Ngày chưa biết yêu

Chương: Ngày chưa biết yêu Sự khởi đầu bất ngờ


Tân Phú, ngày 24/03/2016.
- Cô ơi cho con hai phần bột chiên hai “tờ rứng” nha cô...
- Rồi hai đứa ngồi đi đợi cô xíu.
‘tách’, ’tách’, ‘tách’... Tiếng nước mưa nhỏ từng hạt từ chiếc áo mưa tím trùm trên chiếc xe supper max cũ màu xanh nhỏ xuống lề đường thật chậm. Một cơn mưa đi ngang, để lại những giọt nước nặng trĩu trên nững chiếc lá xanh bên đường, trên những chiếc xe mải mê chạy trong trời mưa ấy, và trên cả hai ‘con chuột’ ướt nhẹp ngồi đợi bột chiên.
Tân Phú, ngày 15/04/2016.
- Mày hay quá ha! Tao đã nói đợi hết mưa đi rồi về! Cà rỡn cà rỡn không sợ mưa chi rồi bây giờ hai đứa ướt như vầy? Lát tao về còn phải gội đầu!_ Diễm, cô bạn học chung với tôi năm lớp 10 cằn nhằn trong lúc đợi ăn. Nó là một người suy nghĩ rất trưởng thành vì vậy trong nhóm nó luôn là đứa tôi chơi thân nhất.
- Ủa ủa? Rồi đứa nào tao nói đi ăn là mắt sáng còn hơn thấy trai vậy? Vậy thôi ngạch quá đứng dậy tao chở về nè!_ Tôi, Trần Minh Thái một nam sinh lớp 10 nhưng suy nghĩ trẻ con và ham chơi như đúng tâm lý lứa tuổi của tôi lúc bấy giờ.
- Mày nghĩ sao vậy? Của trời cho không ăn .....Ê Ê bé Quỳnh Anh đi đâu đó ta?_ Vẻ mặt con bạn tôi lại toát ra vẻ cà rỡn thường ngày.
Tôi quay lại nhìn, hóa ra đó là một cô gái tóc dài, da trắng với nụ cười nhẹ nhàng toát ra vẻ đẹp trong sáng của một nữ sinh lớp 10.
- Ủa! Lại ăn không sợ mập à mày?_ Quay qua phía tôi, bạn gái ấy nở một một nụ cười nhẹ, rồi quay qua con nhỏ bạn tôi với ánh mắt nguy hiểm_ Ai đây Diễm?
- Bạn tao! Ăn không? Ăn không?
- Hihi! Chào bạn!_ Lúc ấy tôi bén lẽn như một đứa con gái trong buổi ra mắt nhà bạn trai vậy, vì tính tôi rất nhát gái.
- Chào cậu! Tớ là bạn của Diễm!_Thêm một lần nữa cô ấy cười nhẹ với tôi, rồi quay qua Diễm_ Thôi tao về đây. Hẹn mày lần sau! Bái bai.
... Lần gặp đầu tiên giữa tôi và cô gái ấy là như thế đấy.
Vừa đợi cô ấy đi khuất tầm mắt là tôi quay qua hỏi liền con bạn bên cạnh.
- Ê! Diễm bạn mày tên gì vậy?
- Quỳnh Anh! Thấy xinh không? Bạn tao từ hồi cấp hai mà bây giờ mỗi đứa một trường nhưng vẫn chơi thân nha !
- Xinh thiệt nhể!
- Xinh thì xinh mà có người yêu rồi mày!_ Con bạn tôi lại nhìn tôi với anh mắt nguy hiểm như cách nó nhìn mấy món ăn trong căn-tin trường.
- Ơ ơ! Tao thấy nên hỏi thôi chứ mày nghĩ sao mày! Thôi ăn đi rồi tao còn về nữa mày!
Quả thực lúc đó tôi luôn có một tư tưởng là mình sẽ không xứng với ai cả. Một đứa học lực bình thường, nhan sắc cũng bình thường mà lại còn ‘nhạt nhòa’ thì làm gì có quyền thích ai cơ chứ? Chính vì thế tôi luôn trong một tâm thế là kệ sự đời chỉ quanh quẩn trong một vòng tròn học- ăn- chơi- học. Vì vậy dù có một ấn tượng với cô gái ấy nhưng chỉ là trong tích tắc mà thôi.
Cuộc sống của tôi lại êm đềm trôi qua như những ngày trước, vẫn hằng ‘cưỡi’ trên chiếc supper max 50cc ‘cùi ghẻ’ mà ba tôi mua cách đó năm năm để thưởng cho bà chị đến trường. Vẫn vào vô tư vào lớp ăn vụng dẫu bị đội sao đỏ bắt và phạt đứng khi chào cờ, hay vẫn lâu lâu chở con Diễm về để có cớ đi ăn vặt dù nghèo ‘rớt mồng tơi’. Cho đến ngày ấy, đang mải mê nói chuyện trong giờ học với thằng Nam ‘bê đê’ thì con Diễm nhờ người chuyển cho tôi một tờ giấy với nội dung:
” Lát về ăn bột chiên không?”
“ Thôi tao về! Đã nghèo rồi còn rủ ăn hoài”_ Tôi gửi câu trả lời cho nó.
‘Thôi đi đi! Tao mới rủ bạn tao đi ăn chung nè! Con nhỏ Quỳnh Anh hôm trước mày gặp rồi á!”
“Bạn mày mà rủ tao đi chung! Biết gì đâu mà đi!”_Dẫu đáp thế nhưng không hiểu sao khi nghe có Quỳnh Anh đi chung tôi lại háo hức và muốn đi ngay lập tức.
“Đi đi con con bóng cái!”_ Giọng nài nỉ của nó trên tờ giấy làm tôi muốn đánh nó ghê!
“Mày bóng thì có! Tao không đi!”
... ‘tùng’ ‘tùng’ ‘tùng’ tiếng trống trường vang lên bất ngờ giữa tiếng sấm sét nổ vang giữa trời, những áng mây đen kéo về ùn ùn như muốn trút mưa xuống bất cứ lúc nào.
- Lẹ lẹ con bóng cái! Chạy nhanh không thôi mưa bây giờ. Lúc nào đi với mày cũng bị mưa hết trơn.
- Con nào cứ kéo tao đi? Tao đã nói không đi rồi còn kéo. Lát tao về trễ mợ tạo lại chửi cho coi.
- Mẹ thì nói mẹ! Mợ hoài tao nghe mắc mệt.
‘Kít.......’ chiếc xe max tội nghiệp của tôi dừng cách quán bột chiên 20m vì tôi chạy nhanh quá nên bị vượt lên trước khá xa dù đã thắng vội.
- Mày chạy nhanh để về chở bà cố mày đi tập gym à con tuất này?_ Lại là giọng chửi của con bạn tôi.
- Kéo xe tao de lại coi! Đường trơn nên quá trớn xíu làm gì căng? Lát tao lại cho đi bộ về bây giờ!_ Tôi ‘đớp’ lại nó liền.
- Đợi xíu tao gọi Quỳnh Anh xem nó đâu rồi._ Vừa kéo đuôi xe tôi lại nó vừa móc điện thoại bấm bấm để tìm số điện thoại._ Tao đến rồi nè! Ra lẹ ra lẹ. Vừa bước vào quán cái miệng nó đã đi trước cái thân:
- Dì ơi cho con hai phần hai trứng nhiều hành, nhiều đu đủ!_ Giọng nó lại oang oang trong quán. Chủ quán quen mặt nó rồi nên chỉ cười cười gật đầu rồi lẹ tay làm để nó khỏi than.
- Cái mồm mày cứ như cái miệng ấy! Con gái con đứa oang oang thế khi nào mới có người yêu được? Ăn hành cho lắm vào lách hôi rồi bảo sao trai nó thấy nó bỏ chạy hết!_Nó vừa nói xong là tôi phun liền một tràng! Con gái gì mà chẳng được nết gì cả.
- Chứ mày nghĩ thân tao thế này đứa nào thèm mà giữ nết với chả không giữ!_ Nó luôn tự ti về bản thân mình như vậy vì nó có hơi mập một chút.
- Mày nghĩ thế làm gì nhỉ? Tự ti chỉ làm mày càng tự hạ thấp bản thân thôi!_Nói nó thì thế chứ tôi nghĩ tôi còn tự ti hơn nó nhiều.
- Thì.... Ê Quỳnh Anh! Đây nè!_Đang chuẩn bị trả lời tôi thì bạn nó đến.
Vẫn nụ cười nhẹ nhàng ấy với bộ đồng phục cấp 3 trường tuyển vẻ đẹp nhẹ nhàng của Quỳnh Anh lại càng thu hút một cậu học trò mới lớn như tôi. Nhìn 3s tôi liền quay mặt đi để khỏi bối rối vì cô ấy đã bước đến bàn, ngồi xuống.
- Chào cậu!_Lại là một nụ cười nhẹ như thương hiệu của cô ấy vậy.
- Ừ hihi! Chào bạn._Lúc này tôi không biết nên đáp lại như thế nào nữa. Dẫu trong lớp tôi là một học sinh có thể nói là học văn tốt nhất trong lớp.
- Mày ăn gì Quỳnh Anh? Nói đi để thằng Thái nó gọi!
Đúng lúc tôi bối rối thì con nhỏ Diễm chen cái mỏ nó vào. Chưa lúc nào tôi lại thấy cái miệng té le của nhỏ bạn thôi lại dễ thương và phù hợp như lúc này.
- Thôi để tao kêu cho._ Ngoảnh ra phía bếp_ Dì ơi cho con bột chiên một trứng ít hành thôi nha dì.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy mà tôi cảm giác như nghe giọng thiên thần vậy. Một giọng nói âm lượng vừa đủ, tần số vừa đủ để chạm đến con tim của tôi. Chứ không giống con Diễm nhỏ bạn tôi, giọng gì lanh lảnh, chanh chua như mấy bà hàng cá trả giá, nghe chẳng có tý cảm xúc nào. Đúng là người dễ thương nói chuyện cũng dễ nghe như ngoại hình vậy. Giá như nhỏ Diễm cũng dễ thương như vậy thì có phải tốt rồi không? Trong lúc tôi đang mơ mộng hồn trên mây này một cái táng của con bạn tôi làm tôi vừa tỉnh lại vừa đau. Lại là cái giọng chanh chua của nó vang lên bên tai của tôi:
- Mày nghĩ gì đó thằng kia? Tao nói mày ra lấy hộ ly nước mà sao im im ngồi cười vậy? Bộ khùng hả cha?
- Khùng gì mà khùng? Từ từ giờ tao ra lấy.
Lén nhìn qua bạn nữ kia tôi lại thấy bạn ấy nhìn tôi với nụ cười nhẹ làm đôi mắt nhỏ híp lại một xíu, tim tôi lại rung rinh một xíu. Tôi bối rối đứng dậy bước nhanh đi lấy nước. Mong là không ai thấy mình đỏ mặt_ tôi nghĩ thế. Trong lúc ăn, vẫn là giọng lanh lảnh của con bạn tôi vang lên niều nhất, với tần số lớn nhất, liên tục nhất. Bạn nữ kia vẫn chỉ nhẹ nàng cười và lâu lâu đơm cho con bạn tôi vài câu để nó nói hăng hơn mà thôi. Còn tôi? Cả buổi chỉ dám cúi gằm mặt ăn và không nói gì cả, dẫu bình thường tôi cũng nói rất nhiều nhất là khi ngồi với con Diễm thì tỷ lệ nói của tôi và nó là 4/6. Cũng may sao nhỏ Diễm cũng còn có tý lương tâm, không đâm chọc tôi chứ không thì chắc tôi độn thổ mất.
Nhưng không biết tôi lấy đâu ra dũng khí mà khi gần ăn xong tôi đã mở miệng hỏi một câu mà đến bây giờ tôi vẫn thấy mình khờ quá đáng:
- Quỳnh Anh học ở đoàn kết hả?
Nhỏ Diễm quay qua nhìn tôi với ánh mắt như thể nói ‘ gì vậy cha nội?’. Hỏi xong câu đó tôi mới thấy mình khờ không tả được vì trên áo bạn ấy có một cái lô gô to bự với dòng chữ ‘TRƯỜNG THPT ĐOÀN KẾT’. Lúc ấy tôi mong sao có cái lỗ cho tôi chui vào cho đỡ ngại thì tôi cũng chui luôn cho rồi.
- Ừ! Tớ học Đoàn Kết!_ Một nụ cười nhẹ lại nở trên cánh môi ấy.
- Học đoàn kết chắc cực lắm ha? _ Câu hỏi dại khờ thứ hai của tôi.
- Hihi cũng bình thường thôi à.
- Nào mày thi gái?_ Ôi con bạn lại cứu cánh tôi một lần nữa ‘cảm tạ mày Diễm à!’
Con Diễm hả hê bỏ vào mồm miếng bột chiên cuối cùng trong dĩa của tôi trong ánh mắt dòm ngó của Quỳnh Anh mà nó không hề ngại. Nó đạp tôi một phát ra hiệu để tôi đi lấy nước. Ăn nhiều còn lười vận động bảo sao nó không mập cho được. Lấy ba ly nước, tôi quay lại bàn thì thấy hai người đang nói nói cười cười với nhau.
- Thôi về nha!
- Tao về đây.
- Về nè.
Nghe Quỳnh Anh nói nhây là về nhưng không về thật, tôi muốn góp vui để câu chuyện rôm rả hơn nên mới nhìn Quỳnh Anh và nói một câu mà tôi nghĩ rằng rất hài hước:
- Bộ muốn ở đây ngắm tui hoài không nỡ về hay sao mà nói về mà không về vậy? _ Lại một lần nữa tôi nhận được ánh mắt ngạc nhiên cực độ của con bạn cùng lớp. Cái miệng của nó há ra nói không kịp ngậm lại đã quay qua nhìn tôi.
- Vậy thôi Quỳnh Anh về nha! Bye bye!
Lần này cô ấy đứng lên về thật. Tôi ngơ ngác ngồi với con Diễm mà không biết điều gì xảy ra. Vì tôi nghĩ câu nói đùa của tôi vui mà nhỉ? Sao Quỳnh Anh lại về thật như vậy chứ? Quay qua con bạn nó vẫn nhìn tôi với ánh mắt ấy, một lúc sau nó mới hỏi tôi một câu sau giây phút nó im lặng hiếm hoi ấy:
- Nay mày ăn trúng gì vậy Thái?
Nét mặt, ánh mắt lúc ấy của nó làm tôi nhục còn hơn chữ nhục nữa vì vậy tôi đứng lên đi ra xe và văng lại một câu nói:
- Ăn cái đầu mày chứ ăn. Về cho tao về nữa.

Đăng bởi: