Vũ Khúc Chi Vương

Chương 2: Vũ Khúc Chi Vương Chương 2


Sau khi an toàn nhanh chân chạy vào hang động , Nạp Lan Đoá liền mặc ngay y phục vào, cảm giác hoảng sợ lúc nãy vẫn còn đọng lại khiến hơi thở của nàng cũng gấp gáp hơn..
Vừa bước ra bên ngoài tiếng Lục Nhi đã vang lên “ thưa công chúa..người không sao chứ..đã xảy ra chuyện gì ạ ?”
Nghe vậy Nạp Lan Đoá liền nhìn nàng ta vẻ mặt giả vờ bình tĩnh “ ta..ta không sao ..không có gì đâu ..” tuy vậy giọng nói lại lắp bắp , không thể bình thường được..
Lục Nhi liền tỏ vẻ nghi ngờ, đi theo Nạp Lan Đoá lâu như vậy chẳng lẽ bản thân lại không hiểu chủ tử của mình hay sao, rõ ràng đã có chuyện gì đó mới khiến công chúa hốt hoảng như vậy, không lẽ trong bờ hồ kia có thứ gì đáng sợ lắm hay sao..
Nạp Lan Đoá thấy ánh mắt của Lục Nhi nhìn mình , cũng biết là chắc chắn nàng ta không tin rồi..giả vờ đưa mắt sang hướng khác “ chúng ta đi thôi..hôm nay ta cảm thấy không được khỏe nên muốn về tẩm cung nghỉ ngơi sớm một chút”
Nói rồi nàng vội bước đi cố tình không để ý đến Lục Nhi đang thắc mắc bên cạnh..
....

Lúc này cả Nhị Đệ và Tam Đệ chàng đã đuổi đến nơi nhưng Nam Cung Phong bỗng quất ngựa về hướng khác..
Đi theo phía sau Ân Thác lộ vẻ thắc mắc nhưng lại không dám mở miệng hỏi, vì đi theo chủ tử đã lâu như vậy chẳng lẽ hắn lại không hiểu tính Nam Cung Phong hay sao..
“ Đại Hoàng Huynh thật không ngờ hôm nay huynh lại để chúng đệ đuổi kịp..” người vừa lên tiếng là tam hoàng tử Nam Cung Trạch, ánh mắt lúc này có phần đắc ý cười cười nhìn Nam Cung Phong.
Nghe vậy Nam Cung Phong không những không quan tâm ngược lại còn nhếch miệng cười “ không ngờ chuyện đuổi kịp ta khiến tam đệ vui vẻ đến thế sao..”
Lúc này Nhị Hoàng Tử Nam Cung Nghị không nhanh không chậm tiến lại, gương mặt lộ vẻ hài lòng nhìn hai người kia chậm rãi lên tiếng “ xin hoàng huynh hãy thông cảm..chẳng qua vì đây là lần đầu tiên huynh để cho chúng đệ đuổi kịp nên chuyện Tam đệ cảm thấy đắc ý là điều không tránh khỏi..”
Nghe vậy mặt Nam Cung Phong liền có vẻ suy ngẫm “ xem ra nhị đệ ngày càng có tiến bộ nhỉ , cứ tưởng đệ lúc nào cũng quan tâm đến thơ văn không ngờ tài xạ thủ hiện giờ của đệ không tệ chút nào” vừa nói ánh mắt liếc nhìn sang thủ hạ của Nam Cung Nghị đứng phía sau, trên tay còn cầm theo vài con gà rừng khá lớn..
“ hoàng huynh đã quá khen ..là vì đi theo huynh đã lâu nên học hỏi được ít tài nghệ từ huynh thôi..” nói rồi Nam Cung Nghị liền mỉm cười ..
Thế là sau buổi đi săn hôm đó Nam Cung Phong cũng vẫn là người chiến thắng, tuy Nam Cung Nghị và Nam Cung Trạch có đuổi kịp nhưng sau khi kết thúc người săn được nhiều con vật nhất vẫn là đại hoàng tử Nam Cung Phong.
Thật ra từ nhỏ Nam Cung Phong đã có tài nghệ vượt trội hơn hai người em trai của mình , sinh ra trong gia đình đế vương hơn nữa lại là đích tử , được chính hoàng hậu sinh ra nên Nam Cung Phong rất được phụ hoàng mình kỳ vọng, tin tưởng..
Hôm nay nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra có lẽ Nam Cung Phong không không để cho hai người kia đuổi kịp..lại suy nghĩ đến người nữ nhân đó, im lặng đưa mắt nhìn xa xăm , khoé miệng chàng bỗng nhếch lên cười một cái , nếu định mệnh đã để họ gặp nhau thì chắc chắn sẽ có ngày bọn họ gặp lại nhưng không biết ngày đó còn bao xa nữa thôi..

Đăng bởi: