Thiên Tôn Chi Thiên Kiếp

Chương 4: Vào Nam Phong Thành


Trần Vũ nghe tiểu cô nương này hót líu lo bên tai làm hắn không khỏi chau mày, bất quá hắn cũng không có nói lời nào, mỗi một bước đi của hắn vốn xem như bình thường nhưng đối với tiểu cô nương kia là vô cùng xa.

- Này! Tiểu ca đừng đi nhanh như vậy chứ!

Tiểu nha đầu Bảo Nhi kia cố gắn đuổi theo, khuôn mặt đã có chút hồng lên vì sức lực bị tiêu hao quá mức, hiện tại phù lục nàng cũng đã sử dụng hết để đối phó con rắn nhỏ kia nên không không còn để sử dụng.

Thấy tiểu ny tử này có chút mệt mỏi nên hắn cũng đi chậm lại, dù sao thì thực lực hắn cao hơn nàng quá nhiều cho nên đi như vậy cảm thấy vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là đi khá chậm.

Tiểu cô nương này thì có chút không vui trong lòng, nàng có nói bao nhiêu đi nữa thì hắn cũng chẳng hé miệng nửa lời, cứ im lặng như vậy mà đi làm nàng cảm thấy nhàm chán vô cùng.

Lúc này, nữ hài chạy nhanh về phía trước, ngước đầu nhìn chằm chằm Trần Vũ, nàng ta suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:

- Lúc trước có rất nhiều người nịnh nọt ta, ta biết mục đích của bọn chúng là để nịnh bợ gia gia ta, nhưng tiểu ca lại không giống như vậy! Cho dù đã biết Bảo Nhi là một đại Phù Sư thì cũng không một chút nịnh nọt, chúng ta làm bạn đi! Ta là Bảo Nhi, tiểu ca thì sao?

- Vô danh!

Trần Vũ ngước mắt nhìn tiểu nha đầu một cái, thản nhiên trả lời rồi cũng không quan tâm tới tiểu oa nhi này nữa.

Đi được nửa canh giờ, hắn dẫn tiểu nữ tử kia đi tới một mảnh đất hoang thì đột nhiên ngừng lại, mở miệng nói:

- Cứ tiếp tục đi về phía trước là sẽ rời khỏi nơi này!

Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn về phía trước thì quả nhiên là đã thấy một ít nhân ảnh xuất hiện, tâm trạng liền trở nên vui mừng, xem ra lần này nàng không phải chết già trong đó rồi, sau đó liền nở nụ cười, nói:

- A may quá, cuối cùng cũng đã rời khỏi được cái nơi quỷ quái! Về sau chúng ta còn gặp nhau nữa không tiểu ca?

- Hữu duyên tất gặp!

Nghe được câu trả lời của hắn nàng vốn vui vẻ, sau đó nhướng mày, cố gắn bình tĩnh lại, vì sau lưng nàng đã không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Tiểu nha đầu xoay người nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của hắn, tuy nhiên qua hồi lâu cũng chẳng thể tìm được một chút manh mối gì, đành xoay người rời đi.

Phía xa xa trên một tán cây cổ thụ, thiếu niên một đầu tóc bạc theo gió phất phơ, hắn đứng nhìn bóng lưng Bảo Nhi rời đi rồi mỉm cười.

Trần Vũ bắt quyết, hai tay kết thành ấn, một cỗ hấp lực liền hiện ra, toàn bộ tu vi liền nhanh chóng bị Hỗn Độn Dung Lô thu liễm vào bên trong, ấn ký chữ “Thiên” trên mi tâm cũng biến mất.

Giờ phút này hắn không khác phàm nhân là bao nhiêu, thực lực đã thu liễm cho dù cao thủ nhân loại cũng khó mà nhận biết được.

Rời khỏi trọng địa Thiên Cấm Sơn, trở lại Nam Phong Thành tràn đầy huyên náo.
Ở trong này, các loại mua bán ầm ĩ trên chợ truyền vào trong tai Trần Vũ.

Nơi này có rất nhiều người sinh sống, chủ yếu là phụ thuộc vào thành chủ để tồn tại.
- Bánh bao Trương lão tam, vừa lớn vừa thơm, một văn tiền ba cái!

- Bánh rán Trần Khê vừa ra lò, thơm ngon giòn ngọt, mua ba tặng một tính bốn cái đây!

- Rượu gạo Vương lão cát, tên hiệu trăm năm, vị thuần ngon miệng!

- Đây là thế giới của người phàm, bọn họ nhìn như tự do tự tại, kỳ thực chịu đủ khi dễ, chịu đựng sinh lão bệnh tử. Ngay cả vương phi hầu tướng cũng khó thoát khỏi cái chết, khó thấy được sự ảo diệu của Tiên Đạo.

Trần Vũ chăm chú nhìn dòng người náo nhiệt phi phàm đang đi lại trên đường lớn, trong lòng là một mảnh yên lặng.
Hắn vốn do trời đất tập hợp tinh hoa trải qua thời gian vô cùng lâu mới sinh ra, cho nên thọ mệnh không có điểm cuối, tồn tại cùng trời đất, trừ khi bị người khác tiêu diệt, cho nên cảm giác của những phàm nhân hắn vốn không hiểu cho lắm.

Đứng nhìn quang cảnh trong thành nửa ngày, Trần Vũ cất chân bước đi trong thành, cùng những phàm nhân chen lấn đường đi.

Ngay tại một con hẻm nhỏ, vắng người đi lại, hắn tiến vào bên trong, tiện đường dừng lại, bàn tay khẽ ngoắc một cái, bốn năm viên đá to chừng ngón tay cái từ dưới mặt đất bay vào lòng bàn tay.

Trần Vũ khẽ xoay cổ tay một cái, năm viên đá kia liền biến thành một thỏi vàng, nếu như để phàm nhân thấy được chắc chắn sẽ rơi hai mắt ra ngoài.

Đây chính là một trong những pháp thuật cơ bản của người tu tiên, có thể biến hóa thao túng mọi thứ, bao gồm biến đá thành vàng.

Lúc nãy hắn đã nhìn ra những người dân trong đây dùng văn tiền, vàng bạc để trao đổi cho nên mới dùng ít đá biến thành vàng thỏi.

Hắn tiếp tục dùng một hai viên đá khác biến nó thành vàng thỏi, cuối cùng hắn nắm trong tay bốn thỏi vàng nhỏ, sau đó liền hướng một tửu lâu đi tới.

- Khách quan, mời vào trong!

Trần Vũ nhẹ gật đầu rồi, trực tiếp đi lên lầu hai, tiến đến một bàn trống gần khung cửa sổ.

Tại đây hắn có thể thoải mái nhìn xuống dòng người đi tấp nập bên dưới.

Sau khi chọn rượu và thức ăn, Trần Vũ ngồi thưởng thức rượu một mình, hồi tưởng lại một chút quá khứ lúc trước.

Mặt khác nghe ngóng một ít tin tức ở nơi này, hắn mới đến đại lục này gần một năm, mà còn ở trên núi mới xuống, cho nên mọi sự kiện dưới này hắn đều không biết.

- Các ngươi không biết đâu, hôm nay ta thấy dị tượng trên Thiên Cấm Sơn! Không biết nguyên nhân gì, đỉnh Thiên Cấm Sơn xưa nay vốn bị mây mù bao phủ, nhưng hôm nay không biết tại sao lại tản đi rất nhiều!

- Ồ, có sự việc như vậy hay sao?

Một thực khách khác ngồi cùng bàn nghe người trung niên kia nói như vậy thì không khỏi ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, hỏi lại.

- Đúng vậy, ta không nói điêu đâu! Hơn nữa còn có rất nhiều người thấy được, không tin ngươi có thể đi hỏi thăm một chút!

Người trung niên kia nghe vậy liền vỗ ngực dõng dạc nói.

Trần Vũ ngồi bàn gần bên nghe vậy thì thầm cười nhẹ, những hiện tượng đó là do hắn tu luyện mà tạo ra.

Bất quá cũng tiếp tục vừa uống rượu vừa nghe ngóng, tuy nhiên cũng chẳng nghe được tin gì quan trọng.

Lúc này, Trần Vũ đứng dậy tiến đến bàn của hai người sau lưng mình.

Thấy hắn thản nhiên đi đến bàn mình như vậy, hai người kia liền cầm hờ đại đao trên tay, trung niên vừa kể chuyện lúc nãy hất hàm lên tiếng hỏi:

- Ngươi đây là có ý gì!

Trần Vũ không trả lời, ngồi xuống liền đặt một thỏi vàng lên bàn, mở miệng hỏi:

- Nói cho ta một chút thông tin về nơi này, thỏi vàng này liền là của các ngươi!

- Ha ha, thì ra vị đại ca này từ nơi khác mới đến, không trách được!

Tên đại hán còn lại thấy thỏi vàng trên bàn, hai mắt liền sáng tinh, cười nịnh nọt nói.

Đăng bởi: