của người ta gần một con gà, không thể vô ơn như vậy được, nàng vẫn còn muốn để lại cái hậu tốt cho mình cùng con cháu.



Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng người kia càng lúc càng gần, cơ bắp trên người Nam Cung Hận cũng đã cương cứng, thủ thế chuẩn bị tiếp chiêu. Mộ Tuyết nheo mắt, lặng lẽ đưa tay lần xuống thắt lưng, không hay không biết xuất ra năm cọng châm sáng long lanh, trên đầu mũi nhọn như sợi tơ kia, thoắt ẩn thoắt hiện một đốm chất lỏng màu xanh tím.

Bảy năm ròng rã, không thể tu luyện nội công như người khác, Mộ Tuyết chỉ có thể vùi đầu vào y thuật, đắm mình trong đấy mà tự tìm ra con đường cứu mạng cho bản thân. Nàng không dám sánh bản thân so với Y Tiên Độc Thánh làm mưa làm gió trên giang hồ mấy mươi năm trước, nhưng vận độc để phòng vệ thì không phải là không thể.

– Mộ Tuyết, là ta.

Giọng nói trầm ổn vang lên, đánh tan sự căng thẳng đang chực bùng nổ. Đám mây che khuất một nửa mặt trăng rốt cuộc cũng chịu rời đi, giải thoát cho những tia sáng óng ánh vàng chiếu xuống trần, nhảy múa lấp lánh trên cái đầu tròn bóng loáng. Một thân ảnh hòa thượng tầm hai mươi bốn hai mươi lăm dần dần hiện ra dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh trăng.

– Minh Tú ca ca?

Ngạc nhiên hô lớn, Mộ Tuyết từ phía sau Nam Cung Hận nhảy tót đến trước người Minh Tú, không ngừng tự hỏi hắn đến đây làm gì, lại còn có bộ dáng hung thần ác sát muốn ăn thịt người đó nữa.

– Minh Tú ca ca, sao người lại ở đây?

– Bọn ta đi tìm muội.

Minh Tú thoáng nhìn sang Nam Cung Hận, đôi mắt hổ anh khí sáng ngời có chút đề phòng, điềm đạm giải thích.

– Lúc nãy Nam Thành đến tìm muội, quay đầu nhìn lại thì không thấy bóng dáng muội đâu cả, lo sợ có chuyện xảy ra cho nên chúng ta mới cùng nhau đi tìm.

Mộ Tuyết gật đầu vỡ lẽ. Thì ra trước khi rời khỏi, nàng không thông báo cho đám người Lưu Sở Ca, làm bọn họ sợ rằng nàng gặp chuyện nên mới tỏa ra tìm kiếm.

– Xin lỗi người, Minh Tú ca ca. Ta thật sự đói bụng, nhưng lại không muốn làm phiền mọi người, vậy nên mới nhờ vị bằng hữu này dẫn đi tìm thứ gì đó ăn. À, Minh Tú ca ca, giới thiệu với huynh, đây là Nam Cung Hận, là một bằng hữu ta mới vừa quen biết.

Mộ Tuyết vừa tự thầm kiểm điểm bản thân vừa cười tỏ vẻ biết lỗi, nắm lấy tay áo Nam Cung Hận đưa hắn đến giới thiệu với Minh Tú. Nam Cung Hận cũng không so đo một chưởng lúc nãy, tươi cười ôn hòa hướng Minh Tú chào hỏi.

– Nghe danh không bằng gặp mặt, các hạ quả không hổ danh là đệ tử chân truyền của Vô Không thiền sư, tại hạ thật sự bái phục.

– Ngươi cũng không kém gì. Không tham gia so tài, thật sự đáng tiếc. Là vì không muốn cùng người tranh đấu, hay là bởi muốn che giấu thứ gì đó?

Mắt hổ khóa chặt lấy nam nhân trước mắt, Minh tú không khách khí hỏi thẳng. Ngay từ khi chưởng lực hai người va chạm cùng nhau, hắn đã nảy lên nghi ngờ. Nam nhân này võ công không tồi, có thể nói cùng Ứng Bạch Mi hoàn toàn không phân được cao thấp, lại thêm vẻ bề ngoài hại dân hại nước, ngay cả Nhan Vấn Thiên cũng phải thua kém vài phần. Kẻ như vậy lại không hề có chút danh tiếng trên giang hồ, quả thực đáng ngờ. Rốt cuộc, là bởi hắn là đệ tử của một vị thế ngoại cao nhân nào đó, hay là do che giấu quá tốt?

Minh Tú lặng lẽ lách thân chắn trước người Mộ Tuyết, đẩy nàng ra sau lưng, tách khỏi tầm tay của Nam Cung Hận. Người này, không quản hắn là ai. Đột nhiên tiếp cận Mộ Tuyết. Ai biết hắn có ý nghĩ xấu xa gì. Người giang hồ vốn không từ thủ đoạn. Đi lại trên giang hồ càng không thể không mang theo tâm đề phòng. Minh Tú vốn đã xem Mộ Tuyết cùng Nam Thành như em trai em gái của mình, huống hồ Ngụy Hoằng lại giao an toàn của Mộ Tuyết cho hắn tạm trông nom. Vậy nên Minh Tú giờ đây, dù im lặng không nói gì, nhưng khí thế phát ra lại trông không khác nào hổ mẹ đang gào thét bảo vệ con của mình.

Nam Cung Hận tức cười nhìn tiểu hòa thượng đang gầm gừ nhìn hắn. Hắn thực sự rất muốn phá ra cười, bất quá nhẫn nhịn mới là chính đạo. Nam Cung Hận tin tưởng, chỉ cần hắn cười, bản thân sẽ được ăn vuốt hổ vào mặt ngay lập tức.

“Bảy năm không gặp, gã này càng lúc càng đáng yêu. Lần thứ nhất hắn còn khẩn cầu nài nỉ gặp ta, không ngờ lần thứ hai gặp lại, thế nào lại quay sang muốn đuổi đánh ta như thế này?”

Vài khung cảnh ký ức xẹt ngang trí óc, Nam Cung Hận mím môi nhíu mày, híp mắt nhìn thẳng Minh Tú, cố gắng dồn nén cơn tức cười xuống bụng.

Mộ Tuyết đứng ngốc sau lưng Minh Tú, tròn mắt nhìn hai gã nam nhân mặt đối mặt, gầm gừ khè lửa vào nhau. Thái độ của Minh Tú nàng còn lí giải được một chút. Tiểu hòa thượng này dù sao cũng chỉ đề phòng người xa lạ. Hành động cũng khụng cú gỡ thỏi quỏ. Nhưng còn Nam Cung Hận, Mộ Tuyết đột nhiên cảm thấy bản thân dạo này có vẻ hơi ngu trong phương diện giải mã nét mặt.

Tên tiểu tử đó vì sao lại có nét mặt kỳ quái như vậy? Mắt híp, có vẻ rất lạnh lùng cùng khinh miệt. Nhưng đó cũng biểu thị cho việc che giấu cảm xúc thật trong ánh mắt. Mày nhíu chặt, thể hiện việc bản thân đang bất mãn với điều gì đó. Hơn nữa hắn còn mím môi ra vẻ kiềm nén. Kiềm nén có rất nhiều loại, ở đây có lẽ là tức giận. Nhưng mà nhìn tổng quan toàn bộ gương mặt, vì sao Mộ Tuyết lại có cảm giác như Nam Cung Hận đang gặp tình huống đau bụng cần phải giải quyết.

“Hắn gặp phải Tào Tháo sao?”

Mộ Tuyết há miệng dở khóc dở cười, không biết nói gì hơn, đành bỏ đi đến bên đống lửa, ngồi xuống một chỗ sạch sẽ gần đó. Hổ cùng hồ ly đánh nhau không phải là chuyện nàng có thể quản, tìm một góc an toàn bảo vệ bản thân mới là chính đạo.

– Minh Tú huynh, chuyện không thể nói rõ trong nhất thời, nhưng ta dám đem danh dự một đời ra thề, ta tiếp cận các vị tuyệt không có ý xấu. Bất quá, để cho ngươi tin tưởng, có chăng muốn nghe tại hạ đọc một bài thơ?

Rốc cuộc Nam Cung Hận cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí áp bức ngột ngạt. Gương mặt hắn lúc này cũng đã trở lại bình thường. Minh Tú im lặng không trả lời, cũng không phản đối. Mộ Tuyết ngồi một bên nghe thấy, không khỏi ngước mặt tò mò lắng nghe. Nam Cung Hận tiêu sái phất nhẹ tay áo, chắp tay sau lưng mỉm cười nhìn trăng, mắt lóe tinh quang hiện rõ sự tự hào.

– Mai lan cúc trúc quân tử kiếm. Bạch sắc liên hoa kẻ cung khiêm. Phong quyển tàn vân tru sát quỷ. Tiêu dao tiểu tử chấn hoàng Viêm.

– Ngươi là?

Minh Tú sau khi nghe xong, ngạc nhiên nhìn Nam Cung Hận, xem ra có chút nhận biết. Là đệ tử của Vô Không thiền sư, hắn vẫn thường được nghe bài thơ này. Mỗi lần hoài niệm chuyện xưa cũ, sư phụ hắn lại ngâm nga nó, chuyện đó đã trở thành một trong những thói quen của người. Đồng thời, Minh Tú cũng biết những người được nhắc tới trong bài thơ là ai.

– Tang Du đảo Nam Cung Hận, ra mắt Minh Tú huynh.

Nam Cung Hận mỉm cười chắp tay, nhã nhặn chào hỏi trong sự sửng sốt của Minh Tú cùng cái nhìn kinh dị của Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết cảm thấy ngày hôm nay, nàng dường như đã nhận lấy quá nhiều cú sốc. Đầu tiên là Ứng Bạch Mi không biết từ đâu nhảy ra, lần lượt đánh bại ba đệ tử tinh anh đến từ ba đại thế lực giang hồ, trong phút chốc tỏa sáng trên Tử Vân Đài. Giờ đây lại không biết từ đâu xuất hiện một Nam Cung Hận, võ công có thể đối kháng cùng Minh Tú, mà lại còn là người thuộc đảo Tang Du.

Đảo Tang Du, Mộ Tuyết không biết nhiều về nó. Trong nguyên bản, nơi đó chỉ được nhắc sơ lược qua, giống như một hòn đảo của thế ngoại cao nhân, chìm vào trong quên lãng, trở thành truyền thuyết trên chốn vừ lõm.

Bài thơ mà Nam Cung Hận vừa đọc nói về bốn người từng vang danh giang hồ hơn ba mươi năm trước. Giữa cơn sóng gió loạn lạc nay sống mai chết, bốn người bọn họ gặp nhau, sau đó trước thiên địa lập thệ, kết nghĩa kim lang trở thành huynh đệ.

Người đầu tiên được nhắc đến là ông ngoại của Mộ Tuyết, Ngụy Hoằng. Tuy hiện nay gia gia nàng đã bị phế bỏ toàn bộ võ công, trở thành một người bình thường, nhưng không ai quên được, ba mươi năm về trước, từng có một nam nhân dẫn theo thê tử, tay cầm kiếm xông pha giang hồ, danh tiếng vang vọng khắp võ lâm.

Hoa sen trắng vốn là biểu tượng của Vô Không Thiền môn, người thứ hai được nhắc đến không phải ai khác ngoài sư phụ của Minh Tú, Vô Không thiền sư. Tiếc rằng, người lại mất tích suốt bảy năm. Bao nhiêu năm tìm kiếm vẫn không thấy được tung tích. Khiến cho lòng người chán nản, hi vọng người còn sống cũng dần nguội lạnh.

Quỷ Diện lão nhân chính là người thứ ba được nhắc đến, cũng là người có phong độ ổn định nhất trong bốn huynh đệ. Với tính tình yêu ghét phân minh, hận ác như thù, Quỷ Diện lão nhân cư nhiên gắn liền với ba từ “tru sát quỷ”, không sai một tấc một li.

Còn người thứ tư, cũng là kẻ nhỏ tuổi nhất trong bốn người, là một dấu chấm hỏi lớn trong giang hồ. Không ai biết người đó tên gì? Xuất thân từ đâu? Đang ở nơi nào? Chỉ biết người đó tự xưng là Tiêu Dao khách nhân, tính tình hào sảng không câu nệ tiểu tiết, võ công quái lạ thần kỳ, khác hẵn với vừ lõm nhõn sĩ thuộc trung nguyên.

Chỉ có những người thật sự thân thuộc cùng Tiêu Dao khách nhân mới biết, hắn chính là đảo chủ Tang Du đảo, một đảo nhỏ nằm tách xa đất liền, hiếm người biết đến. Đảo chủ Tang Du đảo họ là Nam Cung, tên chỉ một chữ Quân, gọi là Nam Cung Quân.

Mộ Tuyết liếc nhìn Nam Cung Hận đang mỉm cười dưới trăng, hận không thể lao lên mà cắn xé gương mặt yêu mị kia. Nàng lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.

“Nam Cung Hận Nam Cung Hận, mình như thế nào lại quên mất cái đảo Tang Du xa xôi kia chứ, không lẽ đây là con hay cháu của Nam Cung Quân sao? Cả nhà trên đảo đó đáng lẽ ra không thể xuất hiện ở đây mới đúng chứ. Trước là Ứng Bạch Mi, nay thêm Nam Cung Hận, sau sẽ xuất hiện thêm kẻ quái thai nào nữa đây. A, nhức cái đầu ta…”

Mộ Tuyết càng nghĩ càng chóng mặt. Nàng thật không nghĩ ra bản thân đã làm chuyện gì dẫn đến biến đổi này. Là vì nàng không trở thành nha hoàn cho Nhan Vấn Tâm sao? Nàng không cho rằng việc đó lại gây ảnh hưởng lớn đến như vậy. Chỉ là nhà họ Nhan chỉ thiếu hụt đi một đứa nha hoàn thôi mà. Cho dù thân phận tiểu nha hoàn có hơi đặc biệt đôi chút.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã lôi kéo tên này bò ra chứ?”

Mộ Tuyết bất đắc dĩ lẩm bẩm oán trách. Nàng vẫn chăm chú đánh giá Nam Cung Hận, trầm mặc suy tư.

“Tên Nam Cung Hận này không biết sẽ là bạn hay thù. Vì sao mình lại có cảm giác mê mang như thế này, giống như bản thân không thể định hướng được tương lai sẽ về đâu vậy. Rốt cuộc, mọi diễn biến đang dần đi lệch hướng thật sao? Mọi chuyện sẽ như thế nào? Mình rồi sẽ ra sao? Sống, hay là chết?”

Minh Tú cùng Nam Cung Hận lúc này đã nhận mặt, ôn hòa chào hỏi lẫn nhau, bỏ rơi không khí chứa đầy bom lửa lúc nãy vào một xó nào đó. Mộ Tuyết vẫn đăm đăm nhìn Nam Cung Hận, đôi mắt thoáng vẻ mờ mịt như bao phủ một tầng sương mù u ám. Nàng bỗng nhiên cảm thấy lạc lõng trong vùng không gian này. Nàng nhận ra rằng nàng chẳng hiểu gì về thế giới này. Nàng vẫn luôn cho rằng đây là một cuốn tiểu thuyết mà quên đi rằng, đã không còn câu chuyện gì ở đây nữa. Nàng đang sống, thật sự đang sống. Trong bể đời bao la này, mọi việc nàng làm, dù nhiều hay ít, đều sẽ khiến cho những gợn sóng khác phải động, lăn tăn bơi đi theo nhiều hướng khác.

Trái đất vẫn quay, mọi việc vẫn tiếp tục đi trên con đường của nó, con đường đã chệch hướng không tìm ra cách quay lại. Tất cả, đều đã vượt qua những gì mà Mộ Tuyết có thể dự kiến.