Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 11: Đến Bạch Phủ!


Nhưng Bạch Ngọc Đường nói tới lời này thì tâm trạng trở nên có chút buồn bả, hắn liền phát hiện người huynh đệ này hẳn có sự tình không được tốt, chứ bình thường tên này rất hoạt bát.

Tiểu Bảo cùng Tuyết Nhi thì đã xin phép bọn hắn đi vào trong nói chuyện, gì chứ bọn chúng thừa sức biết mình không nên làm phiền người khác, nhất là hai vị đại ca này.

Bạch Ngọc Đường liền nhanh chóng gật đầu tiến vào bên trong, đến nơi Trần Vũ rót cho vị huynh đệ của mình một ly trà rồi ngồi xuống chậm rãi hỏi:

- Đường huynh tìm ta nhờ giúp đỡ, không biết đó là chuyện gì vậy?

- Ài…chuyện này nói ra thì quả có chút quá sức với huynh đệ, nhưng mà ta cũng đã tới đường cùng rồi, cho nên thử vận may xem như thế nào!

Hắn nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy thì mỉm cười nhẹ, cầm chén trà lên nhấp nháp, lắng nghe người huynh đệ của mình nói:

- Chuyện là thế này, nhiều ngày trước, nha đầu Thanh Tuyền đi vào trong sơn mạch lịch luyện, không may bị một đám người ma giáo công kích, người hầu đi theo vì bảo vệ muội ấy mà đã tử nạn hết, cho nên muội ấy mới may mắn thoát thân về được nhưng bị thương vô cùng lạ.

Nói đến đây thì bàn tay Bạch Ngọc Đường như muốn bốp nát chén trà, nhưng nhanh chóng kiềm chế được bản thân, hắn biết lúc này tức giận hẳn không có tác dụng gì.

Nghe vậy, Trần Phong liền hiểu ra nội tình vấn đề, tiếng tăm của ma giáo nơi này không phải nhỏ, giết người hút máu luyện công là chuyện bình thường, tuy nhiên đây chỉ là một phân đà nhỏ nhưng cao thủ vô số vì luyện công vô cùng tà độc.

Những gia tộc lớn trong Thanh Vân Trấn đơn nhiên thừa sức biết điều này, nhưng không ai dám đụng chạm tới ma giáo, vì thực lực bọn chúng quá mạnh.

Như không lâu về trước, có một gia tộc họ Hồ cũng vì sự tình này mà tiến công tới phân đà ma giáo, cuối cùng bị ma giáo giết tới gà chó không tha, cho nên để lại ấn tượng cực mạnh cho mọi người.

Mặc dù biết sức mạnh của ma giáo như thế nào, nhưng Trần Phong vẫn cau mày, hỏi:

- Biểu hiện lạ như thế nào?

- Nha đầu này từ khi chạy về tới gia tộc thì người như không có sinh khí, ánh mắt cứ mơ mơ màng màng, nhiều ngày đã không ăn uống gì. Phụ thân ta đã cho mời rất nhiều Y Sư có tiếng trong trấn tới, nhưng đều không mấy khả quan. Cuối cùng phụ thân ta đã cố gắn đi mời một vị nhất phẩm Đan Sư tới xem bệnh, nhưng hắn cũng lắc đầu.

- Gia tộc ta đã dùng hết cách có thể nhưng…xem ra kiếp nạn lần này khó qua, nhưng cho dù chỉ còn một tia hi vọng ta vẫn sẽ thử! Hiện tại huynh đệ là Y Sư trong trấn mà ta chưa mời tới, nên lần này…

- Huynh đệ an tâm, ta sẽ cố gắn hết sức mình!

Trần Phong đặt chén trà xuống, cắt ngang lời nói của Bạch Ngọc Đường, hết thảy sự tình đều đã nằm trong tay hắn, nhưng điều cần làm bây giờ đó chính là…chờ đợi thời cơ.

Bạch Ngọc Đường đập bàn đứng dậy, lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn ai là thù.

- Tốt, nghe được câu này của Phong huynh ta cảm thấy rất an lòng, vậy mời Phong huynh tới phủ của ta!

- Được!

Trần Phong đứng dậy bước vào bên trong lấy một ít thảo dược, không quên dặn dò tiểu muội muội của mình một phát rồi mới rời đi.
. . .

Thanh Vân Trấn - Bạch Phủ!

Bạch phủ một đường xa hoa, khác biệt rất lớn với nơi cư ngụ của người dân bình thường, đá xanh lót đường, hai bên có nhiều cây kiểng vô cùng đẹp mắt, người hầu vô số.

Trên dưới Bạch gia hầu như người nào cũng là võ giả, không có mấy người là dưới Tôi Thể Cảnh tầng hai, đủ cho thấy thực lực nơi này mạnh đến mức nào.

- Thiếu chủ!

- Phong thiếu!

Hai tên thủ vệ hai bên thấy Bạch Ngọc Đường trở về liền hành lễ, cũng không quên chào Trần Phong một tiếng, trong Bạch phủ ai mà không biết đến hắn chính là người bạn chí cốt của thiếu gia nhà mình.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu không cần đa lễ, quay sang mời hắn đi vào bên trong.

. . .

Tại khuê phòng Thanh Tuyền!

Một trung niên chừng bốn mươi đang đứng ngồi không yên, không ngừng đi tới đi lui liên tục, kế bên là một mỹ phụ đang vuốt mái tóc của Thanh Tuyền.

Hai người này không ai khác chính là phụ mẫu của Bạch Ngọc Đường cùng Thanh Tuyền, trung niên chính là Bạch Hạo Thiên.

- Ông nói chúng ta phải làm sao đây, tình trạng Tuyền Nhi càng lúc càng tệ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cũng không phải cách!

Mỹ phụ hai mắt đẫm lệ nhìn sang người trung niên.

- Cách thì ta cũng đã hết, hiện tại cũng chỉ còn nhờ tổ tiên phù hộ mà thôi! Đám người ma giáo này…

Nói đến đây, người trung niên tức đến nghiến răng, tuy nhiên cũng không dám manh động đến đám người đó.

Trầm lặng một chút, trung niên lại lên tiếng:

- Ta nghe nói Đường nhi đi mời vị huynh đệ của hắn vào đây xem bệnh cho Tuyền nhi, ta thấy…

Mẫu thân của Thanh Tuyền nghe vậy thì im lặng, cũng không có trả lời lại, không khí lại trở nên yên tịnh.
. . .

Đăng bởi: