Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược

Chương 13: Đáng Đời




#BooMew

“Cần giúp phu nhân không Boss?” Phải nói anh sợ phu nhân chịu thiệt thôi, phu nhân ốm yếu như vậy lỡ như Tiết Tử Ngọc đánh trả sao phu nhân chịu được.

“Không cần, để cô ấy chơi đùa đi.” Dứt lời lại nhìn chằm chằm màn hình, thầm nói rốt cuộc con người em đã thay đổi nhiều thế nào? Sao càng ngày càng thu hút anh thêm!?

Bên dưới xưởng, Tiết Tử Ngọc la mắng om sòm hết.

“Lính mới vô bày đặc làm hay! Bộ cô nghĩ cô đẹp là cô có quyền hả, nhìn xem này nay...” Tiết Tử Ngọc vừa nói vừa đem vải cô vừa may xong đập rầm rầm lên bàn, chất liệu vải tốt và đắc nên bền bỉ nhưng đâu phải vì thế mà phí phạm sức lao động người khác.

“Toàn là đồ rác rưởi, cô may cái kiểu gì mà lòi ra tùm lum vậy bộ muốn bị đuổi sao?” Tiết Tử Ngọc hung hăng mắng, thầm nói còn không lo nịnh tao đi, tao không để mày bị đuổi.

“Nói xong chưa?” Lâm Như Tiên khó chịu lạnh giọng nói, ngày đầu tiên đi làm sao mà ăn xui quá vậy?

“Rồi.” Tiết Tử Ngọc trong lòng cười thầm, nhưng chưa đắc ý bao lâu lại nghe câu cực phũ của Lâm Như Tiên vang lên.

“Nói xong rồi thì đi đi, tôi còn làm.” Lâm Như Tiên ngồi xuống vừa làm vừa nói.

Tiết Tử Ngọc co rút khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu giận dữ mắng to “Tiện Nhân.”

Xung quanh quá trời lời bàn luận.

Cô A nói: “Cuối cùng con đó cũng có ngày này.”

Cô B nói: “Ỷ chức và quyền hiếp người, loại người này nên sớm bị trừng trị.”

Cô C nói: “Ngày tháng sau náy của chúng ta tuy vui vẻ còn cô bé kia kìa vừa vô đã như vậy sợ sao này sẽ xảy ra chuyện.”

Cô A nói: “Yên tâm, tôi nghĩ con bé không dễ bị khi dễ đâu.”

“...”

Lời bàn tán xôn xao càng làm cho Tiết Tử Ngọc nổi điên, hai mắt trừng Lâm Như Tiên đinh xông tới đánh, thì phía sau lại xuất hiện quản lý quát lớn.

“Tiết Tử Ngọc, cô định làm gì thế?” Giọng nói lạnh nhạt nhưng có tính uy hiếp người khác rất cao vì thế dọa sợ Tiết Tử Ngọc.

“Quản.. Quản lý không có chuyện gì đâu... Đâu.” Tiết Tử Ngọc có chết cũng không dám thừa nhận là cô đang bắt nạt cấp dưới.

“Thật sự?” Quản lý Trương mắt nghi ngờ hỏi.
“Thật.” Tiết Tử Ngọc hai tay run rẩy trả lời.

Dường như Quản lý Trương này không để ý gì tới lời nói của Tiết Tử Ngọc mà nhìn chằm chằm Lâm Như Tiên đến cô nhíu mày khó chịu rồi nói.

“Không thật.”

Tiết Tử Ngọc nghe Lâm Như Tiên nói, hai mắt trợn to thầm nói quản lý mà rời đi tao nhất định sử đẹp mày.

Quản lý trên miệng có độ cung nhỏ nhưng sao đó lại khôi phục lại như ban đầu.

“Cô nói thử xem.”

Lâm Như Tiên cũng không nói một thành hai, mà thành thành thật thật nói, tay đưa tấm vải may lúc nãy cho Quản lý Trương.

“Ngài nhìn xem, tôi mới vào làm ngày đầu tiên, mà cũng hỏi mấy chị và mấy bác làm trước được chỉ rồi họ nói được tôi cũng tự một mình làm, nhưng không hiểu sao tổ trưởng đây qua nói tôi làm hư làm xấu, không chỉ thế còn đem nhưng tấm vải này ném mạnh lên người và cả còn đập lên tay tôi.” Dứt câu Lâm Như Tiên kéo lên phần tay bị đập trúng lúc nãy, đỏ tươi có lằng đỏ nổi lên. “Ngài nghĩ xem nếu tôi kiện cô ấy tội cố ý gây thương tích thế có thành không?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Tiết Tử Ngọc không kiềm được run rẩy.

“Haha, đương nhiên thành rồi, nhưng dù sau là đồng nghiệp cả mà cô đành lòng kiện sao?” Quản lý Trương càng nhìn càng ưa Lâm Như Tiên.

“Tại sao không? Tôi mới đi làm cô ta cố ý gây sự thế tính sai hay đúng? Cô ta có xem tôi là đồng nghiệp sao? Cũng chỉ là làm công ăn lương như nhau thôi nếu ai cũng ỷ mình lên tổ trưởng mà có quyền kiểu đó thì chắc trên đời này còn đâu cái gọi là Cấp Trên tốt.”

“Chuyện này tôi sẽ xử lý. Mong cô Lâm đây thông cảm... Còn không mao xin lỗi, không lẽ cô còn muốn bị kiện?” Quản lý Trương tuy thưởng thức tính tình của Lâm Như Tiên nhưng dù sao đây chỉ là công ty nhỏ dưới trướng bên trên, nếu kiện cáo thì lỡ công ty bị cắt vốn thật thì lúc đó hơn ba ngán công nhân thất nghiệp sao.

Tiết Tử Ngọc hai tay nắm chặt, trừng Lâm Như Tiên nói: “Xin lỗi.” Không chân thành không thành ý.

Lâm Như Tiên cười nhạt nói: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, quản lý đưa cô ta đi đi.” Nói xong cô ngồi xuống tiếp tục làm thầm mắng mấy người phiền phức này tốn không ít thời gian của cô.

Tiết Tử Ngọc và Quản lý Trương rời đi, không bao lâu giấy đuổi việc của Cấp trên gửi xuống cho Tiết Tử Ngọc, làm hận đối với Lâm Như Tiên càng sâu nặng.

Giọng đanh đảnh của Tiết Tử Ngọc vang lên làm chấn động cả xưởng.

“Lâm Như Tiên, tao sẽ không tha cho mày, tại mày tại tiện nhân mày tao mới bị đuổi, đồ gái đ...” Tiết Tử Ngọc hung ác chửi bới, chưa chửi xong vệ sĩ nữ đã tát mạnh vào miệng cô ta, thầm nói bộ cô chê sống lâu à? Dám chửi phu nhân.

Tiết Tử Ngọc bụm mặt khóc rống rời đi.

Từng lời bàn tán xôn xao cũng dần dần khôi phục vẻ im lặng như thường ngày.

Đúng lúc đó Lâm Như Tiên ngẩng đầu lên nhìn Tiết Tử Ngọc đang xa dần khóe miệng nhếch lên lẩm bẩm “ĐÁNG ĐỜI.” Rồi khôi phục lại như cũ.

Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo trước khi chuyển sang chương mới đọc nha.