Vũ Khúc Chi Vương

Chương 4: Vũ Khúc Chi Vương Chương 4


Đến hôm nay đã là ngày Nạp Lan Đoá phải rời Mãn Vương Triều đi đến Cửu Thiên Quốc..một đất nước tuy gọi là láng giềng nhưng vô cùng xa lạ đối với nàng.
Thở dài một hơi, đứng từ chính điện nhìn ra , khung cảnh này biết nàng còn có cơ hội nhìn lại chăng , lòng nàng có chút buồn, nếu được lựa chọn nàng nhất định sẽ không chọn là con nhà đế vương, vì ngay cả đến hôn nhân của bản thân nàng cũng không có quyền được quyết định..
“ Đoá Đoá..con đang suy nghĩ gì vậy ?”
Là tiếng của mẫu hậu, nàng không vội xoay người mà chỉ im lặng đưa mắt nhìn xa xăm..hồi lâu mới lên tiếng “ Mẫu hậu , nếu như lần này con không được chọn làm vương phi thì liệu con có thể quay về không ?” Giọng nàng nghe có vẻ buồn bã vô cùng.
Nghe nữ nhi hỏi vậy Vân Hậu chỉ khẽ thở dài “ con yên tâm , vì lần này nếu hoà thân thành công thì càng tốt còn nếu không được cũng không sao, con cứ quay về đây , ta và phụ Vương con lúc nào cũng yêu thương con mà”
Tuy bà nói vậy nhưng bà biết, nữ nhi của bà có nhan sắc ra sao, người trong cả nước này ai thấy qua cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc và hết lời khen ngợi ..huống hồ văn thơ , hội họa, múa hát..cái nào nàng cũng giỏi, khả năng được chọn là rất cao, huống chi...
Thấy nàng không trả lời mà chỉ nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt , Vân Hậu liền khẽ giọng “ với lại Thái Hậu đương triều của Cửu Thiên Quốc , ngày xưa từng là hảo tỷ muội với Ngoại Tổ Mẫu của con.. nên lần đi này khiến ta cũng được an tâm phần nào”
Nói rồi bà liền đưa tay nhẹ ôm nữ nhi vào lòng, ánh mắt không tránh được vẻ buồn bã, cúi đầu , giọng nghẹn lại “ ta biết , hiện giờ chắc con giận ta và phụ Vương lắm, nhưng Đoá Đoá à, thân là con nhà quân vương, thì làm sao mà tránh được những loại chuyện thế này chứ..” nói đến đây Nạp Lan Đoá cảm nhận được hai giọt nước nóng hổi chảy xuống gương mặt nàng, ngước đầu liền thấy Mẫu Hậu nàng mắt đã đẫm lệ..
Thấy vậy nàng liền giả vờ mỉm cười “ con hiểu mà Mẫu Hậu..con đâu có ý trách người và phụ Vương chỉ là con cảm thấy có chút buồn khi phải xa Mãn Vương Triều thôi..”
Nói đến đây từ bên ngoài liền có tiếng vọng vào “ Đoá Đoá, ái nữ của ta con đã chuẩn bị xong chưa..cả đội quân đang chờ con đó”
Là Phụ Vương Nạp Lan Nhất Trạc của nàng, ông bước vào với vẻ uy nghiêm vốn có, gương mặt có phần mệt mỏi sau những trận chinh chiến nơi sa trường..
“ thỉnh an Phụ Vương..” vừa thấy ông bước vào Nạp Lan Đoá liền cúi người hành lễ, thiết nghĩ có thể đây là lần cuối mà nàng được hành lễ thế này với ông..
Thấy nữ nhi kính cẩn hành lễ , Nạp Lan Nhất Trạc liền nhíu mày “ Đoá Đoá con sao vậy..?”
Nghe phụ vương hỏi vậy , Nạp Lan Đoá liền giả vờ bình thường , nhoẻn miệng cười “ thưa, con đâu sao đâu ạ..chỉ là sắp phải rời xa nơi này nên con có chút buồn thôi..xin phụ vương chớ bận lòng”
Nói rồi Nàng vội cúi đầu, giấu đi nỗi buồn trong ánh mắt..
“ ừm..vậy hãy mau chuẩn bị” tuy nói vậy nhưng trong tâm ông cũng thừa hiểu, lần này đưa cô lên đường sang Cửu Thiên Quốc, với ý định hoà thân , thì làm sao mà nàng dễ dàng chấp nhận được..
Nhưng tình hình hiện tại Mãn Vương Triều đang lâm vào hiểm cảnh, nguy hiểm rình rập khắp nơi, các nước lân bang thì luôn luôn nhòm ngó..nên bây giờ chỉ còn hạ sách này ..

Đăng bởi: