Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 1096: Trừ anh, em còn có thể muốn ai? 【 đại kết cục 16】


Thỉnh thoảng có học sinh đi qua nơi này, nhìn tới thần hồn điên đảo, họ nói nhỏ: “Thật là cặp vợ chồng xứng đôi, cô bé cũng thật xinh đẹp a!”

Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, không nhịn được vèo bật cười, Tịch Giản Cận cũng theo đó cười ra tiếng, duy chỉ có Tiểu Hải Dương, lại chép miệng, được không ủy khuất.

Nó rõ ràng là thằng bé trai, mặc quần yếm, tại sao lại bị trở thành cô bé?

Tịch Giản Cận ôm Tiểu Hải Dương đi một chút, Tiểu Hải Dương không nhịn được, từ trên người Tịch Giản Cận bò đi xuống, một tay nắm Bạc Sủng Nhi, một tay nắm Tịch Giản Cận, ba người, hai lớn một nhỏ, ở trong trường học hướng ngoài cửa đi tới.

Mùa xuân đã tới, cây cối phồn hoa.

Bóng lưng xa xa nhìn lại, là một bộ hình ảnh tinh xảo.

Giống như có thể đi đến tận trời cuối đất.

- ---------

Ba người ăn cơm tối xong, đã là buổi tối mười giờ rồi, Tiểu Hải Dương tựa vào trong ngực Bạc Sủng Nhi, đã trầm lắng ngủ.

Xe vững vàng mà dừng ở cửa trang viên Bạc Gia, Tịch Giản Cận cởi gaiaay an toàn cho Bạc Sủng Nhi, thuận thế ngắt gương mặt Tiểu Hải Dương một cái, Tiểu Hải Dương trở mình, nằm trong lòng Bạc Sủng Nhi trầm trầm ngủ như cũ.
Tịch Giản Cận không nhịn được uốn môi lên cười cười, khẽ nghiêng đầu, đụng lên gò má Bạc Sủng Nhi, chậm rãi hôn một cái.

Còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại liền vang lên, Tịch Giản Cận vội vàng nhấn nghe, sợ quấy rầy Tiểu Hải Dương ngủ, anh mở xe ra, đi xuống, đón nghe.

Rất nhanh, Tịch Giản Cận liền trở lại trong xe, sắc mặt khẽ biến thành mang theo vài phần lưu luyến không rời, nhưng vẫn chậm rãi mở miệng nói: “Sủng Nhi... Sáng sớm ngày mai chúng ta phải ra khỏi thành phố đi vùng núi.”

Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, nhìn Tịch Giản Cận, đáy mắt không tiếng động hỏi thăm.

“Phía trên phái xuống nhiệm vụ, không lâu trước, một ngọn núi nhỏ ở A thị xảy ra động đất, 7. 8 cấp.”

“Phải bao nhiêu lâu?” Bạc Sủng Nhi nhẹ giọng hỏi một câu.

Còn có mười ngày, chính là sinh nhật Tịch Giản Cận rồi.

Không biết có thể kịp trở về hay không?

“Không biết, nhìn tình huống đã, cho nên, tối nay, ngô... Em có thể ra ngoài không?” Tịch Giản Cận nhìn một chút Tiểu Hải Dương trong ngực Bạc Sủng Nhi, ý tứ ám chỉ mười phần.

Mặt Bạc Sủng Nhi lặng lẽ hồng một chút, cô suy nghĩ, liền mở ra cửa xe, hô người giúp việc, đem Tiểu Hải Dương ôm vào, lúc này mới lên xe, đóng cửa xe.