Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược

Chương 4: Đau Đớn đêm tân hôn #18+ (2)




#BooMew

Dương Ngọc Thiên không nhẹ nhàng nữa mà lần xuống bên dưới cô tìm cái động kia, cô run rẩy khi anh xoa bên ngoài đến khi đưa ngón tay vào...

“Ưmm...” Lâm Như Tiên rên lên, tai vừa bị liếm mút vừa nghe âm thanh kia “Muốn sao?” Dương Ngọc Thiên trướng đến phát đau nhưng không ngừng nói lời kích thích cô, vốn do ác dụng thuốc mạnh nên bây giờ cả người cô nóng rang.

“Muốn...” Lâm Như Tiên nóng rang khắp người, không ngừng vặn vẹo trên chiếc giường đỏ chót kia. Dương Ngọc Thiên nghe được câu muốn nghe, anh cong môi cười cái.

Vừa đẩy vào, anh vừa dùng roi đánh khắp người cô, không ngừng đánh cứ thế Lâm Như Tiên vừa đau đớn vừa khoái cảm cả một đêm.

Lâm Như Tiên ngất lịm trên chiếc giường, toàn thân toàn máu. Dương Ngọc Thiên ngồi mép giường hút thuốc nhìn chằm chằm Lâm Như Tiên.

Dương Ngọc Thiên đang thắc mắc, chuyện ba năm trước, tại sao cô vẫn còn trinh tiết? Vậy chuyện đó là sao? Lâm Như Tiên từ hôm xảy ra chuyện đã rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào hôm đó? Hay chính anh đã bỏ lỡ đều gì...

Dương Ngọc Thiên hút xong thuốc, mở máy lọc không khí lên, ôm Lâm Như Tiên vào phòng tắm cọ rửa sạch sẽ, thay ga giường rồi để cô nằm lại, anh đi ra ngoài.

Sáng sớm, cả người Lâm Như Tiên đau đớn không thôi. Nên cô không thể nào dậy sớm hơn được ngủ tận hơn chín giờ. Những người giúp việc ở dưới nhà, không ai dám nói gì cũng không ai dám hỏi hang gì. Cả tối đêm qua, ai cũng nghe được tiếng thét, tiếng roi cả tiếng xin tha của căn phòng tầng hai kia...

“Chuẩn bị ít cháo, loãng tí khi nào thiếu phu nhân xuống thì cho phu nhân ăn” Bà Dương nói với hai người đầu bếp, giọng bà chứa lẫn sự thương xót với lo lắng cho Lâm Như Tiên. Cả đêm qua bà ngủ không được, bà nghe được giọng kêu la của Lâm Như Tiên, bà có sai rồi không? Lại đưa một cô gái đáng yêu hoạt bát thành như vậy.

“Dạ” Hai người đồng thanh trả lời.

Lâm Như Tiên cả người đau nhứt, nơi đó cũng đâu, mắt cô lim dim mở ra nhìn xung quanh. Cô cố chống tay ngồi dậy, bước vào nhà vệ sinh. Cô nhìn vào cơ thể phản chiếu trong gương không khỏi kinh ngạc. Toàn thân dấu xanh xanh tím tím khắp người, sau lưng thì ba hay bốn đường máu do bị roi đánh lên không thương tiếc. Cô nhìn cơ thể mình thật lâu thầm nói vốn dĩ tình yêu không có lỗi nhưng vì quá yêu nên quá hận, chuyện ba năm trước là như thế nào? Sao khiến anh hận em đến như vậy?

Tắm xong thay đồ đi xuống dưới, những người giúp việc không ai dám nhìn cô hay nói gì mà chỉ cuối đầu, cô xuống ăn cháo rồi ra sân ngồi hóng mát. Nhìn vào nơi xa xâm nước mắt cô thầm rơi xuống, cô từng nghĩ cô sẽ hạnh phúc sẽ được yêu một người tốt nhưng bây giờ thì sau. Kí ức xưa ùa về, hạnh phúc có đau đớn có cả nhưng hình ảnh tối qua luôn hiện trong đầu cô.

Bà Dương vừa đi công chuyện về, thì thấy Lâm Như Tiên đang ngồi cạnh những đoá hoa nở rộ, da cô trắng ngất nên dù đến đâu cũng thấy tươi mát, bà đi sang bên cạnh cô ngồi xuống. Bà nhìn cô, nắm lấy tay cô vỗ về nói.

“Vất vả con”
“Không sao”

“Mẹ...” Lâm Như Tiên nhìn Mẹ chồng muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì sao?” Bà nhìn ra Lâm Như Tiên có đều muốn nói.

“Sau ba ngày, mẹ cho con xin đi làm tiếp được không?”

“Chuyện này...”

“Không được sao mẹ?”

“Sao con lại muốn đi làm, công ty đó là của nhà chúng ta, con đâu cần đi”

“Con muốn tự kiếm tiền... Mẹ cho con đi được không?”

“Con cần tiền cứ nói với mẹ, nhưng nếu con muốn đi làm thật thì con phải hỏi chồng con đó”

“Mẹ không làm chủ được sao?”

“Không phải mẹ không muốn mà là Thiên nó nói chuyện của con nhất định phải hỏi ý nó”

“Vâng, mẹ chúng ta vào trong thôi”

“Ừm” Bà nắm tay Lâm Như Tiên đi vào trong.

Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo trước khi chuyển chương mới đọc nha