Thiên Chí Tôn

Chương 1: Sống lại - Thần bí văn tự


"Cuộc sống thứ hai ta thật tầm thường" Ài

"Ta muốn được đung đứng trên đỉnh thế gian, được chúng mỹ vây quanh, thật tốt biết mấy"

Một thiếu niên đang nhìn lên bầu trời sao cảm khái nói.

Hắn từ thời hiện đại chết đi, sống lại với bề ngoài là một hài tử. Được một mỹ phụ xinh đẹp tuyệt trần, mỗi một cử chỉ, một cái hành động đều làm cho mọi thứ xung quanh thổn thức không thôi.

Hắn và mỹ phụ nhận nuôi hắn sống trong xa tít tắp một khu rừng.

Tuy sống lại nhưng chẳng khác nào phế vật.

Khi lên năm sáu hắn đã bắt đầu tu hành, vô số thiên tài địa bảo được dùng cho hắn.

Nhưng mảy may chưa hề một lần tấn cấp cho tới tận bây giờ. Năm nay hắn đã mười bảy tuổi thiếu niên nhưng vẫn là một kẻ tu vi chưa đạt đến Luyện Khí cảnh tầng hai.

"Thiên nhi, ngươi vẫn chưa đi ngủ sao"

Một bóng người chậm rãi tiến tới hắn.

Đây là dưỡng mẫu của hắn, Lăng Uyển Nhi. Nàng là một cường giả khủng bố sâu không lường được.

Nàng tiêu tốn nhiều năm tìm kiếm thiên tài địa bảo với hi vọng giúp hắn có thể tu luyện.

Tuy hai người không có quan hệ huyết thông nhưng hắn vẫn xem nàng như mẫu thân ruột thịt.

Nhưng tận sâu bên trong trái tim của hắn, hắn không biết được rằng đang dần nhen nhóm ngọn lửa tình cảm, một loại tình cảm nam nữ.

"Ta bây giờ đi nghỉ ngay!"

"Ân"

Nói rồi hắn đi về phòng của mình.

Đêm dài yên tĩnh.

"Ahhhhh"

Như mọi khi, tuy thử qua vô số lần nhưng không cách nào tăng lên tu vi, nhưng hắn vẫn cố gắng.

Đêm này khác lạ hơn mọi hôm.

Hắn đang chìm đắm vào hấp thu lực lượng trong tự nhiên.

Nhưng cơ thể hắn bỗng nhiên phát ra từng trận đau đớn, đau đớn như xé tan từng khối thịt.

Tựa như cốt cách vỡ nát hoàn toàn, lục phủ ngũ tạng dập nát.

Đây là cơn đau đớn nhất mà hắn trải qua. Bất kể kiếp trước hay cuộc sống mới này, hắn thống khổ tột cùng, như chết đi sống lại.

Hắn ngất đi, ý thức dần chìm vào đêm tối.

Chẳng lẽ mình lại chết một lần nữa ư? Sống lại mười bảy năm nhưng hắn chưa có được cuộc sống ý nghĩa.

Chưa được nếm thử tư vị của mỹ nhân.

Chưa được trải qua cảm giác đạp trên đầu sinh linh, được vạn vạn người kính ngưỡng.

Người chung quanh chỉ có thể ngẩng đầu mà ngưỡng mộ hắn.

Nhìn chung quanh hoàn toàn là đen tối, ý thức của hắn luân lạc tới đây.

Phía trước đêm tối là những ánh sáng kim sắc lập lòe.

Ý thức của hắn trôi nổi đến ánh sáng kim sắc ấy.

Ý thức của hắn khi đến gần những ánh sáng này, ánh sáng kim sắc đột nhiên tiến gần về phái hắn.
Dung nhập vào trong ý thức của hắn.

Một đoạn trí nhớ tiếng vào ý thức của hắn.

Hơn mười bảy năm qua hắn không phải không thể tu luyện, mà là bị thần bí văn tự quấn quanh đan điền của hắn, hấp thụ hoàn toàn lực lượng tiến vào.

Lúc đầu hắn cảm giác những thần bí văn tự này thật đáng chết. Nhưng hắn đã lầm, nhưng thần bí văn tự này có thể giúp hắn lực lượng của hắn khi đi ra bên ngoài tự thân bạo phát mạnh hơn.

Không những thể nó còn giúp hắn hấp thụ lực lượng tự nhiên bên ngoài nhanh hơn.

Hắn để ý thức của mình nhìn ngắm về phía đan điền của hắn. Chung quanh đan điền của hắn bị những văn tự tạo thành những xiềng xích bao quanh đan điền.

Hắn đếm số lượng của những văn tự này đạt đến 3333 số lượng.

Nhưng đại đa số nhưng văn tự này đều ảm đạm, những văn tự này đều chưa được hắn thức tỉnh.

Nhưng văn tự được hắn thấp sáng hơn mười năm qua mang ánh sáng kim sắc. Số lượng văn tự kim sắc đạt đến số lượng 11.

Bây giờ hắn đã thức tỉnh được 33 văn tự. Có thể tu luyện nhanh hơn người khác 33 lần. Bù đắp hắn hơn mười năm qua không thể tu luyện.

Nghĩ đến đây hắn cực kì hưng phấn.

Võ giả có thể sống vô số năm, tương truyền khi đạt đến thần cảnh, tiên cảnh có thể sống vô số năm. Chỉ cần cho hắn thời gian đủ dài. hắn tự tin hắn có thể một ngày vấn đỉnh thiên hạ.

Hắn để ý thức của hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ.


Khi hắn thét vang cả trời.

Lăng Uyển Nhi, người hắn xem là mẫu thân của hắn lập tức tiến về gian phòng của hắn.

Nhìn thấy hắn nằm trên chiếc giường đổ mồ hổi ròng rã, nàng cực kỳ hoảng loạn, liên tục gọi tỉnh dậy hắn.

"Thiên nhi, ngươi làm sao thể!"

"Ngươi đừng làm ta sợ!"

Nàng gọi mãi nhưng hắn không hề tỉnh dậy, hơn nữa thân thể của hắn như tiến vào vòng luân hồi. Trở về hình dáng của một hài tử.

Qua vài ngày cơ thể của hắn lại biến ảo lại thành hình hài người thiếu niên.

Nhưng khí chất của hắn bây giờ khác biết lúc trước hoàn toàn, một loại khí chất mới mẻ.

Thân thể của hắn cao tới một thước tám, làn da trắng mịn hơn lúc trước. Khuôn mặt bây giờ cũng cực kì tuấn tú, có một loại mị lực làm cho phái nữ trái tim thổn thức. Nếu có thể so sánh, hắn bây giờ nhìn như một vị thiên thần, khí chất không thuộc về phàm phu tục tử.

Lăng Uyển Nhi thời thời khắc khắc đều đứng bên cạnh hắn. Biến hóa của hắn bây giờ làm nàng xẹt ra một tia khó hiểu.


Một tháng sau, hắn rốt cuộc mở mắt ra. Hắn bây giờ cảm thấy cực kì mỹ mãn. Hắn muốn lập tức chạy đi tu luyện ngay lập tức.

Nhìn thoáng qua đang ngủ gục Lăng Uyển Nhi. Lòng của hắn cảm thấy một tia ấm áp.

Nàng thế nhưng là người thân duy nhất của hắn ở thế giới này.

Hắn tỉnh dậy một lúc, liền đánh động Uyển Nhi nàng thức giấc. Thấy hắn tỉnh lại, nàng nhào vào ôm hắn mà khóc.

Nàng sợ hắn sẽ như thế ngủ, ngủ cho đến mãi mãi. Tuy không phải thân sinh nhưng nàng cực kì cưng chiều hắn.

Từ bỏ phi thăng thượng giới với sư tôn của nàng để ở lại chăm sóc cho một hài tử như hắn suốt nhiều năm qua.

"Thiên nhi, ngươi bị sao thế?"

Khóc một hồi tâm tình nàng định lại. Nhìn lại một mảnh áo ướt đẫm, sắc mặt nàng hơi đỏ lại.

"Nương, ta có thể tu luyện lại!"

"Thật sự?"

"Thật!"

Nghe hắn khẳng định lòng nàng cực kì mừng rỡ. Nhiều năm qua nàng luôn tìm nhiều biện pháp giúp hắn tu luyện nhưng đều vô vọng.

"Nương!"

"Ân?"

"Ta muốn ra ngoài lịch luyện!"

Hắn từ lâu đã có ý định ra ngoài khám phá thể giới này, nhưng vộ dung như hắn nếu ra ngoài chẳng biết lúc nào sẽ bị chết.

Giờ hắn hơn người bình thường 11 lần. Hắn tự tin mình có thể trở thành một cường giả chân chính.

"Ngươi muốn ra ngoài?"

"Nương đi với ngươi, được chứ!"

"Cái này..."

Dẫn theo một mỹ phụ cực kỳ xinh đẹp, vưu vật như nàng nhưng là một đại phiền toái. Nhưng bỗng chốc nàng lấy ra một ngọn núi nho nhỏ.

"Pháp bảo này có thể chứa người sống, ta sẽ theo dõi ngươi từ trong này"

"Pháp bảo này có thể cắn nuốt tài liệu luyện khí đề có thể hóa lớn, ta sống trong này rất tốt"

"Ngươi mau mau luyện hóa nó"

"Ân, vậy cũng được!"

Hắn tiếp nhận, hắn cũng không biết pháp bảo này phẩm chất gì nhưng hắn cũng không khách khí mà nhận lấy. Nhỏ một giọt máu nhận chủ, đem nó dung nhập vào bên trong đan điền của hắn.

Hắn đem ra nhìn ngắm một thoáng pháp bảo này, là một ngọn núi, đem nó biến lớn đạt đến gần một dặm, hoàn toàn có thể sinh sống trong này.

Là một pháp bảo tốt, ân, liền gọi nó là Uyển Thiên sơn.

"Thiên nhi, ngươi bao giờ thì xuất phát!"

"Nương, ta muốn ngay bây giờ xuất phát được chứ?"

"Có thể, xắp xếp một thoáng chúng ta liền xuất phát!"

Nàng qua lại căn nhà sống qua mười mấy năm, thu thập một thoáng tiếp đến tiến vào Uyển Thiên sơn.

Hắn đem Uyển Thiên sơn dụng nhập vào đan điền. Ở bên trong hắn và nàng cũng có thể trao đổi bình thường, nàng có thể nhìn và nghe thấy bên ngoài, hắn cũng có thể nhìn và nghe thấy bên trong. Đây là một pháp bỏa cực kỳ tiện lợi.

Quay đầu nhìn lại căn nhà gỗ đơn sơ nhưng nó là nơi khởi đầu của hắn.

Khởi đầu trên một con đường vương giả.

Quay đầu bắt đầu cất bước của cuộc hành trình.

Khu rừng này. Sau này ta sẽ quay lại sau.
Đăng bởi: