Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục ∆∆∆ • Đau cũng sướng. Đau khổ trung lại mang một chút ngọt ngào...


•III•

"Sư phó, ngài không nghỉ ngơi? Ngài dạy học cho bọn trẻ cũng đã khá lâu rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi."

Nam nhân cười cười "Không sao, ta vẫn còn tốt, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Thanh niên gãi gãi đầu, không biết như thế nào đến lượt mình nghỉ ngơi, nhưng hắn rất ngốc nên không nghĩ ra, chỉ có thể cúi chào người trước mặt và đi ra ngoài.

Nam nhân cao gầy, mặc bộ đồ màu xám đã cũ sờn, nhưng y trông vẫn soái ngất ngây. Khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh đã không còn non nớt ngây ngô như trước, y trông thành thục và mị lực hơn nhiều.

Y là Hiyer Delia, người đã rời khỏi Weef tinh cầu, nơi đầy đau thương và khổ sở.

•••••••••••••

"Trên cành cây có chú chim ngon, chú chim ngon đang chờ mụ mụ, mụ mụ về mụ mụ mớm ăn cho chim ngon"

Hiyer gõ gõ bàn "Sai rồi, là chim non."

Đứa bé gái ngơ ngác, sau đó gật gật đầu "Dạ, cảm ơn sư phó đã sửa chữa."
Hiyer xoa đầu cô bé, sau đó đi tới bàn học khác.

Tiếng hài tử non nớt đọc bài học vang khắp phòng, giọng đọc thánh khiết tựa như các vị thiên sứ nhỏ đang hợp xướng.

Phòng học không lớn lắm, trang hoàng cũng rất đơn sơ, tựa như một căn phòng bình thường của một thôn quê nhỏ.

Một cậu bé giơ tay hỏi "Sư phó, chỗ này con không biết, ngài có thể giảng cho con không?"

Hiyer nhìn thẳng, thấy cậu bé đô con nhất phòng vươn tay. Hắn đi thẳng tới bàn cậu bé, nhìn xuống trang giấy, thấy một đống loằn ngoằn như một mớ chỉ rối, chữ viết xiêu vẹo khó hình dung được.

Hắn nhìn đề, luyện viết một câu trong bài văn, cậu bé chọn 'Diệt thế duy độc nhất niệm chi gian'. Nghe thật đủ tiêu cực.

Hiyer ấn đường khẽ co giật, hắn thử hỏi "Đổi câu không?"

Tiểu mập mạp suy tư, trông đủ thâm trầm. Sau một lúc tự hỏi, cậu cho ra quyết định "Ngài chọn"

Hiyer vươn tay chỉ vào một câu thơ trên câu thơ đó. Năm ngón tay thon dài trắng nõn nổi bật trên nền giấy hoen vàng.

"Vạn vật hữu linh."
Tiểu mập mạp đọc nhẩm.

Hiyer xoa đầu cậu bé, sau đó ôn nhu nói "Câu này đơn giản hơn, rất dễ viết theo. Con viết nếu thấy khó thì nói ta."

Hiyer định nói nữa thì nghe thấy tiếng chim Sarei kêu văng vẳng ngoài trời. Hiyer thả tay xuống, đi thẳng ra ngoài.

Ngoài trời tuyết bay lả tả, trắng xoá một mảnh, mang một loại thê lương u tĩnh cảm. Sarei đậu trên ngói mái nhà, thoáng thấy bóng dáng Hiyer ra nó liền ngừng kêu.

Sarei bay thẳng tới, đậu trên tay y, mảnh giấy đen lộ rõ trên chân nó. Hiyer đưa tay gỡ nút thắt, lấy mảnh giấy ra, từ trong túi móc ra mẩu bánh vụn cho nó ăn.

Sau khi Sarei bay đi, Hiyer dựa lưng vào thân cây, mặc tuyết rơi đầy trên tóc và y phục. Y mở lá thư ra.

{Hiyer, ta biết ngươi ở đây. Ngươi có thể chờ đến lúc ta đến không? Ta chỉ muốn gặp ngươi, cũng không bắt ngươi về hay không cho ngươi ở đó. Được không?
                                                               Qizax} 

Hiyer cười mỉm. Hắn a... Cứ bồng bột như vậy, không biết hắn đến được đây không? Dù sao nơi này là vô tình y tiến vào, nhưng hắn có thể gửi thư cũng có thể biết cụ thể rõ ràng nơi này. Có lẽ cũng gần rồi...

•••••••••••••••••••

"Jerk Nguyên soái, phía trước là tinh cầu 33728, ngài thật sự muốn tiến vào đó? Nơi đó văn minh lạc hậu, kỹ thuật khoa học chưa tiến bộ, dân trí lại thấp, ngài thật sự muốn vào???"

Qizax lạnh lẽo nhìn, nói nhàn nhạt "Cái này ngươi hỏi biết bao nhiêu lần rồi, lại hỏi nữa ta sẽ ném ngươi cho Ares."

Người đứng bên cạnh rùng mình, hoảng loạn nói "Nguyên soái!!!! Ngươi không thể đưa trợ thủ đắc lực của ngươi cho tên cầm thú đó!!! Hắn ta không phải là người mà!!!"

Qixaz mắt nhìn thẳng, không nhìn cái kẻ đang lên cơn bên cạnh "Thì hắn đâu phải nhân loại, hắn là Huyết tộc, ngươi có tin ta một cú gọi điện hắn sẽ xuất hiện không? Im lặng cho ta."

Nam nhân đứng bên cạnh liền im phăng phắc, hắn chẳng muốn cái kẻ kia tới đây và há cái miệng đầy tanh tưởi của hắn cắn vào cái cổ đầy ngọc ngà của hắn!!!....

"Khẩn cấp khẩn cấp, tinh hạm 45-RT sẽ đi vào tầng khí quyển, không có đường sân đậu nên phải hạ cánh tuỳ ý. Mọi người trên khoang hạm chú ý an toàn."
Giọng nữ máy móc vang lên, sau đó là các cửa sổ khép lại để tránh sự cố ngoài ý muốn.

Tinh hạm rơi với tốc độ 1111km/s, xác ngoài của nó không bị xém lửa, chỉ hơi nóng lên. Đáp xuống một mảnh đất trống, Qizax lệnh Chủ não mở cửa khoang hạm.

Cửa mở ra, Qizax cùng với trợ thủ đắc lực bước xuống. Cái đầu tiên mà Qizax để ý không phải là cảnh vật xung quanh mà là một chú chim vừa đáp xuống cánh tay hắn hồi lâu.

Hắn nhìn dưới chân của nó, không thấy mảnh giấy gì liền cười vừa lòng.

•••••••••••••••••


Gió thổi qua, mang theo tuyết trắng như bụi và mùi hương lạnh lẽo lan ra khắp bốn phía.

Mấy nam hài chơi đùa người tuyết, chính đang ném vui vẻ, một giọng nói mang âm hưởng của người trưởng thành vang lên bất chợt: "Các ngươi hảo, xin lỗi đã quấy rầy."

Họ dừng lại, kinh nghi bất định mà nhìn người nam nhân cao lớn xa lạ trước mặt. Một nam hài tử trông rất tuấn tú khí chất văn nhã, định là phi thường nhân. Cậu đáp lời, không dấu vết che lại đồng bọn đằng sau: "Ngài hảo."

Nam nhân trong mắt không che lấp tán thưởng, còn tuổi nhỏ mà đã xuất chúng, định khi lớn sẽ là một nhân tài xuất sắc. Nhân tài thường xuất thân hẻo lánh quả thật không sai!

Trong lòng phiên chuyển vô hạn, mặt ngoài vẫn là chính sự quan trọng.
"Đã quấy rầy các ngươi chơi đùa, thất lễ. Các ngươi có biết một người tên là Hiyer Delia không? Ngài ấy là ta thủ trưởng."

Mấy nam hài dù sao cũng chỉ là hài tử, không biết tên này là của ai, liên tục lắc đầu. Nhưng, ít nhất vẫn có một người biết, chính là thiếu niên đang đứng phía trước.
Cậu gật đầu, nhưng đồng thời cũng hỏi "Thật sự? Không phải là đối địch phái đến?"

Nam nhân dở khóc dở cười, bất đắc dĩ hỏi lại "Từ đâu ngươi nghĩ đến cái này? Ngài ấy thật sự là ta thủ trưởng"
Nói tới đây, nam nhân liền quay đầu xem xung quanh, mới bằng lòng quay lại hé lộ "Không giấu các ngươi, ngài kia là ta thủ trưởng tương tư người. Ta thủ trưởng ngày đêm mong mỏi gặp lại ngài kia, nhưng khi đã đến lại có chút không tự tin đi gặp, mới sai sử ta đi thăm dò. Mà hắn lại không nói địa chỉ cho ta biết, hại ta phải đi hỏi như ruồi nhặng mất đầu."
Hắn nói, vẻ mặt đau kịch liệt, dường như đã chịu cú sốc tinh thần.

Thiếu niên cũng bị biểu cảm của hắn chọc cười, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền, trông khả nhân cực.

Nam nhân không dấu viết tránh đi tầm mắt, quái lạ, tại sao ta lại muốn dùng ngón tay chọt và hai cái hố nhỏ kia chứ?

Hắn một bên suy ngẫm, một bên tự giới thiệu "Còn chưa nói cho ngươi biết,ta là Weros, đến từ H tinh cầu. Vinh hạnh được biết ngươi."

Thiếu niên kia không biết vì sao lại cười, cậu dùng giọng nói chứa đầy ý cười nói "Ta là Lâm Tô. Ta đối ngươi bỗng nhiên sinh ra rất nhiều hảo cảm. Có lẽ là do biểu cảm của ngươi?"

Nói đến đây, cậu lại cười. Nụ cười thẹn thùng ấy xua tan đi vẻ lãnh đạm xa cách phía trước, trông hảo thân cận hơn nhiều. Weros thất thần nghĩ.

Trong bất tri bất giác, không khí bỗng nhiên biến chất, có vẻ ngọt ngọt hơn nhiều. Như là hồng kẹo bông gòn, khi còn nhỏ từng ăn. Mấy hài tử phía sau nhỏ giọng rầm rì.

Có vẻ là khí tràng hợp nhau, hoặc là nhất kiến như cố, nhị kiến sinh tình. hai người đều như là tam sinh hữu hạnh mới gặp được nhau, ríu rít không ngừng. Phía sau bọn nhỏ là thâm chịu hại giả, thực sự muốn chạy đi về nhà tránh thoát cái không khí quái dị lại quen thuộc đến đáng sợ kia.

Và bọn chúng thực sự làm vậy.

Nhưng về đến nhà, bọn chúng hối hận. Chúng nghĩ ra vì sao lại vừa quái dị lại vừa quen thuộc, vì đó là tiêu bản của ba ba mụ mụ!
Bọn nhỏ khóc không ra nước mắt, ngậm ngùi đắng cay mà ăn bát thức ăn mà dạo này thường truyền là "cẩu lương".

•••••••••••••••••

Hiyer Delia đang ngồi trong đình châm trà xem bọn nhỏ tác nghiệp. Thình lình tiếng bước chân từ xa đến gần hấp dẫn y lực chú ý, y quay đầu lại xem.

Là Lâm Tô, cùng một người nam nhân cao lớn.

Hiyer nghi hoặc, ai a? Y nhớ đến lá thư hôm trước, chẳng lẽ chân trước gửi thư chân sau liền đặt chân nơi đây? Quả thật là tiền trảm hậu tấu. Hiyer cười lắc đầu.

"Ngươi là Qizax thủ hạ?" Hiyer đặt tác nghiệp trên bàn, nhìn hai người hỏi.

Weros đứng đặt tay trái lên ngực, làm nghi thức thành kính đối với bề trên. Hắn cong eo một góc 60 độ, rồi đứng thẳng lại, lưng đĩnh bạt, sống lưng thẳng tắp, điển hình của quân nhân.

Lâm Tô kinh ngạc hô nhỏ, không ngờ bằng hữu (?) mới vừa kết lại là một quân nhân! Mắt cậu sáng lập loè từng đợt sóng sùng bái.

Lần đầu tiên, Weros thực hưởng thụ sự sùng bái từ cậu. Nhưng hắn không nghĩ sâu hơn, tại sao biết bao nhiêu con người, nhưng chỉ có nhận định cậu...

Hiyer chỉ mỉm cười nhìn họ, đôi mắt thanh triệt phản ánh ra ý cười nồng đậm.
Lâm Tô dường như nở hoa đào.

Sau khi được Hiyer bảo ngồi, Weros mới ngồi xuống.
Hắn nói những việc gần đây cho Hiyer nghe, như là đang báo cáo cho cấp trên, biểu tình nghiêm túc lại nghiêm túc.

Hiyer nghe xong, ngẫm nghĩ rồi nói "Hắn ở nơi nào? Hắn không đến ta đến."

Weros tuy kinh ngạc nhưng cũng không phản đối. Sau khi nói ra địa chỉ, hắn cúi chào rồi kéo Lâm Tô đi.

Hiyer nhìn hai bóng dáng đã biến mất, y mới lẩm bẩm rồi lại xem bọn nhỏ tác nghiệp.

Còn về phần y nói cái gì, cái này chỉ có trời biết đất biết y biết.

•••••••••••••••••

Thời tiết đang chuyển mùa, không còn lạnh như trươc nữa. Người đến người đi rất là náo nhiệt, cái không khí bừng bừng phấn chấn ấy cũng khiến không khí dường như hoà tan thêm hai ba độ.
Tuy vậy, Hiyer Delia vẫn phủ thêm một lớp áo dày. Y rất sợ lạnh.

Y chân thâm chân thiển đi vào lối mòn, dọc theo lối mòn mà đi, đến trước đại môn mới dừng lại.

Hiyer vươn tay gõ tay cầm, tiếng kêu 'đương đương đương' vang vọng khắp cả một mảnh không gian.

Y đứng lặng mà chờ, thấy không ai mở cửa, mới quyết định bước vào.
Thử đẩy, cửa không khoá, y bước chân vào.

Đóng lại đại môn, nhìn khung cảnh trước mắt. Thực ra cũng không có gì đáng để xem, đây là nơi cho thuê, nên cảnh quan đều là 'nghìn bài như một'.

Nhưng không biết sao, chính là cảm thấy so với bên ngoài càng ấm áp vài phân.

Vừa đi vừa nhìn cảnh sắc, chẳng mấy chốc một cái tiểu viện xuất hiện.

Mắt thấy tiểu viện trước mặt, y không thể không dừng lại, lại đi tiếp có vẻ như không lịch sự cho lắm, mặc dù y biết đi thẳng từ đại môn vào cũng đã không lịch sự rồi.

"Qixaz"

"Qizax."
"Qizax!"

Hiyer gọi ba lần mà vẫn không có ai đáp lời. Y bỗng nhiên lo lắng lên.

Có khi nào vào mùa chuyển giao này hắn không thích ứng nên sinh bệnh? Các tướng lĩnh đâu? Binh lính đâu?
Hắn đi một mình vào đây? Không, hắn mang theo Weros.
Nhưng lại nhìn tiểu viện, một bóng người cũng không có.

Rối rắm một chớp mắt, Hiyer lựa chọn bước vào tiểu viện.

Trong phòng cũng không ai.

Y đi vào phòng ngủ, thấy một dáng hình nằm trên giường, vội chạy qua.

Kéo chăn xuống, lật người lại, xác thực là Qixaz. Hiyer chưa kịp thở phào lại thấy vẻ mặt hắn rất đỏ, đỏ như khi còn bé bị té ngã khi khóc đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ.

Y vội vươn tay thí sờ, thì lại năng đến y vội rụt tay lại. Xoa hai bàn tay lại với nhau để giảm nhiệt, nhưng nỗi lòng y lại khó bình.

Làm sao đây? Có lẽ y nên mời đại phu.
Nhưng đại phu rất xa nơi này, y mà đi thì ai lo cho hắn?

Hiyer nhìn chăm chú vào Qixaz, đến khi hắn khó chịu lật người nằm nghiêng chăn rơi xuống một bên thì mới hoàn hồn, vội đắp chăn lại cho hắn.

Y tìm ra được chiếc khăn lông của Qixaz, lấy một thau nước, về phòng đắp khăn ướt lên trán hắn.
Lại thay nước hai ba đợt thì Qixaz mới giảm bớt nhiệt độ. Ở Hiyer xem ra, giờ y mà đi tìm đại phu thì sẽ không chuyển biến xấu trong thời gian ngắn. Vậy nên y lại nhúng nước đắp lần cuối rồi đi ra khỏi nhà tìm đại phu.
.....

Ai đang chăm sóc ta?

Giọng ai lại thân quen đến thế?

Hình như... Là Hiyer!

Qixaz tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể mở mắt ra. Hắn vảnh tai nghe động tĩnh, nghe thấy tiếng chạy vội qua lại, lòng hắn như bị tưới mật, vừa vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát.

Tại sao ta lại để y lo lắng, mệt vì chăm sóc ta chứ...

Lúc trước không nên vì ham hố chờ đợi không được liền lén theo sau Weros. Bị ăn một mồm cẩu lương chưa nói, lại còn bị nhiễm phong hàn.

Thất trách a thất trách, vẫn là hắn chưa đủ khoẻ, khi về phải quyết tâm rèn ra một cơ thể vô bệnh vô tai!

Chìm trong giấc mộng tưởng đầy hão huyền, hắn bất tri bất giác ngủ đi.


Tỉnh lại khi, cả căn nhà lạnh lẽo lạnh lẽo, không một ai. Dường như động tĩnh lúc trước hắn nghe thấy đều là hắn hoang tưởng. Nếu không phải bên cạnh đặt một thau nước đã lạnh, hắn chỉ sợ liền lại phát cuồng.

Hắn vươn người dậy, tính toán xuống giường. Vừa đặt chân xuống đất, một trận choáng váng cảm hướng não bộ hắn mà đi, khiến hắn thiếu chút nữa đương trường liền quăng ngã chó ăn cứt.
Nếu không phải ở trên chiến trường lâu rèn ra phản xạ, theo bản năng cầm giữ trụ cái bàn, quả thực hậu quả ra sao hắn đều không có một chút nào muốn suy tưởng.

Sau khi cơn choáng váng trôi qua, hắn đứng thẳng lại, đi từng bước chậm ra khỏi phòng.

Vừa bước ra, đón chào hắn là gió lạnh từng cơn, như là muốn đẩy hắn vào lại trong phòng. Này sao được? Hắn còn phải ngồi trong đình chờ y trở về.

Ân, 'về', không phải 'đến'.

Nhưng vừa đặt chân trên cầu thang, hắn liền đổi ý. Lỡ y quay lại không thấy ta liền đi tìm làm sao? Trời nam gió bắc thế này, y lại chạy mấy chuyến sợ là cũng nhiễm bệnh.
Nếu thế, hắn quả thực phải tát chính mình mấy tát để bồi tội.

Hắn vội vàng chạy chậm trở lại phòng, nằm đến trên giường, lại có ý tưởng mới: lỡ y không quay trở về thì sao? Ta có nên đi tìm y không? Giờ y đang làm gì a? Hắn...

Hàng loạt câu hỏi trôi qua trong đại não hắn, như là làn đạn của những video nổi tiếng, quả thực là phải dùng rậm rạp đến khó lòng phòng bị.

Hắn lại ngủ thiếp đi trong sự thôi miên của trí não mình.
......

Quả thực là tự làm bậy không thể sống, hắn quên đắp chăn, vậy nên thành ra thành quả nãy giờ của Hiyer trở thành muối bỏ biển.

Chờ khi Hiyer quay trở lại cùng đại phu, thấy chăn của hắn nửa trên giường, nửa dưới đất, nhưng thật ra không có mảnh nào dính trên người Qixaz, chỉ nghĩ là bản thân trước khi đi quên đắp chăn cẩn thận, vậy nên hắn lại nặng thêm.

Y nào biết có người mê sảng tỉnh dậy lại như đầu óc nhúng nước trét nhão nhão trên tường một đi không trở lại, làm bậy hết bài này đến bài khác.

"Đại phu! Hắn là người ta nhờ ngươi chữa bệnh, mau đến."

Hiyer ngồi một bên gắt gao nhìn chằm chằm đại phu. Y lại không biết, bộ dáng y hiện giờ, tựa như chỉ cần lão làm sai một chút gì đó hay nói không chữa được thì liền tỉnh sổ với lão ta.

Lão đại phu thở dài, bọn trẻ thời nay, luyến ái đến quên mất tôn ti trật tự.
Hiển nhiên, ông ta liệt Hiyer cùng Qixaz vào hàng ngũ "luyến ái não tàn" trung.

Biết được chỉ là phong hàn nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng, Hiyer liền thở phào nhẹ nhõm.

Trả tiền cùng tiễn đại phu đi, y quay trở lại ngồi một bên nhìn Qixaz lâm vào trầm tư.

Dường như y cũng không như y nghĩ như vậy, chỉ xem Qixaz là 'đệ tiền phu'.

Y lo lắng như thế, hãi hùng như thế, lại sợ hãi mất đi hắn, nó quá mãnh liệt, khiến y không thừa nhận cũng không được.

Nếu như vậy thì từ lúc y rời đi tinh cầu kia, lâu lâu lại nhớ về Qixaz thơ ấu kỳ, hoặc là thiếu niên kỳ, lại hoặc thành niên kỳ, là do y đã tiềm di mặc hoá mà thích hắn rồi?

Hiyer ôm đầu, rên rỉ ra tiếng. Hiện giờ nỗi lòng của y đang rất loạn, loạn đến như một nùi chỉ rối, chỉ cần một chút xíu tác động đều khiến chúng nó lại rối càng thêm rối.

"..Hiyer, ta thích ngươi ai, lâu lắm rồi, lâu đến ta không nhớ rõ. Hình như, năm ta 14-15 gì đó... Ta biết ngươi thích ta ca, nên ta đã ẩn giấu đi. Ngươi ghét ta, cũng như ta vờ như ghét ngươi vậy...."

Giọng nói thì thầm của Qixaz bỗng vang lên, làm Hiyer giật mình, ngước đầu lên xem thì là hắn đang mê sảng, lại càng giật mình hơn là lời hắn nói. Y im lặng vì não bộ chưa sử lý đủ thông tin, hắn lại tiếp tục nói mê sảng.

"....Vậy nên, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, không cần có thể cùng ngươi yêu đương, chỉ cần ta có thể bên ngươi đến đầu bạc, dù chỉ với danh là người quen..."

Qixaz.... Thật là quá quá... Y không có lời gì để bình phẩm hắn được.

Hiyer càng là lòng đau như thắt lại khi thử tưởng tượng Qixaz là y.
Thích một người, đến thâm trầm ái nông nỗi, luôn nhìn người mà hắn ái lại mãi chờ đợi về hắn ca, sẽ không bao giờ xem hắn vào mắt, chỉ bởi vì hắn để che giấu cảm xúc mà bày ra mặt chán ghét kia.
Lại vì có thể bên cạnh y suốt đời liền công danh đều bỏ, chỉ vì có thể thấy y chầm chậm già đi, ở bên cạnh y cùng y già nua, sẽ khiến hắn cảm giác như cả hai cùng nhau đi đến cuối đời. Thật lãng mạn, cũng thật bi thương đến lệnh người vô pháp thở không ra.

Hiyer lại sẽ không có bất kỳ do dự rối rắm nào nữa. Ái là ái, thích là thích, không thể vì từng yêu một người mà ngươi đã hết yêu mà từ bỏ yêu người đó đệ đệ. Luật pháp không cấm, đạo đức không cấm, cớ sao bản thân y lại cấm mình đi yêu người ta?

Sau khi thông suốt, Hiyer cảm thấy thế giới này trở nên tươi đẹp hơn nhiều, không còn cảm giác u uẩn thường khi, cũng không có chút nào là luôn ung dung bình đạm, bởi y lúc đó không còn thiết tha, nên mới cảm nhận thế. Nay đã khác, thế giới bừng sáng như quả cầu thủy tinh rực rỡ muôn màu.

Y sẽ trân ái hắn, sẽ không để hắn lại chịu đau khổ nữa.

Y cũng đã không còn là nhút nhát hèn yếu như trước, chỉ vì không chịu nổi cú sốc mà bỏ chạy.

Y, sẽ trọng dựng lại tất cả, thế giới được xây lại mới tinh trong mắt hắn, đâu cũng là nơi hắn hiếu kỳ đến ruột gan cồn cào.

Hiyer quay lại nhìn Qixaz, nhìn thật lâu, đến khi mắt y tự động bài bố nước mắt điều tiết, thì y mới dừng lại hành vi mang tính si hán của mình.

Bò lên hắn giường, đắp lên hắn chăn, ôm lấy hắn cơ thể, cảm nhận hắn độ ấm. Một cảm giác bình yên đã lâu nay tràn ngập trong lòng, trướng trướng, lại hạnh phúc thoả mãn cực kỳ.

Hiyer thở ra một ngụm khí trọc, nâng lên Qixaz mặt thân nhẹ trên trán hắn, chúc hắn "ngủ ngon", bản thân cũng nhắm mắt lại.

••••••••••••••••••••••

Thái dương quá sáng lạn, hắn không thể không tỉnh dậy. Sau đó hắn thấy, hắn tương tư người, nằm trong lòng hắn!!!

Ôi thiên a!!!

Vẻ mặt hắn mừng như điên, cơ thể lại không nhúc nhích tí nào. Hắn muốn như thế này ôm hắn đến thiên hoang địa lão, không bao giờ rời!

Nhưng dù thế, hắn cũng chỉ có thể ngắm nhìn y được tầm nửa tiếng, y lông mi liền run run, tỏ rõ sắp tỉnh.

Không biết như thế nào, hắn liền nhắm mắt giả bộ ngủ. Một phần cũng là vì hắn muốn xem y phản ứng, hắn sợ...
.....

"Sớm."

Hiyer tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trong ngực của Qixaz, có vẻ như y hôm qua tự động chui vào.

Một cái thân thân rơi nhẹ trên trán Qixaz, y nhẹ nhàng đứng dậy, sợ kinh động người nào đó.

Nhiên, người nào đó giả vờ ngủ nên hoàn toàn không dám không làm theo.

Đi đến cửa phòng, Hiyer lại quay trở lại. Y áp trán mình lên trán hắn, nhiệt độ không cao không thấp, quả nhiên là hạ sốt.

Y cười nhẹ, tiếng cười áp lực mà lại vui sướng. Hiyer nói khẽ thanh, rơi vào tai Qixaz như bôi mật bị ong chích, tê tê ma ma "Lát ngươi tỉnh lại, ta báo cho ngươi hỉ sự."

Hắn nói xong liền đi, đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, Qixaz mới dám mở mắt.

Hắn mặt đỏ như cà chua đỏ mọng, xứng đến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm mê người.

Hắn lẩm bẩm tựa kẻ lữ hành gặp ốc đảo trên sa mạc, cực độ hỉ hoan lại tràn đầy nghi hãi.

Hắn sợ, tất cả đều chỉ là ảo cảnh.
.......

Nghe tiếng mở cửa thanh, Hiyer không cần quay đầu cũng đã biết là ai.

Y hỏi: "Ngủ ngon không?"

Qixaz kéo ra ghế ngồi xuống, chính đang chống cằm nhìn hắn, một bị y hỏi đều theo bản năng trả lời: "Có ngươi liền ngủ an lành."

Nói xong lại sợ bị phát hiện ra, nên hắn chêm vào: "Tác dụng của ngươi rất lớn, có thể làm ôm gối cho ta ngủ hằng ngày thì thực hảo."

"Hảo a. Ta còn có thể làm ấm giường."

Thiết tưởng y sẽ không trả lời, trả lời lại phủ định, nào ngờ Hiyer vừa ra ngôn, hắn liền quả thực muốn mệnh. Hạ thể trướng đến đau đớn, hắn vẫn phải giữ bộ mặt có chút vặn vẹo của mình đi tính toán.

Đau cũng sướng. Đau khổ trung lại mang một chút ngọt ngào...

••••••
Đăng bởi: