Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện (Mới nhất: Hồi 20)

Chương 15: Hồi thứ mười sáu Tán gia tài hợp tịch chú trường sanh Thừa y bát nhất môn quy chính quả Hoàn Châu Lâu Chủ gatre luulang BH Mod wwwtangthuviencom Tán gia tài chồng vợ luyện trường sinh Thừa y bát một nhà quy chính quả ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* C


Tán gia tài, chồng vợ luyện trường sinh
Thừa y bát, một nhà quy chính quả

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Lan Nhân biết vợ chồng đều không thể đợi lâu ở nhà liền hỏi gia sự sắp xếp thế nào. Thấu Minh nói: “Cần thiết gì vật ngoại thân? Vật gì còn dùng được thì đưa tặng vợ chồng Trương biểu huynh. Còn lại phân ra cấp cho nam nữ hạ nhân trong nhà. Con gái ta sinh ra đã có tiên cốt, có thể mang theo cùng đi. Thừa nhi đã bái Trương biểu huynh làm nghĩa phụ; tương lai sẽ kế thừa hương hỏa nhà họ Tề ta. Thừa nhi tài hoa xuất chúng, nhất định chấn hưng thanh danh nhà ta.”

Thừa Cơ nghe cha mẹ nói đi học tu tiên, không cho nó đi theo liền lớn tiếng khóc lớn. Ngay cả Lan Nhân cùng Linh Vân cũng lưu luyến không rời, ba bốn lượt thay nó cầu khẩn.

Thấu Minh nói: “Thần tiên cũng giảng tình lý, chỉ là ta không thể làm chủ được, năn nỉ chỉ uổng công thôi.”

Lại bảo Thừa Cơ tới trước mặt, ba bốn lượt lựa lời khuyên bảo nó, đem đạo lý “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”* giảng giải một phen. Thừa Cơ không dám cãi lại, trong lòng hết sức buồn bã.

Lan Nhân thương xót con yêu, mang con tới chỗ vắng vẻ không người, đem lời khuyên giải: “Con chỉ cần chăm chỉ đọc sách cho nên người. Ta là một phàm nhân, phụ thân con đắc đạo thành tiên thì sẽ độ hóa cho ta. Chẳng lẽ sau khi ta tu thành lại không độ cho con sao? Con đúng là một đứa trẻ ngốc.”

Thừa Cơ biết mẫu thân nói là giữ lời mới yên tâm bớt buồn. Bèn nhẹ nhàng nói với muội muội: “Nếu như mẫu thân quên độ cho ta, muội phải nhắc mẹ một tiếng, thực lòng cầu xin thay ta đó.”

Thấu Minh ở nhà ba ngày, liền mời vợ chồng họ Trương qua. Chồng của Trương đại nương là Minh Đức, cũng là một người làm quan liêm khiết về hưu, sống đời nhàn nhã. Thấu Minh ba bốn lượt đem việc chia tài sản và đem con gửi gắm khẩn thiết yêu cầu. Trương Minh Đức khuyên giải cả nửa ngày không có hiệu quả đành phải chiều lòng.

Thấu Minh triệu tập cả nhà, nói rằng mình phải cùng thân quyến đi ra ngoài làm quan, nguyện mang sản nghiệp tặng Trương gia dùng để nuôi dạy Thừa Cơ. Ngoài ra cũng xuất ra một lượng kim tiền, phân phát cho mọi người.

Vì sợ làm kinh động tai mắt mọi người, nên ông cố ý sắp xếp vừa đủ hai kiện hành lý và một cái rương rồi từ biệt lên đường. Sau đó, Thấu Minh mua hai thớt ngựa, đem hành lý rương hòm chất lên, dẫn theo vợ và con gái khởi hành. Đợi cho rời nhà đã xa, ông liền bảo Lan Nhân xuống ngựa và sau khi lấy các đồ đạc cần thiết từ trong hành lý ra, ông đánh hai con ngựa mỗi con một roi để tùy ý cho chúng chạy đi. Sau đó, ông bọc chắc lấy Linh Vân trong chiếc áo khoác để cõng trên lưng, một tay ôm chặt Lan Nhân. Rồi quát một tiếng: “Lên!” Liền vượt núi bay đi.

Khi đến Nga My, Thấu Minh dẫn vợ con tới gặp Trường My chân nhân và các đồng môn huynh đệ. Vợ chồng hai người ở trong động dụng công hơn mười năm. Về sau Trường My chân nhân dời đến Bồng Lai, vợ chồng Thấu Minh cùng các đạo hữu sáng lập ra phái Nga My, một lòng hành hiệp trượng nghĩa, lại thu được hai đệ tử đắc ý.

Một năm nọ vợ chồng mượn việc binh giải trở lại trần phàm. Sư huynh Huyền Chân tử phụng sư mệnh đi độ hóa lần thứ hai, vợ chồng hai người nhờ đồng thân trùng nhập tiên sơn mới tham ngộ được đạo pháp Thượng thừa, trở thành kiếm tiên lãnh tụ của Nga My.

Lan Nhân vì yêu thích cảnh đẹp Cửu Hoa sơn bèn xây dựng động phủ, cùng Linh Vân cư ngụ, rảnh rỗi thì đến thăm nữ nhi. Một hôm ngẫu nhiên gặp mặt Hứa Phi Nương, Phi Nương cật lực lôi kéo, nhiều lần muốn bái Lan Nhân làm sư phụ đều bị Lan Nhân khiêm nhượng chối từ. Phi Nương thường đến trong động đánh cờ, do đó biết được Linh Vân, gọi nàng là Vân cô.

Thừa Cơ từ khi cha mẹ tu tiên, cố gắng vươn lên, văn võ công danh đều đã thành tựu. Thành tâm hiếu đễ, lấy vợ sinh con. Mỗi ngày trông ngóng mẫu thân độ hóa, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Y tới Nga My tìm người thân, ba lần đều không gặp. Sau Huyền Chân tử thấy y đáng thương, chỉ dẫn y lấy được một nhánh nhục chi uống vào sẽ hưởng trường thọ.

Lại do dược lực của linh dược, chân linh sáng suốt, y đầu thai vào Lý gia ở phía đông Tứ Xuyên, nhũ danh Kim Thiền. Y do nhớ Lan Nhân, mỗi ngày đều tưởng nhớ cha mẹ kiếp trước. Lan Nhân hai lần thành đạo, không quên lời hứa trước, liền độ Kim Thiền tới Cửu Hoa sống cùng với Linh Vân, đó chính là tiểu hài tử kia.

Bạch y thiếu niên là Bạch Hiệp Tôn Nam. Gã phụng mệnh Truy Vân Tẩu đến trước mời vợ chồng Lan Nhân, nhân tiện còn làm một việc quan trọng. Tôn Nam trước tiên đến Nga My thì Tề Thấu Minh đã rời khỏi động phủ vân du nơi khác. Tôn Nam liền đuổi theo tới Cửu Hoa, gặp được Lan Nhân, mới biết được lần này các phái thu đồ đệ nên có rất nhiều ngoại phái bàng môn muốn đối phó phái Nga My. Hai phái Ngũ Đài, Hoa Sơn đều muốn mượn cơ hội này âm mưu báo phục cừu hận ngày trước. Ngoài mặt tuy chưa phát động nhưng đã âm thầm tích cực chuẩn bị.

Một khi đấu tranh phát khởi bên nào cũng có cường binh. Quả thực là một đại kiếp chưa từng xảy ra của các phái kiếm tiên.

Lan Nhân lại nói với Tôn Nam: “Mùa xuân năm sau việc phá hủy Từ Vân tự chính là ngòi dẫn hỏa. Việc phá chùa vốn không khó, ta đương nhiên sẽ hỗ trợ. Thấu Minh hiện tại cũng đang trù bị việc này nên đã đến vùng Vân Nam, Quý Châu ở Nam cương. Hiện tại thời gian còn nhiều, ngươi có thể tạm ở lại trong động, giúp ta một việc nhỏ. Đợi đến khi xong việc, ngươi ra đi cũng vừa.”

Tôn Nam từ khi phụng sư mệnh hạ sơn, ước nguyện được gập gỡ vài vị dị nhân. Gã trong thời gian ngắn, gặp được cả Truy Vân Tẩu, Túy đạo nhân cùng với Lan Nhân, đều là các kiếm tiên tiền bối hữu danh. Hơn nữa còn được các vị coi trọng nên trong lòng cực kỳ cao hứng. Hôm nay thấy Lan Nhân quý mến nhờ giúp việc, trong lòng gã hết sức vui mừng.

Gã vẫn còn nhỏ tuổi, tính trẻ con chưa dứt, liền hỏi Lan Nhân: “Không biết sư bá có việc gì quan trọng sai khiến đệ tử, xin cứ nói ra để tiện chuẩn bị.”

Lan Nhân nói: “Hiện tại còn chưa đến lúc nói ra, ta phải ra ngoài một hai hôm, đến chỗ bằng hữu mượn một vài vật cần thiết. Khi về rồi hãy nói tiếp.”

Dứt lời, Linh Vân cùng Kim Thiền từ nơi Xan Hà đại sư ở Hoàng Sơn trở về, Lan Nhân liền kêu hai người chào hỏi Tôn Nam.

Đến ngày thứ ba, Lan Nhân mới khởi trình hạ sơn. Lúc lên đường nàng nói với Linh Vân: “Sau khi ta đi, con mang Tôn sư đệ an trí trong phòng Thiền nhi. Tôn sư đệ nhập môn chưa lâu, công phu còn nông cạn, con có thể tùy lúc mang Kiếm Thuật thiên trong Nguyên Nguyên kinh mà phụ thân viết ra, đem giảng cho gã để không uổng công chuyến đi đến đây của gã. Thiền nhi rất nghịch ngợm, vô sự quyết không rời núi. Bây giờ các phái đều có cừu hận với Nga My, nếu có người bộ dạng khả nghi đến đây, các con nếu bất ngờ không kịp vào động, có thể vào trong Điên Đảo Bát Trận Đồ tạm lánh thì không e ngại gì.” Dứt lời đi ngay.

Nguyên lai Càn Khôn Chính Khí Diệu Nhất chân nhân từ lần thứ hai nhập đạo, khổ tu hơn trăm năm, đã có thể tham thấu được lẽ huyền vi của thiên địa. Ông ta vì bọn Linh Vân còn nhỏ tuổi, Cửu Hoa bên cạnh đều là bàng môn dị phái, sợ rằng phát sinh sự cố. Đặc biệt ở phía bên phải cửa động này dựa vào sơn thế âm dương bố trí Điên Đảo Bát Trận Đồ, bên ngoài họa thêm phù triện. Vô luận bàng môn tả đạo lợi hại tới đâu, cũng đừng hòng tiến vào trận một bước. Một khi ẩn thân trong trận, địch nhân không thể thấy tình hình bên trong trận. Dù kiếm quang lợi hại thế nào chẳng thể bay vào trong trận một tấc.

Hôm đó Linh Vân đang giảng kinh cho Tôn Nam, Kim Thiền ở ngoài động nhàn rỗi chạy nhảy. Đột nhiên thấy giữa không trung bay tới vài đạo hồng tuyến, tiếp theo trước vách núi hạ xuống một lão hòa thượng béo lùn. Kim Thiền biết ngay là yêu nhân, liền vội vào động báo cho Linh Vân. Linh Vân cũng thấy kinh ngạc vì sau khi Tề Thấu Minh dùng Cửu Hoa làm biệt phủ, tả đạo bàng môn đều không dám tùy tiện vào núi một bước. Hôm nay biết rằng người đến thì không có ý tốt liền quyết định ra ngoài xem xét động tĩnh.

Bởi vì không biết kẻ tới mạnh yếu ra sao, Linh Nhi liền cùng Kim Thiền đến ẩn thân trong Khảm phương Tốn vị của bát trận đồ quan sát. Nàng phân Tôn Nam trụ tại cung Càn để cùng phối hợp tác chiến. Về sau lúc Kim Thiền dùng lời lẽ chọc giận Pháp Nguyên, Tôn Nam muốn tới bên cạnh Linh Vân nhưng lại không biết cách rời khỏi phương vị. Khi đã rời trận muốn vào trở trận còn khó hơn lên trời. Gã lúc đầu đứng ở cung Càn, nhìn phía xa xa thấy chị em Linh Vân hai người lúc nói lúc cười, cực kỳ thú vị, cho nên gã muốn đi tới chỗ hai chị em đang đứng.

Vừa khi rời khỏi cung Càn, gã chợt nhìn về phía đối diện, chỉ là một rừng cây xanh tươi ngay ngắn. Lại nghe được tiếng hai chị em đang nói chuyện nhưng không thấy hình bóng cả hai. Nhìn thấy hòa thượng hung ác trợn mắt nhìn vào trong rừng, rõ là cường địch trước mắt gã mới biết là không ổn, định lui về chỗ cũ. Lúc đầu vào trận là nhờ Linh Vân chỉ dẫn, bây giờ mất đi kim chỉ nam, quả thực không lối mà vào. Tôn Nam đành phải án theo phương hướng vừa thấy đi thử vào trong rừng. Gã vừa mới đi vào cung Khảm, Pháp Nguyên đã hạ độc thủ. Nếu không nhờ Linh Vân nhanh tay kéo gã từ ngoài vào trong trận, thì suýt nữa đã mất đi tính mạng.

Kim Thiền chẳng biết thế nào. Thường ngày rất hận Hứa Phi Nương nên chẳng thèm để ý tới bà ta. Đợi bà ta đi rồi mới cùng Tôn Nam xuất hiện.

Linh Vân nói: “Hài tử nhà ngươi, càng ngày càng nghịch ngợm. Hứa Phi Nương đó tuy là người xấu, ngày nay chưa lộ mặt, nhưng mẫu thân tiếp bà ta còn có vài phần khách khí. Vì sao ngươi hôm nay thấy bà ta thì chào hỏi cũng chẳng thèm, không phải để người ta cười nhà ta rất không có quy củ sao? Huống hồ ngươi bất quá chỉ mới mất vài cái Kim hoàn nho nhỏ, có gì đáng kể đâu? Trước mặt người ngoài, ngươi nói năng cái gì?”

Nói đến đây nàng liếc mắt nhìn Tôn Nam, bất giác mặt ửng hồng. Lại nói tiếp: “Ta biết kiếp trước ngươi nguyên là ca ca của ta, kiếp này làm đệ đệ của ta cho nên không phục sự quản lý của ta. Từ giờ ta sẽ chuyển đến chỗ phụ thân, để ngươi một mình tại đây nhé ?”

Dứt lời, cũng không đợi Kim Thiền lên tiếng nàng biến thành một đạo bạch quang vọt lên không bay mất. Tôn Nam thấy hai chị em đang cãi nhau, bụng muốn đợi lúc khuyên giải, thì giai nhân đã vô ảnh vô tung. Gã không khỏi trách móc Kim Thiền đôi câu.

Kim Thiền mặc dù trong lòng có chút hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Tôn sư huynh không cần lo lắng, tỷ tỷ của đệ thực ra rất yêu thương đệ, nhưng bọn ta một ngày phải tranh cãi vài lần. Kiếm pháp của tỷ tỷ cao cường, người ta muốn theo cũng theo không kịp, vội vã cũng là vô ích, chi bằng đợi mẫu thân trở lại hãy hay. Hiềm vì bản lĩnh của huynh không cao, bản lĩnh của đệ còn không bằng huynh. Ban đầu đệ định rằng sau khi mẫu thân ra đi, chúng ta có thể đến các nơi du ngoạn. Nào ngờ, hôm nay tỷ tỷ bản lĩnh cao cường đã bỏ đi mất, chúng ta chỉ nên du ngoạn ở gần thôi, không đi xa là được.”

Tôn Nam nghe xong, cười nói: “Ngươi là kẻ lớn mật như vậy, sao cũng nói là không dám đi xa, chẳng lẽ ngươi trước đây đã từng nếm mùi đau khổ rồi ư ?”

Kim Thiền nghe vậy, vỗ tay cười lớn nói: “Ai nói không phải? Có một hôm, mẫu thân không ở trong động. Đệ bởi vì nghe nói ở Túy Tiên nhai sau núi rất đẹp, muốn tỷ tỷ đi cùng đệ, nào ngờ gặp phải quỷ đạo cô kia tìm đến tỷ tỷ đánh cờ, tỷ tỷ không chịu đi nữa. Đệ liền mang theo Kim hoàn cùng bảo kiếm lén lút chuồn đi. Khi đó đang ở tiết cuối thu đầu đông, lá đỏ và cây hồng khắp núi, vừa đỏ vừa sáng như lửa, ánh vào vạt nắng rực rỡ núi chiều, cực kỳ đẹp mắt. Đệ đang lúc chơi đùa thích thú, đột nhiên nhìn thấy trong động chạy ra một con ngựa con, thân dài hơn một thước, chở trên lưng một người nhỏ bé chỉ bảy tám tấc từ từ bay nhảy trong rừng phong. Đệ cực kỳ thích thú, liền muốn bắt ngựa về nhà chơi. Cước trình của đệ cũng được coi là nhanh, nhưng đuổi đến cả vài vòng, cũng không sao đuổi kịp.”

Gã nhấp giọng hào hứng nói tiếp: “Sau đó đuổi theo nó tới một cái động nhỏ dưới vách núi thì không thấy đâu nữa. Cái động đó rất nhỏ, đệ cúi luồn cũng không vào được làm đệ rất sốt ruột, liền lấy bảo kiếm khoét vào vách núi, định mở rộng cái động đó tiến vào bắt ngựa. Đệ lúc đó mang một thanh kiếm, nguyên là thanh kiếm mẫu thân năm đó lúc nhập đạo đã luyện một thành lợi khí để phòng thân. Đừng nói là đá, đến thép bị chém phải cũng khó tránh khỏi đứt làm hai đoạn. Ai ngờ khoét mãi vẫn không thể tiến được chút gì. Về sau đệ mới phát hiện trên mặt tảng đá có vài chữ loằng ngoằng giống như con giun. Đệ nghĩ đây chính là nguyên nhân mà khoét không suy suyển. Nhất thời bực bội, đệ lấy Kim hoàn do Xan Hà đại sư tặng ra, đánh vào tảng đá đó. Một đòn này, thiếu chút nữa gây ra cái họa sát thân. Kim hoàn vừa đánh ra ba vòng, khối đá to tướng đó liền đổ sụp xuống.”

Mới hay

Cẩn thận tiên nhân trấn phù triện
Hiếu kỳ trẻ nít động chân tay

Chú thích

* Trong ba điều bất hiếu, không có con trai nối dõi là điều bất hiếu lớn nhất.


Hết hồi thứ mười sáu
~*~*~*~*~*~*~*~*~ ngantruyen.com