Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục ∆ • Nó là như vậy lạnh băng, như vậy vô tình, làm ta không khỏi đau khóc thành tiếng


•I•



"Lassy, khi nào Qiglaz về?"

"Dạ thưa ngài, vẫn chưa có thông tin gì ạ"

"Ngươi đi làm việc đi"

"Vâng thưa ngài"

Hiyer loát mao Resiz, một chú khuyển lục mao và tử đồng. Hắn suy nghĩ về người đã từng bảo rằng sẽ trở về khi trên chiến trường. Nhưng, đã 20 năm rồi, tình cảm của hắn cũng đã nhạt nhoà, người kia vẫn không có tin tức.

"Đại sự như thế này mà ngươi không báo ta biết? Wopusa Hiyer"

Hiyer nghe tiếng thì ngẩng đầu, bắt gặp cái người chán ghét hắn đã biến mất bao nhiêu năm qua. Hắn thở dài bàn tay đang loát mao cũng dừng lại, sau đó lật ngửa Resiz để lộ cái bụng rồi tiếp tục loát.

"Đó là vì ngươi chấp hành nhiệm vụ cấp SS thời gian vô hạn, ta liên lạc ngươi còn không được mà nói gì đến báo tin? Nơi của ngươi cũng không cụ thể, ta nào biết chỗ để đưa tin, ngươi nói ta phải làm sao a, hả? Qixaz?"

Qixaz một nghẹn, quả thật, nơi đó chẳng có chút sinh khí gì cả. Nhưng hắn vẫn muốn dỗi, dỗi thiên dỗi địa dỗi cái người mà hắn 'ghét' nhất trước mặt.

"Hừ, ngươi cũng đừng chờ ca ta nữa, ngươi và hắn còn chưa kí giấy công chứng, còn chưa xác định tình cảm. Hắn có khi đã mất trí nhớ, lại còn có thê tử, đang sung sướng với bọn trẻ xung quanh thì sao a?"

{Cái người 'đang sung sướng với bọn trẻ xung quanh' bỗng hắt xì}

Hiyer giông bão kéo đến như phong như sa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh tĩnh, hắn chỉ cười nhạt và nói : "Có lẽ"

Qixaz hận sắt không thành thép, hắn thật khí nha. Hắn chính là ghét cái này, vẫn luôn không biết hắn nghĩ cái gì, nhưng hắn sao không biết a?? Hiyer đang nổi giông trong lòng chứ gì, vẫn luôn suy nghĩ về ca chứ gì??!?

Ca hắn có gì tốt a?? Không nấu ăn ngon..khụ khụ..ca hắn nấu ăn ngon thiệt, nhưng hắn không mạnh mẽ như..sặc.. hình như ca hắn rất mạnh mẽ đầy nam tính thì phải...

Qixaz càng nghĩ càng 'HIGH', càng nghĩ mặt càng nhăn, cuối cùng khí phẫn nhân tâm bỏ đi trước vẻ mặt khó hiểu của Hiyer.

Hiyer: Vẻ mặt lạnh nhạt, ta chỉ phải ra một cái kết luận -- Dấu chấm hỏi mặt???.jpg
Qixaz: # Khí đến ngất.jpg#
# Ghen ghét đến tử vong.jpg#
# Nội tâm đã chịu cực đại mà chấn động.jpg#

•••••••••••••••••

"Hülye, ngươi vất vả rồi"

"Không sao, dù sao ta cũng có phần. Thú ngươi, thì chấp nhận hài tử của ngươi"

"Ngươi thật tốt, ngươi là thiên sứ trời ban cho ta"

"Ngươi cứ khiêm nhường, ngươi cũng rất tốt"

"Ân, Hülye, cảm ơn ngươi, ta không biết báo đáp ngươi sao cho phải"

"Vậy ngươi lấy thân báo đáp ta a~"

"Nga??...Hảo"

•••••••••••••••••

"Mụ mụ" "Mụ mụ" "Cha" "Cha"

"Ân, sớm a, các tiểu thiên sứ~"

"Cha, mụ mụ đâu?" "Mụ mụ đâu?" "Con chỉ muốn mụ mụ!!" "Mụ mụ~~"
"Từ từ, mụ mụ các ngươi vẫn còn trong phòng ngủ. Ngoan, chờ mụ mụ tỉnh"

"Ân!" "Con rất ngon~" "Sờ sờ~" "Con muốn mụ mụ!"

"Cha đã chuẩn bị bữa ăn sáng, chúng ta hãy đi tẩy tay, rồi mình cùng nhau ăn, chờ mụ mụ tỉnh rồi chúng ta đi công viện chơi, vui không nào?~ Tiểu thiên sứ nhóm?"

"Vui nhắm" "Ăn ăn ăn" "Con muốn cùng ăn với mụ mụ..." "Mụ mụ...~~"

.......

•••••••••••••••••

Resiz chạy ra ngoài với vận tốc ánh sáng. Dây cổ bị đứt, lòng bàn tay do ma sát mà hằn vệt đỏ, Hiyer không để tâm nhiều lắm, dù sao cũng không đau.

Hắn chạy theo Resiz. Nó chạy rất xa, vừa chạy, cái đuôi diêu diêu càng hoan, như cục xương biến mất lâu ngày bỗng nhiên xuất hiện.

Hiyer nghi hoặc nhưng cũng không liên tưởng tới cái gì. Hắn chạy theo Resiz qua ba bốn tiểu khu, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh trắng bệch. Đến khi Resiz ngừng, hắn đứng một quãng xa, hít thở cho thông khí, chờ gương mặt hồng hào trở lại, hắn mới ngước lên nhìn xem.

Hiyer chấn động. Tình cảm bao lâu nay tưởng nhạt nhoà lại ồ ạt mãnh liệt lên, khuấy đảo tâm linh hắn. Cái hình bóng kia, không sai đi đâu được!! Cái hình bóng khắc sâu 20 năm, đến nỗi hắn bị ám ảnh ngay cả mơ cũng nhìn đến!!

Hắn định tiến lên nắm lấy cái bóng hình ấy, nhưng...có một người khác thay hắn nắm lấy người. Họ cười ngọt ngào với nhau và trao nhau nụ hôn đằm thắm, xung quanh là bọn trẻ nô đùa, khung cảnh đầy an tường. Mỹ diệu đến hắn không muốn phá hoại.

Cảm xúc như sông Hoàng Hà chảy xiết, không biết bao giờ ngừng bỗng bị băng tuyết bao trùm, trắng xoá một mảnh, vừa thê lương lại vừa chua xót.

Tiếng nói khinh nhờn đầy bạc bẽo của Qixaz vang vọng trong tâm trí ....

Hiyer định bước đến hỏi rõ ngọn ngành thì câu nói khác của Qixaz lại hiện lên . Hắn nhận ra rằng, người ta chỉ để lại một câu ["Chờ ta"], lại không lãnh giấy công chứng, lại không thẳng thắn thành khẩn quá, có lẽ người ta đương hắn là thân hữu, là tri kỷ??....!?...

Cánh tay vừa định vươn lên thả xuống, như đoạn tình cảm chờ đợi vô tận được đặt dấu chấm hết.

Resiz....không, đại khuyển vẫy đuôi trước mặt người, nhiệt tình như một vị trung thần bỗng được gặp lại vị thần tử tôn kính đã biến mất khá lâu. Nó nhẫn tâm vứt bỏ người bao dung che chở nó bao nhiêu năm qua một bên, Hiyer tâm lại chỉ một mảnh yên lặng.

Hắn quyết định tự sống một mình, đi thật xa, không bao giờ muốn quay về cái nơi tràn ngập hình bóng của người một lần nào.

Hiyer mở quang não, bật liên hệ của Qixaz, truyền qua một tin rồi tắt đi quang não. Hắn gỡ chầm chậm, tựa lưu luyến lại tựa quyết tuyệt, ném thẳng vào rác không phân hủy. Đây là món đồ đầu tiên cũng là cuối cùng người tặng hắn.

Bóng dáng hắn cô độc rời đi, như mang đi một mảnh ánh sáng của bầu trời, hắn dần khuất bóng cũng là khi bóng tối đổ bộ về.

Hülye...không, phải nói là Qiglaz, hắn mờ mịt quay đầu ra đằng sau nhìn, loáng thoáng thấy được một bóng dáng mơ hồ lắc lư xa xa. Đồng thời trong lòng bị mất đi một thứ, như là một thứ rất quan trọng mất đi vĩnh viễn. Thực khó chịu.

Chưa chờ Qiglaz ngẫm ra là cái gì, người bên cạnh đã thúc giục, Qiglaz đành ném cái cảm giác đó vào sau đầu, không để tâm nữa.

"Hülye, không thoải mái?"

"Không, chỉ là trong lòng khó chịu như là vừa mất đi vĩnh viễn một thứ gì đó quan trọng dường như"

"A, ngươi biết về cái ghế sành sau nhà rồi à?Thực xin lỗi, ta làm hư cái ghế ngươi thích nhất"

"Ân? ... Không sao" Giống như là ... càng khó chịu?

"Hülye, ngươi thật tốt, ta cảm thấy hảo áy náy. Ta chưa nói cho ngươi về việc cái sổ tay ngươi níu giữ một thời bị rơi vào lò bếp. Cái quang não trước kia ta lỡ làm rớt xuống vực. Lại còn lại còn...."

"Ân, ta đã biết" Hảo muốn khóc. Đau lòng quá. Giống như hảo căm phẫn cái cảm giác đó. Mặc dù không biết ám chỉ cái gì, nhưng giống như tiền sinh còn có một việc quan trọng nào đó từng xảy ra quá.... Còn có một việc canh cánh trong lòng.... Hảo muốn nhớ lại mọi việc trước kia...

Hülye • Qiglaz: Không biết vì cái gì, nội tâm chua xót, rơi lệ đầy mặt.jpg

Người vô danh: ' tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải '.jpg

•••••••••••••••••


Đăng bởi: