Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược

Chương 35: Bỏ Trốn




#BooMew.

Dương Ngọc Thiên sau khi rời đi, bên ngoài thật sự lại không có ai canh chừng, cũng không biết là cố ý hay do tin tưởng Lâm Như Tiên không bỏ đi mà làm như vậy!

Chỉ có dì giúp việc từ nhà qua đây chăm cho Lâm Như Tiên, nấu hầu hết toàn những món bổ máu. Cũng không hỏi nhưng dì lại tự nói.

“Chính cậu chủ dặn đó! Phu nhân ngài nhớ ăn nhiều nha!”

Dẫu bà không biết chuyện gì, nhưng nhìn Dương Ngọc Thiên lúc về đến nhà mặt mày ủ rũ lại có bộ dáng thất thần đến đáng thương kia, chính bà cũng tự thấy được Dương Ngọc Thiên yêu Lâm Như Tiên, chỉ là cái cách thể hiện không quá đúng.

Lâm Như Tiên ngẩng nhìn bà một cái nói.

“Nếu dì muốn con ăn ngon đừng nhắc đến anh ta!”

Ăn xong thì dì giúp việc cũng dọn mọi thứ đi, để lại Lâm Như Tiên ở lại bệnh viện.

•••••

Gần chiều, lúc này tầm 3 giờ, là giờ mọi người trong bệnh viện ngủ say nhất.

Cánh cửa bị mở, Lâm Như Tiên cũng ngồi dậy!

Chị y tá kia lấy cớ qua lấy thuốc cho Lâm Như Tiên lại thấy thêm bộ đồ cho cô.

Lâm Như Tiên ngồi dậy thay đồ xong, chị y tá hỏi.

“Em chắc chứ? Nếu đi lúc này sẽ rất đau đấy!” Miệng vết thương vừa may xong được tầm bảy tám tiếng, tuy vết thương không quá lớn nhưng máu nơi đó chảy nhiều như vậy cũng đủ hiểu nó vốn nhạy cảm ra sau.

Lâm Như Tiên đau, rất đau nhưng ngoài hôm nay ra sẽ không có cơ hội gì nữa!

Lâm Như Tiên nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn chị!” Đang định rời đi thì Chị Y Tá kéo lại, nhét vào tay cô 50 ngàn nói.

“Chị còn nuôi em trai! Đây là tiền nữa tháng lương của chị! Em đem đi phòng thân!” Chị y tá xoay người rời đi.

Lâm Như Tiên nhìn tờ tiền, mím môi nhịn khóc. Sao đó cũng nhanh chân rời đi.

Lâm Như Tiên đau đến hai chân run rẩy nhưng cô vẫn cố đi, đi đến nhà vệ sinh công cộng lại thay bộ đồ thường ngày đi làm của cô vào.

Sau đó Lâm Như Tiên bắt xe đến Hải Vân.

Hải Vân cách xa trung tâm thành phố rất rất xa, nếu tính đi như thế này bằng ô tô thì tốn hơn 30 ngàn! Hiện tại Lâm Như Tiên vẫn cần trốn trước đã!

Khoảng hai ngày một đêm rốt cuộc cũng tới, Lâm Như Tiên thân mình mềm nhũn như mún ngã vẫn may là có người đỡ.

Lâm Như Tiên vội cảm ơn cái lại đi về hướng nhà ngoại của cô!

Nhà ở đây hoàn toàn bỏ hoang, thi thoảng thì lại có người về dọn dẹp để làm giỗ, nhiều nhất cũng vài năm mới đến một lần! Với cả nơi này ngoài người nhà cô ra, Dương Ngọc Thiên không biết! Nên trước mắt nơi này vẫn ăn toàn với cô.

Lâm Như Tiên nhịn đau, ráng đi một vòng quét dọn sơ qua, lại lấy mấy bộ quần áo cũ được cất kỹ ở đây ra giặt vài bộ để mặc trước.

Lại đi ra chợ mua ít thịt rau về ăn.

Đến đêm một mình Lâm Như Tiên ở đây! Đúng là rất tịch mịch nhưng Lâm Như Tiên lại mừng đến khóc!
Khóc nức nở một hồi lâu mới nín!

Rốt cuộc cô cũng đã tự do!...

••••••

Dương Ngọc Thiên ngồi trong phòng bệnh của Lâm Như Tiên, hai mắt đỏ ngầu tức giận!

Lúc chiều Dương Ngọc Thiên vẫn là đang làm việc thế mà bị người gọi! Nhưng Dương Ngọc Thiên vẫn nghe máy!

Nghe xong anh cũng rơi đi không nói lời nào, để lại Thư Ký Đồng xử lý mọi việc.

Đến bệnh viện! Căn phòng trống trơn không một bóng người!

Anh lại quá sơ xuất, vẫn luôn nghĩ Lâm Như Tiên đau như vậy sẽ không rời đi chỉ là người tính không bằng trời tính! Lâm Như Tiên thật sự đi!

Dương Ngọc Thiên hít một hơi gọi một cuộc điện thoại.

“Lâm Như Tiên bỏ trốn! Cho cậu ba ngày để tìm ra cô ấy!”

“Nè! Tôi không phải thần thánh! Làm sau mà tìm!”

“2 ngày!”

“Được được! 3 ngày thì ba ngày!”

Dương Ngọc Thiên nhìn dì giúp việc cúi đầu sợ hãi anh hỏi.

“Dì kể tôi nghe mọi việc của hôm nay nghe xem!”

Dì nhìn Dương Ngọc Thiên cái nói.

“Lúc trưa tôi đến đưa cơm cho phu nhân, đưa xong tôi về! Phu nhân lúc ăn hay cần đi vệ sinh đều rất là bình thường! Chỉ là lúc nãy vừa đến căn phòng vẫn đóng nhưng phu nhân lại biến mất!”

“Dì xác định không có ai vào?”

Dì giúp việc lắc đầu.

Dương Ngọc Thiên lại nhìn trong lại, lại đi ra nhìn hành lang!

Mày anh nhíu chặt! Nơi này không có camera! Ý tứ rất rõ, Lâm Như Tiên đã thông đồng với ai đó nên mới được đến ở nơi không có camera như thế này! Nhưng hiện tại anh không quá để ý đến chuyện ai giúp anh chỉ để ý Lâm Như Tiên ở đâu thôi!

Sức khỏe của Lâm Như Tiên còn chưa khôi phục thế mà cô lại dám rời đi!

Dương Ngọc Thiên càng nghĩ càng khó chịu! Em chán ghét anh đến độ ngay cả ở thêm một ngày cũng không chịu nổi sau Tiên? Anh đã sai khi vẫn luôn giữ em hay chính anh sai khi từ lần đầu tiên quyết định làm lại...

Đang trầm mặc suy tư bổng Dương Ngọc Thiên nhếch mép cười thấm nói.

“Hay chính em ngay từ đầu chỉ xem anh là trò đùa?”

Boo có lời muốn nói: Nam chính não tàn:) ) ) Chưa nhận ra hắn mới là người đáng trách.

Đừng quên Like và Vote (bỏ phiếu) ủng hộ Boo nha !