Thiên Tôn Chi Thiên Kiếp

Chương 5: Mộng Cảnh


- Ha ha, chuyện này thì đơn giản, nhưng không biết công tử đây muốn biết về thứ gì mới được?

Tên trung niên còn lại lập tức đổi thái độ, khuôn mặt liền nhã nhặn, xoa hai tay cười cười nói.

- Tất cả mọi thứ mà các ngươi biết!

Trần Vũ nhàn nhạt lên tiếng.

Hai tên kia nhìn nhau rồi nhìn lại thiếu niên trước mặt mình, bất quá liền mỉm cười, bắt đầu nói:

- Nơi đây gọi là Nam Phong Thành, là một trong ba thành lớn nhất của Đại Việt Hoàng Triều, nơi này cách Đế Đô mười ngày đi ngựa, nếu dùng yêu thú phi hành thì mất ba ngày đi đường. Thành chủ Nam Phong Thành là La gia, La Hành Phương, thực lực đã là Vương Giả Cảnh cửu trọng thiên, cách một bước liền tới Linh Giả Cảnh sơ cấp...

- Đại Việt Hoàng Triều bốn năm sẽ xuất hiện một biến cố từ Ma Khư, Ma Khư chính là nơi mà Dị Ma sinh sống, bọn chúng có thực lực mạnh hơn nhân loại chúng ta rất nhiều,…

- Hơn nữa có một số sự kiện trọng đại như Thiên Kiếm Tông ở Đế Đô sẽ thu nhận đệ tử một năm một lần, ta thấy người như công tử chắc sẽ có thể được nhận vào bên trong,…

Trung niên kia không ngừng nói ra những gì mà mình biết, thông qua những gì tên kia nói, trải qua quá trình đúc kết thì thế giới này lấy võ làm chủ đạo, cấp bậc từ thấp đến cao chia là mười đại cấp bậc.

Đó là Phàm Nhân Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, Vương Giả Cảnh, Linh Giả Cảnh, Hoàng Giả Cảnh, Bán Thánh Cảnh, Thánh Giả Cảnh, Đế Giả Cảnh cuối cùng là Thần Cảnh.

Từ Phàm Nhân Cảnh đến Vương Giả Cảnh chia làm cửu trọng thiên, còn lại từ Linh Giả Cảnh trở lên liền chia theo sơ, trung và cao cấp.

Trần Vũ ngồi một bên trầm ngâm suy tư, tu võ có nghĩa là Thần Tu, đến cuối cùng phải phi thăng về Thần Giới, người tu võ vốn thua người tu tiên một đại cấp bậc, hồi lâu liền lên tiếng:

- Thỏi vàng này liền của các ngươi!

- Đa tạ!

Hai tên kia liền tươi cười nhận lấy thỏi vàng từ tay hắn, đây là một đại thủ bút chứ chẳng đùa, dùng sức bọn hắn khó mà trong phút chóc kiếm được một thỏi vàng như thế này, nhiêu đây là dư cho bọn chúng sinh hoạt trong ba tháng liên tục.

Hai tên trung niên liền nhanh chóng thay đổi cái nhìn về thiếu niên trước mặt mình, bọn hắn chỉ cần nói những thứ căn bản vốn ai ở trong thành cũng biết, vậy mà lại dễ dàng nhận được thỏi vàng này, mà tên này lại vun tay liền là một thỏi vàng mà không chút nheo mắt, chứng tỏ tên này không phải người tầm thường.

Trở lại bàn của mình, Trần Vũ bắt đầu tính đến những chuyện tiếp theo cần phải làm trong thời gian tới để nhanh chóng phi thăng trở về Thiên Giới.

Chớp mắt một cái, trời liền tối hẳn, ngoài đường lớn của Nam Phong Thành dần dần được các ngọn đèn thắp sáng khắp nơi, người đi lại có phần đông hơn lúc sáng rất nhiều.

Hắn liền để một nén vàng nhỏ trên bàn rồi đứng dậy rời khỏi.

Chen lấn trong làn người đi lại, hắn nhanh chóng tìm đến một cái quán trọ, nơi này khá khuất người đi lại, cho nên yên lặng hơn rất nhiều.

Vào trong phòng, hắn ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, Hỗn Độn Thiên Kinh vừa thi triển liền nhanh chóng tập hợp thiên địa linh khí mỏng manh ở xung quanh lại.

Đang lúc tu luyện, Trần Vũ rơi vào một ảo cảnh chi mộng, đây là một phiến đại địa rộng lớn, phía trước là một rừng trúc, có căn nhà nhỏ nằm cạnh ao nước trong xanh.

Trên bờ hồ xuất hiện một nữ tử mặc thất thải thường y, trên đầu có một chiếc trâm cài tóc bằng vàng, tay đeo ba đôi vòng vàng.

Hai dải lụa đỏ dài đến trăm thước phất phơ giữa không trung quấn quanh cánh tay nữ tử kia, nàng ta đang đung đưa cái chân trắng như ngọc của mình xuống nước, làm chiếc lục lạc bên chân trái kêu lên “đinh đinh đương đương” vô cùng thích tai.

- Vũ Nhi!
Trần Vũ định đi lại gần hồ nước kia, nhưng liền giật mình vì nghe một giọng nói già nua quen thuộc, người này chính là người dạy hắn từ những thứ nhỏ nhặt nhất.

- Sư...

Trần Vũ lập tức quay lưng lại, quả nhiên xuất hiện sau lưng hắn là một bóng dáng quen thuộc, không ai khác là sư phụ hắn, Cuồng Nguyên Thánh Nhân.

Nữ tử ngồi bên hồ nước thấy hắn đang nói chuyện với Cuồng Nguyên Thánh Nhân thì môi anh đào nở một nụ cười làm bao người phải say đắm, rồi lặng lẽ ngồi nghịch nước.

- Sao người lại...

- Ừm, lần này ta dùng Mộng Hồn Chi Thuật để đi vào giấc mộng của con. Con chính là đệ tử duy nhất của ta, làm sao mà ta để mặc con được!

Trần Vũ còn chưa kịp nói hết liền bị Cuồng Nguyên Thánh Nhân cắt lời, tay trái vuốt chòm râu trắng cười cười nhìn đồ đệ của mình.

Tuy hắn đã rất lớn tuổi, nhưng trong mắt lão nhân gia như sư phụ hắn thì hắn chỉ mãi là một đứa trẻ bé bỏng ngày nào.

- Khi muốn đột phá Thiên Tôn thành Hỗn Nguyên Thánh Nhân, bất kỳ ai cũng phải vượt qua một tai kiếp thì mới đắc đạo thành chánh quả được. Kiếp nạn của con ở Thiên Vũ đại lục cũng là một cái duyên, hữu duyên hay vô duyên cũng là duyên.

- Kế tiếp dưới Thiên Vũ đại lục kia sẽ có một đại tai kiếp, nếu như con có thể giúp những người phía dưới đó thì đúng là một thiện duyên, nó rất tốt cho con đấy, đức Ngọc Hoàng trên này cũng sẽ ghi nhận cho con. Đạo là gì, ha ha ha...

Vừa dứt lời, Cuồng Nguyên Thánh Nhân vuốt chòm râu trắng muốt của mình cười lớn một tiếng rồi biến thành làn khói, tan biến khỏi thiên địa.

- Sư phụ...

Trần Vũ định hỏi thêm một ít vấn đề nhưng thấy sư phụ của mình đã rời khỏi cho nên không muốn hỏi nữa.

Những gì Cuồng Nguyên Thánh Nhân nói lúc nãy hắn đã ghi nhận hết thẩy, hắn biết người lo lắng cho hắn nên mới đích thân dùng thần thông xuống đây chỉ điểm cho hắn.

Một lúc sau, hắn tiến đến gần hồ nước kia nhưng lại không thấy nữ tử kia đâu, Trần Vũ chau mày dùng thần thức quét qua một lượt, tuy nhiên cũng không phát hiện được người mình cần tìm ở đâu.

Trần Vũ ngước đầu nhìn lên cao thở dài, lẩm bẩm:

- Không lẽ nàng ấy cũng đã rời đi!

- Tính cách của huynh vẫn không thay đổi gì cả!

Đang suy tư, bất ngờ một vòng tay ôm hắn từ sau lưng, hắn liền ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, đây không ai khác là Thiên Lung Tiên Tử, người đi cùng hắn đầu ấp tay gối hàng vạn ức năm.

Trần Vũ tự cười giễu cợt chính mình, hắn bây giờ thực lực chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, so với thê tử của mình chính là một trời một vực, cho nên hắn dùng thần thức tìm là điều không thể nào.

Thiên Lung Tiên Tử dựa đầu vào lưng hắn, dịu dàng nói:

- Chàng phải nhanh chóng độ kiếp để trở về Thiên Giới, Linh Nhi nó nhớ huynh lắm, mà nên nhớ dục tốc vốn bất đạt, cứ thuận theo tự nhiên mà làm.

Trần Vũ nghe những lời này, trong lòng liền cảm thấy ôn hòa, bao năm qua chỉ có nàng là người hiểu hắn nhất.

Lúc xưa, ngoài sư phụ thì nàng là người che chắn cho hắn lúc nhỏ, nàng còn cầm tay hắn dạy từng những thứ chi li nhất, loại tình cảm này không phải dùng lời nói mà diễn tả được.

Đăng bởi: